Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 330: Chiến Sự

Chương 330: Chiến Sự


Có người đứng trong góc.

Nhớ lại chuyện năm xưa.

Khoảng trăm năm về trước.

"Ta ta đã được nhập tông rồi."

Thiếu niên hớn hở.

Chạy về nơi kia.

Thiếu nữ đợi cửa.

Nghe vậy thì mừng.

Hai tay chắp sau lưng.

Nàng tựa lưng vào cổng làng.

Đầu cúi mà chẳng ngẩng cao.

Nghe thiếu niên nói thì cười rạng rỡ.

Nụ cười.

Giống như bông hoa mới chớm nở.

Không phải như mặt trời rạng rợ.

Nhưng sau đó.

Liền thôi ngay.

Mặt đượm buồn.

Với đôi mắt chất đầy sự đau khổ.

"Huynh mau đi đi." Người thiếu nữ ấy nói như một lời khước từ.

Như một gáo nước lạnh.

Đổ.

Vào trái tim nóng bỏng của người thiếu niên ấy.

"Sao?" Người thiếu niên ấy ngơ ngác hỏi.

"Ta không thể ở cùng huynh được."

"Giờ."

"Tu phàm có khác."

"Ta sẽ về nhà lấy chồng."

"Huynh mau dọn quần áo rồi đi đi."

"Mười mấy năm chi tình, ở với nhau, thanh mai trúc mã, một lời muội dứt." Người thiếu niên ấy thoáng khó chịu mà nói.

"Phải." Người thiếu nữ ấy gật đầu nói "Phải" liền đi.

Chẳng có ngoảng đầu.

Thiếu niên cơn tức giận.

Lấy quần áo y phục bỏ đi mặc người.

Tỉnh mộng.

Miệng lẩm bẩm.

"Trăm năm đến."

"Trăm năm đi."

"Tu phàm có khác."

"Nàng bỏ ta đi."

"Trăm năm đến."

"Trăm năm đi."

"Tu phàm có khác."

'Người c·h·ế·t vì ta."

"Trước là tổ tiên."

"Sau là hậu duệ."

"Dùng cả tính mạng."

"Để báo đáp ta."

"Ân tình của ta."

"Thực nặng như vậy."

Từng câu từng chữ cuối cùng như nghẹn ngào.

Bỗng chốc.

Một giọt nước mắt tuôn rơi.

Dược gia người cuối cùng tử trận.

Dược gia giờ diệt tộc rồi.

Người đi vào.

Tiếp kiến hắn.

Nhiệm vụ đã xong.

Giờ.

Lúc lui về.

Chắng có mấy ngày.

Hắn lại vê nơi đây.

Về tông môn.

Về căn nhà mà hắn đang ở.

Đọc báo thưởng trà.

Lâu lâu khách đến.

Chỉ là trò chuyện.

Nói rồi rời đi.

Mấy tháng này.

Hắn không có chuyện.

Nhưng Đại Phàm Lang triều nơi đó.

Ra chuyện.

Lục môn phái phát triển.

Nhanh.

Được gọi.

Là lục thần tốc.

Chẳng có mấy đời.

Mà thực lực thăng thiên.

Liên hợp sáu môn.

Hướng Phàm Lang triều.

Tuyên chiến.

Bắc Mộc Thanh đảo.

Chẳng có yên bình.

"Tướng quân."

Người lính chạy vào doanh trướng.

Tướng quân kẻ bụng phệ.

Người khoác áo giáp.

Tay cầm miếng thịt gà ngon.

Ôm lấy mỹ nữ.

Không khí mát lạnh.

Rượu ngon.

Hưởng lạc.

"Có việc từ từ nói."

Nữ nhân bên cạnh đũa gắp thức ăn.

Tay bưng rượu.

Thấy người đến.

Vẫn chẳng ngừng.

Tướng quân nhìn người lính hớt hải.

Bình thản nói ra.

Người lính sợ hãi.

Tâm vẫn chưa an.

Hướng tướng quân.

Thét nói.

"Thưa ngài."

"Địch."

"Địch."

"Địch sao?" Vị tướng quân bình thản đáp lại.

Như chẳng để ý.

Miệng ăn thức ăn.

Mồm uống rượu.

Lại còn được mỹ nhân tay lau miệng thơm.

Sợ rằng có khi còn mớm cho không kịp.

"Địch."

"Địch phá trận doanh rồi."

"Sao?" Vị tướng quân ấy đang hưởng lạc bật dậy.

Đẩy hai nữ nhân ấy ra như thể vứt đi món đồ hỏng.

Hai nữ kêu đau.

Vị tướng quân chẳng thèm để ý.

Mắt nhìn người lính.

Hốt hoảng mà nói.

"Trận doanh đã phá."

"Người đã c·h·ế·t."

"Tướng quân mau đại triển thần uy."

"Bật ra trận pháp."

"Mau lên nếu không không kịp."

"Ngu xuẩn." Vị tướng quân với cái bụng phệ ấy ném miếng thịt gà đang ăn dở vào thẳng đầu của người lính trẻ.

Người lính trẻ vẫn quỳ ở đấy im lặng chẳng nói.

Vị tướng quân sau đó hốt hoảng bò ra lấy ấn ngọc.

Đặt xuống mặt đất nơi trung tâm của doanh trại.

Trận pháp không gian sáng lên.

Nhưng sau.

Mới được đôi chút.

Lại mờ xuống.

"Sao."

"Sao thế này." Vị tướng quân bối rối lộ rõ trên mặt.

Khó có thể hiểu.

Tay dầu mỡ cầm ấn ngọc mà nói.

