Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 329: Thắng Cuộc

Chương 329: Thắng Cuộc


"Phong thuật."

"Ly Trần."

Là một thuật đơn giản.

Dễ hiểu.

Một sinh hai.

Hai sinh bốn.

Bốn sinh tám.

Tám sinh vô cực.

Khi ấn đã được kết.

Gió như đao sắc.

Sẽ liên tục sinh ra.

Lần sau mạnh hơn lần trước.

Mãi mãi cho đến khi.

Người bị trúng thuật.

Ly trần.

Vố số câu chữ.

Mặc to mặc nhỏ bị cắt vụn.

Hai tay người định kết ấn.

Nhưng gió đã cắt đi đôi tay.

Gió như mưa.

Ào ào xông tới.

Lời còn chưa kịp hét.

Gió đã xé người thành nghìn mảnh rồi.

Đang đánh nhau ở bên kia.

Người nam ấy giật mình.

Như tức giận trong lòng.

Khi hi vọng.

Chuyển hóa thành tuyệt vọng.

Người nam ấy thấp giọng lẩm bẩm.

Mắng chửi nói.

"Phế vật c·h·ế·t sớm."

Thế huynh đang đung đưa.

Vừa đánh vừa dạo chơi.

Nghe vậy liền cười nói.

"Con không chê cha mẹ khó."

"C·h·ó không chê chủ nghèo."

"Huynh đệ đây."'

"Chẳng lẽ là bàng chi không lễ nghi."

Cau mày.

Miệng định nói.

Hai tay định đánh lưỡi gươm gió đánh tới.

Nhưng bỗng che miệng.

Máu chảy ra liên tục từ những khe tay.

Miệng nôn hồng hộc máu.

Xong.

Khi chưa kịp gầm lên.

Người.

Đã gục xuống nơi vũng máu mình nôn ra ấy.

C·h·ế·t.

Một cách quá đơn giản.

Thế huynh như chẳng để tâm gì.

Thấy người c·h·ế·t điềm nhiên đi tới.

Gió thành bão.

Liên tục quật thi.

Cho đến khi.

Nó nát thành khói bụi.

Lúc này.

Thế huynh mới nhìn đất.

Rồi nhìn trời.

Mà điềm nhiên.

Thở dài nói.

"Đúng là không c·h·ế·t bởi người sống."

"Mà c·h·ế·t trong tay kẻ đã ra đi."

"Nếu không chúng độc."

"À không."

"Chuyện ấy làm gì sẽ xảy ra."

Thế huynh lẩm bẩm gì đó ở hai câu cuối.

Rồi hóa thành mây gió rời đi.

Hai người.

Một thân già.

Một thân trẻ.

Từ mây từ gió.

Lại về nơi đây.

Đứng trước cánh cửa lớn.

Mỗi người.

Đứng một bên cửa.

Họ chẳng nhìn nhau.

Chỉ chậm rãi mở cánh cửa ra.

Có người.

Vốn đã luôn ngồi ở nơi đấy.

Hắn nhìn hai người.

Rồi gật đầu chẳng nói.

Họ cung kính nhìn hắn.

Nói vài lời rồi rời đi.

Trên đường họ trò chuyện.

"Sư phụ."

"Chuyện là thế nào?"

"Con người ý."

Thế huynh hỏi.

"Thủy phân thân."

"Người tu theo công pháp gọi Đại Hồng Khống Thủy Quyết."

"Thủy phân thân."

"Chẳng khác gì thân thường."

Lão già điềm nhiên đáp.

"Cả sư phụ cũng không nhân ra sự khác biệt." Thế huynh thoáng kinh ngạc nói.

"Cả ta cũng không nhận ra sự khác biệt." Lão già điềm nhiên đáp.

Họ nói với nhau thêm vài lời.

Rồi lại chia thành đường ai nấy đi.

Thế huynh.

Lại bay đến.

Nơi làng Hữu Mỏ.

Gặp Lâm gia chủ.

Giờ vẫn còn điềm nhiên.

Thế huynh thoáng gõ cửa để nói với người mình đã tới.

Đồng thời cũng muốn thể hiện sự tôn trọng cho đối phương.

Lâm gia chủ thấy người.

Thấy giấy tờ trong tay.

Liền cúi đầu hành lễ.

"Lời người có nói." Thế huynh cất tiếng.

"Từ giờ Hữu Mỏ, Bách Nghiệp, Vì Cảng ba làng nhập một."

"Lấy Lâm gia làm đầu."

"Lấy Lâm gia làm chủ."

"Mong gia chủ cống hiến."

"Hi vọng không thất vọng người kia."

"Tạ ơn tông môn cao thượng."

"Tạ ơn ngài đệ tử từ bi." Lời nghe chẳng hợp.

Nhưng liệu có ý khác.

Lâm gia chủ nói.

Cúi đầu hành lễ.

Sau một quyết định.

Ba làng nhập một.

Ba làng người.

Đã đến tụ lại với nhau.

Hữu Mỏ c·h·ế·t nửa làng.

Nhưng ít có Lâm gia.

Vì Cảng mười c·h·ế·t chín.

Nay nguyện ý tham gia.

Chỉ có Bách Nghiệp ít thương tổn.

Bệnh đến liền phòng ngay.

Nên gia tộc.

Còn nhiều nhất.

Ngoài miệng họ phục quyết định của ngài đệ tử.

Trong lòng.

Thấy không vui.

Ngồi ở chủ vị.

Chứng kiến toàn cảnh.

Lâm gia chủ không nói.

