Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 341: Hát Vang

Chương 341: Hát Vang


"Uỳnh."

Sét giật.

Trước phủ hoàng hậu.

Một người mặc áo đen điềm nhiên đi vào.

Ngồi xuống ghế.

Tự thưởng trà.

Hoàng hậu.

Điềm nhiên.

Khi thấy.

"Hạ gia hiếm người vì ghen mà vậy."

"Thánh vương chốn sau màn vì ghen tuông mà ra." Hoàng hậu thấy người thì điềm nhiên nói.

Bóng đen kia người thì thoáng tiếng hầm hừ.

"Ghen tuông sao ta chẳng nghĩ vậy."

"Nhưng lợi dụng để người nữa c·hết."

"Hạ gia dòng giống đừng có hòng."

"Lão nhị c·ái c·hết chưa bao giờ là lỗi của ta cả." Hoàng hậu nghe vậy khẽ nhún vai ngồi xuống điềm nhiên thưởng trà.

Người kia im lặng.

"Lão nhị là lằn ranh cuối cùng." Người kia nói.

Hoàng hậu chẳng nói chỉ thưởng trà.

"Ngươi định dùng lão tam ở cùng để lão tứ nếu có hay không khó xử, khó là còn tình, không thì thôi, nếu khó ngươi sẽ tiến thêm một bước nữa, có thai, lòng ngươi đã sớm loạn."

Người kia thoáng im lặng rồi nói tiếp.

"Khi thai nhi đã có, nếu khó, tứ hoàng tử còn tình, từ cái thai đấy, từ tam hoàng tử, ngươi có thể vặn ngã tứ hoàng tử, không thì suy yếu, lúc ấy, đại hoàng nhi, cơ hội sẽ là lớn nhất."

"Ta cũng vì mục đích riêng, cũng vì mục đích chung, đều là mưu kế, để người ta ủng hộ được thượng vị."

"Nếu tứ nhi lên ngôi, tướng quân quyền to lắm, lúc đấy ngươi vặn được sao?"

Hoàng hậu chẳng phủ nhận, điềm nhiên nói, rồi thoáng mập mờ hỏi.

Người kia im lặng.

"Cùng là chim một rừng, thú một dây, chúng ta đều có hại, khi tứ nhi lên nắm quyền, cả đại nhi và giả, ..." Hoàng hậu chỉ nói, nói rồi mập mờ.

"Phản hay không phản, lòng người sẽ biết, nhưng đấy không phải lý do, để ngươi, ám hại hoàng nhi, hiểu chưa, hoàng hậu."

Sét giật hóa thành lợi kiếm.

Đâm xuyên thủng đùi của hoàng hậu.

Cả người giật lên đùng đùng trong đau đớn.

Trợn mắt một đoạn.

Rồi gục xuống gục lên.

Người kia chắp tay sau lưng, đứng lên ngắm trời.

Hoàng hậu chậm rãi ngẩng đầu dậy.

Qùy lậy người để nói những lời hay.

"Th·iếp thân, đã biết."

Rồi ngất.

Nhìn hoàng hậu.

Người kia im lặng.

Rồi nói.

"Nhớ lấy, Hạ gia người, không có người ngu ngốc, đừng tự cho là thông minh, rồi rước họa cho mình người."

Sau ra cửa, biến mất.

Người có ra.

Thì có người vào.

Đại hoàng tử.

Khi thấy mẫu hậu ngã xuống.

Vội chạy vào.

"Mẫu hậu."

Đại hoàng tử vội lên đỡ người dậy.

"Đại hoàng nhi."

"Thế đời không phải là nơi của kẻ ngây thơ có thể làm chủ."

Hoàng hậu nôn ra máu, răng nhuốm máu.

Nhìn đại hoàng tử lo âu.

Mà điềm tĩnh nói.

Đại hoàng tử im lặng.

Chậm rãi.

Dìu người dậy.

"Mẫu hậu."

Dìu người ngồi trên ghế.

Đại hoàng tử lo âu.

Nhìn người mà nói.

Hoàng hậu lạnh như băng ánh mắt nhìn vào mắt đại hoàng tử.

Rồi thôi.

Sau mới nói.

"Đại hoàng nhi con vẫn chưa."

"Chưa hoàn hảo."

"Chưa hoàn hảo."

"Chưa thể ngồi lên ngai vàng con ạ."

"Mẫu hậu dạy phải." Đại hoàng tử như đứa trẻ trước mẹ, như học trò trước cô.

Cúi đầu nhận lễ mà nói.

Hoàng hậu nhìn ánh mắt ân cần ấy.

Mà thở dài.

Khăn.

Sau.

Một lúc.

Được đại hoàng tử mang lên cho người.

Hoàng hậu lấy khăn.

Lau đi miệng máu.

"Chuyện gì."

"Để con tìm đến ta."

Hoàng hậu lau xong miệng.

Đặt khăn đi.

Nhìn đại hoàng tử đang ngồi dưới đó.

Mà điềm tĩnh nói.

Đại hoàng tử cau mày.

Rồi mới nói.

"Thưa mẫu hậu."

"Chuyện xấu xảy ra rồi."

"Bên ngoài người ta đồn."

"Cả nước người ta đồn." Hoàng hậu xen vào nói.

"Vâng." Đại hoàng tử không phản bác.

"Đồn gì?" Hoàng hậu hỏi.

Đại hoàng tử cắn răng.

Rồi mới nói.

"Đồn là yêu hậu họa quốc."

"Ra là đồn chuyện này." Hoàng hậu điềm nhiên đón nhận tin tức này.

"Con nói xem là ai làm."

"Đại hoàng nhi." Hoàng hậu, nhìn đại hoàng tử mà nói.

