Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 340: Vấn Tâm

Chương 340: Vấn Tâm


"Cốc cốc."

Tiếng ngón tay gõ xuống bàn.

Cả nhóm chú ý.

"Thôi đủ rồi, nói tiếp điều định nói, cha các ngươi cũng chẳng thể cứu được các ngươi đâu."

Người đến rất nghiêm trang.

Với tóc được cài cao.

Với áo được chỉnh gọn.

Với thân mình cao ráo.

Lệnh bài không trên người.

Nhưng chắc chắn là đại quan.

"Thừa, tể, tướng con trai cả." Một người bỗng bàng hoàng giật mình buột miệng nói.

Người kia không nói.

Tuấn tú, mạnh mẽ và rạng rỡ, mang theo chút uy nghiêm, là tất cả những từ tạm có thể miêu tả con người này.

"Tạ ơn." Rồi cả nhóm lui ngay.

Để người ở lại.

Chắp tay ngắm bầu trời.

Hoàng hậu tẩm cung.

Hoàng hậu đã trở về nơi đây.

Nơi đây chỉ có một mình nàng.

Lưng tựa cửa mắt ngắm trời.

Phủ trống không bóng người.

Trừ ai gia.

"Hoàng hậu cho gọi nhi thần."

Người đến nơi trước cửa.

Chắp tay rồi cúi mình.

Người lưng đang tựa cửa.

Mắt đảo qua nhìn người.

"Đường xa như thế vất vả cho con." Hoàng hậu nói.

"Loanh quanh hoàng thành này không vất vả chút nào." Người kia đáp lại.

Hoàng hậu chậm tiến đến.

"Vất vả cho một người bệnh." Hoàng hậu nói.

Người kia không đáp lời.

Hoàng hậu đón người ấy vào.

Bỏ giầy.

Vào cửa.

"Con nhìn phủ nay trống." Hoàng hậu nói.

Người kia vẫn lặng thinh.

"Khi thời khắc tiến đến."

"Chăm sóc ta thế nào?"

Hoàng hậu nhìn người ấy mà hỏi.

Người kia không nói.

Rồi.

Mới chậm đáp.

"Chăm sóc là chuyện của nô bộc."

"Phụng dưỡng là việc của con cái." Hoàng hậu đối lại.

"Không cùng huyết thống nhưng người là mẫu hậu." Người kia nói.

"Chẳng nhẽ con sẽ làm gì ta." Hoàng hậu điềm tĩnh đáp lời.

Rồi chậm rãi.

Tiến đến ghế.

Châm trà.

"Cái mạng nhỏ này của ta."

"Có chút giá trị."

"Nhưng trước chẳng ai để ý."

Nước bắt đầu sôi.

Người kia vẫn đứng.

"Nhưng giờ."

"Nhiều người lại muốn nó."

"Những người thân cận hóa ra lại chẳng thân cận."

"Lúc này còn mấy ai tin tưởng được đây."

Rót nước vào trà.

"Con sẽ bảo vệ ta?"

"Hay là bỏ mặc."

Nói rồi hất mạnh nước trà vào cây cột gần đó.

Nước trà dính lên cột dần dần ăn mòn cột gỗ.

Cho đến khi cột nhà đổ.

Miếng gỗ mất.

Nó mới thôi.

"Tha thứ cho con thưa mẫu hậu nhưng phép tắc hoàng gia không thể trái." Người ấy trả lời.

"Nếu phép tắc ấy là quan trọng sao không nhắc nó trước mà mới là bây giờ." Hoàng hậu đáp.

Người kia im lặng.

"Không có ân tình thì cũng có khổ tình."

"Mấy chục năm ấy."

"Đây phải tự dưng như bây giờ."

Người kia im lặng.

"Nhi thần cáo lui."

Lặng rồi mới nói.

Nói rồi rời đi.

Hoàng hậu nhìn nơi cửa.

Thở dài.

Lầu Vấn Thiên.