"Vì trận pháp đã bị phá rồi thằng ngu ạ." Người lính trẻ đang quỳ chậm rãi đứng lên.

Vị tướng quân bụng phệ ấy nghe vậy giật mình quay lại.

Hai nữ tử ăn mặc thiếu vải bị vứt ở góc đang liên tục run rẩy.

"Ngươi."

"Ngươi là người của lục môn." Vị tướng quân bụng phệ tay chỉ người lính trẻ mà run rẩy nói.

"Vì vinh quang của lục môn ngươi câm tâm tình nguyện c·h·ế·t đi." Người lính trẻ điềm nhiên đáp.

"Không."

"Không."

"Dừng lại." Vị tướng quân tay che trước mắt liên tục van xin hoảng sợ nói.

"Chờ đã." Vị tướng quân liên tục van xin.

Người lính trẻ chậm rãi tiến tới.

"Ta."

"Ta có giao dịch với trưởng lão của lục môn các ngươi."

Người lính trẻ nghe vậy giật mình đang tiến bỗng ngừng lại.

"Đúng đúng." Như sắp c·h·ế·t vớ được cọc.

"Kim."

"Kim Kiều Nga."

Vị tướng quân đang lắp bắp, người lính trẻ thì điềm nhiên lên tiếng.

"Phải, phải." Như sắp c·h·ế·t vớ được dây.

Vị tướng quân vội vàng bắt lấy gật đầu nói.

"Đúng, đúng là Kim Kiều Nga."

"Nếu không có ta làm sao chư vị vào được cảnh này sớm như vậy."

"G·i·ế·t ta vô ích, hơn nữa Kim Kiều Nga trưởng lão sẽ trách phạt ngươi chi bằng thả ta."

"Ta có thế thân đầu giả."

"Đảm bảo giống thật không một chỗ sai."

"Bây giờ huynh đệ thả ta rồi g·i·ế·t thế thân lấy công lao."

"Một mạng một mạng có gì khác nhau."

Vị tướng quân bụng phệ liên tục nói.

Lý trí.

Từng lời.

"Bây giờ thả ta đi."

"Ta có vàng bạc châu báu."

"Chỉ có ta biết chỗ."

"Nếu như g·i·ế·t ta mọi người vào thì phải chia."

"Thả ta."

"Tất cả là của ngươi."

"Cả hai con đàn bà này nữa."

"Còn trinh tiết."

"Sạch sẽ."

"Dù miệng cũng thế."

"Tiếc hàng ta chưa dùng lần nào."

Hai người nữ nhân chốn trong góc run lẩy bẩy nghe vậy bỗng giật mình.

Động dung.

Người lính trẻ nghe vàng bạc một mình chiếm.

Nữ nhân.

Một mình hưởng.

Chỉ cần thả người rời đi.

Chỉ cần thả người rời đi.

Nhưng.

Người lính trẻ bỗng bật cười.

Cười.

Trong điên dại.

"Ôi bằng hữu của ta."

"Ôi bằng hữu của ta."

"Ôi bằng hữu của ta."

"Giao dịch với nhau lâu như thế."

"Mà huynh không nhận ra Kim Kiều Nga ta đây."

Một cái giọng khác được nói lên.

Vị tướng quân tràn đầy hi vọng khi thấy người động dung.

Bỗng.

Tuyệt vọng.

"G·i·ế·t ta là vô ích." Nhưng vẫn không bỏ cuộc.

"Phía sau ta có người."

"Chi bằng bắt sống ta."

"Rồi để người đổi cho ngươi."

"Thế."

"Không phải ích lợi hơn sao."

Biết không được cách này.

Nên đã dùng cách khác.

Người lính trẻ nghe vậy.

Bỗng.

Bật cười.

"Không cần."

"Không cần đâu huynh đệ ạ."

"Cho dù ngươi sống."

"Cũng chẳng có ích."

"Để loại bán nước phản gia như ngươi sống trên đời."

"Ích lợi gì."

Vị tướng quân kia dù có xuẩn.

Nhưng cũng nghe liền hiểu mục đích đằng sau lời nói của người.

Trầm giọng nói.

"Tại sao cứ phải để chuyện đến mức này."

Người lính trẻ vẫn điềm nhiên mỉm cười.

Chẳng hành động.

Chẳng nói.

"Ngươi nghĩ mình ăn chắc ta sao?"

"Ta cho ngươi biết chuyện đấy là không thể nào."

Vị tướng quân kia gầm lên nói.

Người lính trẻ vẫn mỉm cười.

Tiếng đánh nhau vang lên.

Mấy phút.

Người lính trẻ nhuốm đầy máu.

Xách cái đầu bước ra khỏi doanh trại.

Đứng lên bệ.

Nơi những người lính vẫn còn đang chống cự khi bị bắt nói.

"Nay ta đã thay các vị thanh trừng kẻ bán nước phản gia."

"Tin hay không thì ở lựa chọn của các vị."

"Nhưng bây giờ."

"Đầu hàng không động thì ăn ngon mặc đẹp."

"Không cần chiến đấu ngoan ngoãn ngồi ngục."

"Động."

"Phản kháng liền c·h·ế·t."

Những người lính ban đầu định động.

Nhưng sau khi nhìn thấy cái đầu người kia.

Nghe lời họ nói.

Thì im lặng.

Dù có nghĩ tươi đẹp thế nào.

Cũng chẳng thể thay đổi được một sự thật.

Người này chắc chắn là p·h·ả·n· ·q·u·ố·c phản gia.

Vì cái cách làm người cùng danh tiếng.

Đúc thành hình tượng của người trong tâm trí họ.

Chương 330: Chiến Sự