"Lão tứ."

"Tứ hoàng đệ." Đại hoàng tử nói.

Nói.

Rồi lắc đầu.

"Tứ hoàng đệ quá mạnh."

"Có người ủng hộ quá mạnh."

"Khinh thường làm chuyện này."

Hoàng hậu nhìn đại hoàng tử suy tư nói ra suy nghĩ mà thưởng trà điềm nhiên không nói.

"Hoàng đế."

"Hay phụ hoàng."

"Dùng chuyện này để suy yếu chúng ta."

"Là không sáng suốt."

"Mẫu hậu thấy thế nào?" Đại hoàng tử nhìn lên hoàng hậu.

Mà thành tâm hỏi.

Hoàng hậu nhìn đại hoàng tử thành tâm.

Mà lắc đầu.

"Đại hoàng nhi con ngây thơ quá."

"G·i·ế·t thừa tướng giờ không phải là nước cờ tốt đâu con."

"Dù cho ông ta có dã tâm làm vua của một nước."

"Lớn nữa lớn mãi có được gì."

Hoàng hậu nhìn đại hoàng tử thành tâm bằng con mắt điềm tĩnh.

"Cho dù đôi mắt của con là đôi mắt thành thật."

"Cho dù biểu cảm của con là thực tâm thực ý."

"Cho dù linh cảm của ta đang nói cho ta con là đúng."

"Thì dù con có gạt được người trong thiên hạ."

"Cũng không thể nào dối được ta dù cho ta có là mẹ con hay không."

Giống như nhìn một đứa trẻ dạy mãi chẳng thành hoàng hậu dùng ánh mắt ấy mà nhìn đại hoàng tử.

"Ta biết vì sao thừa tướng phải c·hết."

"Ta biết tại sao thừa tướng phải c·hết trong lần này."

"Vì nhiều năm trước từng có loạn tin."

"Rằng ta có gì đấy với thừa tướng."

"Rằng con ..."

Hoàng hậu nói đến đây thì ngừng.

Nhìn đại hoàng tử.

Rồi nói tiếp.

"Không phải là con cha."

"Không phải là dòng máu."

"Cao quý hơn người."

"Nên ta thấu rõ mục đích của con."

"Là thăm dò ta."

"Xem có phải hay không."

"G·i·ế·t người ấy để chứng minh mình là con người."

"Máu cao quý."

Bóc vỏ trái cam.

Bóc nó từ từ.

"Con đã có sự vô tình cần có."

"Vì nếu người ấy là cha con dù không tình cảm gì mà còn xuống tay vì mục đích được, sao..."

"Không."

Mắt nhìn trời chậm nói tiếp.

"Muốn xem ta để ta có biểu cảm ra sao."

"Sai một bước là mạng ta đi rồi."

"Nhưng sau đó tin tức sẽ rộ ra."

"Rộ ra thừa tướng có mờ ám với hoàng hậu."

"Để người ta nghi ngờ con có phải hay không là con đẻ."

"Chắc chắn rồi con là con đẻ của cha."

Hoàng hậu điềm nhiên nhìn xuống đại hoàng tử.

"Vì hoàng tộc từ khi đứa trẻ sinh ra đã kiểm tra."

"Con."

"Lại còn là con cả."

"Con đến đã có chuẩn bị của điều này."

"Thiên hạ nghi ngờ, thật tâm ủy khuất."

"Sự thật chứng minh."

"Sau đấy hợp phe."

"Bước lên hoàng đế."

"Phải không con."

Hoàng hậu nhìn đại hoàng tử điềm nhiên rồi nói.

"Nếu như con dựa vào ta."

"Vào thừa tướng."

"Sau khi lên ngôi được."

"Quyền lực ắt phải chia ba."

"Gian thần chi họa."

"Yêu hậu chi loạn."

"Điều đấy ắt xảy ra."

"Nên con đã tính toán."

"Một bước một cuộc đời."

"Độc."

"Chiếm."

Hoàng hậu nhìn điềm tĩnh đại hoàng tử mà nói.

Đại hoàng tử vẫn điềm tĩnh nhìn người hành lễ rồi rời đi.

Sau có tiếng của hoàng hậu vọng lại.

Con là con ta cùng với người.

"Là dòng máu cao quý nhất Đại Hạ này."

Thừa tướng trong phủ.

Thắt cổ t·ự s·át.

Di thưa tuyệt miệng.

Bút viết trên bàn.

Người hầu vẫn còn ở đây khi thừa tướng còn sống.

Người hầu vẫn còn ở đây khi thừa tướng t·ự s·át.

Thừa tướng t·ự s·át.

Tự sát để bảo vệ danh dự cho hoàng hậu?

Bức di thư nói rõ.

Càng khiến cho người bên ngoài.

Người bên ngoài xôn xao hơn về tin tức của thừa tướng và hoàng hậu.

Rồi thế nhân nghi ngờ.

Tất cả đều nghi ngờ.

Liệu đại hoàng tử.

Có phải là con vua?

Tin tức này được chuyển đến tai.

Kẻ hát rong.

Thừa tướng nhị công tử.

Lúc này vây quanh thừa tướng nhị công tử.

Là vô số đứa trẻ.

Lúc này vây quanh kẻ hát rong ấy.

Là vô số tâm hồn còn ngây thơ.

"Lời nói dối tốt nhất là lời nói thật."

"Cách để lách luật tốt nhất là tuân theo pháp luật."

"Yêu nhất chính là hận."

"Hận nhất chính là yêu."

Hát rong kẻ ấy đang cùng đám trẻ hát vang xóm làng.

Vung đôi tay, nhún đôi chân, ngẩng đầu lên trời, cất vang lời hát.

Chương 341: Hát Vang