Hiện tại.

Nam nhân đến.

Người ngồi.

Lầu cao chẳng có mái.

Mái là trời cao xanh.

Người thưởng trà im lặng.

Là nói là im đây?

Hắn đến.

Ngồi xuống.

Người rót trà cho hắn.

Hắn lặng im thưởng trà.

"Không ngạc nhiên vì ta không bất ngờ khi huynh đến." Người ấy hỏi.

"Chuyện đã biết sao phải bớt ngờ." Hắn điềm nhiên đáp.

"Là sư phụ người đã đưa huynh đến." Người ấy hỏi.

"Chuyện đã biết thử ta sớm tối để làm gì." Hắn đáp.

Người kia khẽ cười.

"Có lẽ huynh không chỉ lời đồn." Người ấy nói.

Hắn mỉm cười nhìn trời cao.

"Tam hoàng tử bệnh tật hỏi trời cao." Hắn điềm nhiên nói.

"Huynh thấy trời cao như thế nào?" Người kia đáp.

Hắn khẽ cười.

Hiếm thấy.

"Chẳng biết." Hắn nói.

"Chỉ biết." Mắt nhìn trời cao.

"Nó sẽ mãi chẳng thay đổi." Điềm nhiên.

Im lặng.

"Sao huynh chắc chắn nó sẽ mãi chẳng thay đổi." Người ấy nói.

"Chẳng biết." Hắn lại khẽ cười.

"Chỉ biết cho đến khi chúng ta c·hết bầu trời kia sẽ chẳng đổi thay."

Nói rồi liền đứng lên.

Rời đi.

Biến mất.

Để lại người.

Hỏi trời.

Hai mươi năm trước.

"Ta nghe nói mẫu hậu gọi đệ đến phụ giúp cho bà, sao đệ không?" Đại hoàng tử đang dùng trà nơi của tam hoàng tử.

Mặt điềm nhiên.

Thân thiện mà hỏi.

"Hoàng gia có phép tắc sao có thể trái." Tam hoàng tử nói, nói rồi ho khan.

"Luật là c·hết."

"Người là sống."

"Con phụng dưỡng mẹ."

"Có gì sai?" Đại hoàng tử điềm nhiên hỏi.

"Luật là c·hết, người là sống."

"Người thiếu luật, hóa người điên." Tam hoàng tử trả lời.

Đại hoàng tử khẽ cười vì điều gì ấy.

"Mưa rồi." Đại hoàng tử nói.

"Ta nên rời đi."

Nói rồi biến mất.

Khi trời đổ mưa.

Lặng thưởng trà.

Ngắm mưa rào.

Người dắt người đến.

Người mang ô theo.

"Trưởng công chúa." Tam hoàng tử nhìn người mà nói.

"Tam hoàng đệ." Người phụ nữ kia điềm nhiên đáp lại.

Chân đã vào nhà.

Dù đặt nơi đất dù mau khô.

Thân nào chỗ ướt mau khô lại.

Thần kỳ hay cách bình thường thôi?

"Chẳng có ngày nào mà mưa không buồn cả." Trưởng công chúa nhìn trời mà nói.

"Mưa buồn hay không là do lòng người mà thôi." Tam hoàng tử trả lời.

"Trời thương người trời đổ mưa."

"Sao lần này không mưa to hơn nữa." Trưởng công chúa thoáng khẽ cười rồi trách móc.

Tam hoàng nghe hiểu nhưng chẳng đáp lời.

"Ly tiểu công chúa." Cúi sang nhìn cô gái nép sau lưng mẹ.

"Đã nhiều năm rồi kể từ cuối chúng ta gặp nhau." Tam hoàng tử nhìn bé khẽ mỉm cười rồi nói.

Toàn bộ sự hồn nhiên dành cho cô bé ngây thơ.

"Tam hoàng tử." Cô bé khe khẽ nói với người ở đối diện.

Rồi thì thầm vào tai mẹ chốn đi mau.