Chỉ nhìn.

Một ngày lại cứ thế trôi qua.

Đứng trên đống đổ nát.

Trong mười ba người đệ tử đến nơi đây.

Chỉ có một người thua cuộc là còn sống.

Chẳng biết là họa hay là phúc.

Họ cứ thế chỉ nhìn.

Thế huynh.

Từ đằng sau chậm tiến đến.

Đến nơi họ.

Đứng nơi đấy.

Nhìn cùng người.

"Mới đó mới đây."

"Mà cảnh còn người mất."

"Phải không?" Thế huynh mắt nhìn xa miệng điềm nhiên nói.

"Mất thành khắc."

"Không nói."

"Nhưng cũng có người nghị luận nhiều."

Người phụ nữ ấy vẫn im lặng.

"Ta cứ tưởng mình là người thắng cuộc."

"Nhưng cuối cùng thắng cuộc lại không phải ta đâu." Thế huynh như sau một ngày mệt mỏi.

Chút hết ra sự đau khổ với bằng hữu mình.

"Kẻ thắng không phải là người đang sống đang đứng."

"Kẻ thắng là kẻ c·h·ế·t không toàn thây."

"Đúng là giang sơn đời nào cũng có tài tử."

Thế huynh thở dài cảm thán.

"Là Hiền, là Tài?" Người nữ đệ tử kia nghe vậy thoáng bắt chuyện hỏi.

Thế huynh chỉ cười.

Rồi lắc đầu thôi.

"Không phải là Hiền."

"Cũng chẳng phải là Tài."

"Mà là Dược."

"Dược huynh."

"Huynh nói ta nghe." Người phụ nữ kia điềm nhiên nói.

Thế huynh nghe như chẳng để ý đến câu chữ.

Biết ý nghĩa rồi thì đáp lại thôi.

"Ta đã thoáng ngờ ngợ."

"Ngay từ ban đầu."

"Người có thoáng khôn."

"Khi họ nhận ra."

"Rằng phe cánh của mình."

"Ngưng tụ bởi mình."

"Không bị lợi ích chung trói chặt."

"Nên rất khó để ngưng tụ lại với nhau."

"Người biết vậy nên mới hợp rồi tan."

"Người biết vậy."

"Nên mới thuận theo đời tan rồi hợp."

"Sau chắc chắn hơn lần trước."

"Dù không bị lợi ích trói lại với nhau."

"Họ hẳn cũng biết."

"Hoặc đã thoáng nghe."

"Người nói điều gì ấy."

"Nên mới phối hợp theo chúng ta diễn trò."

"Nhưng trong bóng tối người cầm kịch bản là ai kia."

"Tất cả là để dụ cho bóng người xuất hiện."

"Khi người đã hiện."

"Để làm đại mưu chẳng tiếc hi sinh thân mạng mình."

"Từ đầu đến cuối làm con rối trong tay một kẻ còn chẳng bằng nổi một nửa tuổi đời mình."

"Thật mừng vui."

"Đồng thời."

"Là nhục nhã."

"Đến khi này mới hay biết."

"Đến khi này đã muộn rồi."

Thế huynh thở dài nói.

Người nữ đệ tử kia.

Chẳng nói.

Chỉ lắng nghe.

"Ngài đệ tử bày kế sao?" Người phụ nữ kia thoáng hỏi.

Thế huynh lắc đầu nói.

"Không."

"Chỉ bầy một cái bẫy."

"Rồi để chút đồ ăn."

"Có ra hay không chẳng quan trọng."

"Như thể họ chẳng để ý đến nhiệm vụ thành hay không."

"Dụ được chuột ra."

"Tất cả là nhờ Dược huynh thao túng."

Thế huynh nói.

Thoáng chút hơi sầu lòng.

"Nó không ảnh hưởng gì sao?" Người phụ nữ kia hỏi.

Thế huynh lắc đầu nói.

"Chính trị là trò chơi của bên trên."

"Chúng ta những người này quan tâm gì."

"Nhưng ta nghe nói."

"Đây là thử thách."

"Do phe của tông chủ đưa ra."

"Khi có ngươi xâm nhập."

"Sẽ dễ dàng để khởi động trận pháp rồi tìm người dù họ có núp kĩ đến đâu."

"Nhưng họ đưa ra câu hỏi với chi phí thấp nhất."

"Nhiệm vụ này có thành hay bại."

"Đối với họ cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu."

"Đừng nói là xô ngã."

"Thoáng đẩy cũng khó khăn."

Người phụ nữ kia nghe liền hiểu.

Hiểu chẳng hỏi thêm.

Mà nói chuyện khác.

"Người c·h·ế·t đâu có thể nhận ân tình."

"Có gắng đến vậy ân tình dành cho ai?"

"Tích thủy tri ân, dũng tuyền tương báo."

"Ân tình không dành cho một kẻ đã c·h·ế·t."

"Mà dành cho người vẫn còn sống ở trên đời.'

Thế huynh điềm nhiên nói.

Người phụ nữ kia nghe liền hiểu.

Hiểu không nói nhiều.

Thế huynh mắt nhìn xuống bụng của người phụ nữ ấy.

Điềm nhiên nói.

"Của Hiền huynh."

"Không."

"Hiền huynh chưa bao giờ động muội."

"Của Lâm gia."

"Lâm gia người."

Thế huynh cười lớn.

"Vậy thắng cuộc trong sự kiện này lại có cả một kẻ phàm nhân."

"Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha."

Chương 329: Thắng Cuộc