"Con đi chơi với những người hầu mẹ nhá."

Tất cả nghe thấy nhưng chỉ cười.

Nói rồi biến mất.

Mặc người cười.

"Tha thứ cho con bé thưa tam hoàng tử." Trưởng công chúa khẽ cười rồi nói.

"Trưởng công chúa người đừng nói vậy."

"Nói vậy là trái với trời cao." Tam hoàng tử khẽ cười rồi nói.

Kéo lấy thân bệnh.

Đổ đi những cốc đã dùng.

Bỏ đi trà cũ.

Đãi người trà mới.

"Có những quá khứ ta nên quên." Nhìn thấy người ngắm trời mưa tam hoàng tử điềm nhiên khẽ nói.

"Mong trời mưa to làm gì, vạn sự cứ để tùy duyên." Bắt được người chú ý của người tam hoàng tử điềm tĩnh nói tiếp.

"Duyên là do chúng ta gieo nhân tạo."

"Để mặc thì cũng là tự tạo duyên." Trưởng công chúa điềm tĩnh chậm đáp lời.

Tam hoàng tử không nói.

Trưởng công chúa cũng im lặng.

Chỉ có tiếng mưa.

Là nói chuyện.

Còn ai đang nói trong ngày mưa.

Trà được rót.

Trưởng công chúa.

Xích lại gần.

Đôi tay.

Vuốt lấy gò má của tam hoàng tử.

Hắn điềm nhiên.

Chẳng phản ứng với nó.

"Đằng sau sự giả dối."

"Là sự trống rỗng."

"Chẳng có hận thù."

"Chẳng có ham muốn."

"Chẳng có yêu ghét."

"Chúng ta đều cùng một dòng máu mà sinh ra."

"Nhưng kẻ bị nguyền rủa."

"Người lại bình thường."

"Chìm trong thù hận."

"Không hề mong muốn."

"Nhưng ta bay lên rồi tìm được một mảnh."

"Mà đệ."

"Chẳng lên chẳng xuống chẳng chỗ nào."

"Trí tuệ gần như vô hạn."

"Đã cho đệ làm được mọi thứ mình muốn."

"Nhưng trống rỗng bên trong là thứ người thường muốn tránh xa."

"Gần như vô hạn."

"Chứ không phải là vô hạn nhỉ."

Người cười nói.

Rồi tránh xa.

"Con bé sắp đi." Trưởng công chúa nói.

"Chúng ta sắp đi." Nhấn mạnh.

"Đi đâu?" Tam hoàng tử hỏi.

"Ra ngoài." Trưởng công chúa điềm tĩnh nói.

"Đệ ở trong cung nó ở nơi ngoài."

"Trong cùng một thế nhưng ngàn dặm cách xa."

Trưởng công chúa.

Thưởng trà rồi ngắm trời.

"Chính trị không phải là trò chơi cho những đứa trẻ ham thích thú." Tam hoàng tử nói.

"Ta không biết." Trưởng công chúa đáp lời.

"Chỉ biết rằng ai sẽ hại được con bé đây."

Trưởng công chúa thưởng nốt trà rồi thôi.

Tam hoàng tử im lặng.

Lặng đến khi trà lạnh đi.

Đến khi cô bé chơi trở lại.

"Thưa mẹ con đã về." Tiểu công chúa cô bé ấy nói.

"Hai mươi năm không phải là thời gian ngắn." Tam hoàng tử lên tiếng.

"Chẳng biết, nhưng ta nào nói hai mươi năm." Trưởng công chúa đáp lời.

Rồi nhìn người.

Điềm tĩnh.

Nhìn trời.

Mưa rơi.

"Hai mươi năm là một đời người."

"Phàm nhân thời gian, mấy ai phí nổi hai mươi năm."

"Hai mươi năm một phần cuộc đời."

"Là người tu liệu nó có đi mau?"

"Mẹ ơi."

Chương 340: Vấn Tâm