Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 342: Hiện Tại

Chương 342: Hiện Tại


"Cuộc đời của ngươi sẽ bắt đầu khi cột trụ nhà bị người ta đánh vỡ."

Một lão già nhưng vẫn đầy sức sống, hai đôi mắt nhắm nhưng lại không mù, đầu có thể mọc tóc nhưng lại cạo trọc nó, lưng có thể đứng thẳng nhưng lại chống gậy như bị còng.

Đứng trước đám trẻ đang chơi đùa.

Trước một đứa bé.

Với hai đôi mắt nhắm chặt.

Nhưng nụ cười từ bi trên môi nhìn chằm chằm đứa trẻ ấy.

Đứa trẻ.

Đang ôm quả bóng trên tay.

"Ngươi sẽ theo hầu kẻ mang oán với ngươi."

"Kẻ mang oán sẽ không đạt được thứ mình muốn."

"Vì ngươi sẽ hủy hoại dù nó dòng máu chung của hai người."

"Này ngươi làm gì đấy." Gần đấy có người thân mặc hộ vệ áo.

Hông vác đao.

Nhìn lão già đang nói với đứa trẻ.

Lớn tiếng quát.

Lão già như điếc như chẳng quan tâm.

Đôi mắt nhắm chặt như nhìn thấu đứa trẻ.

Rồi quay lưng bỏ đi.

Tan vào hư không.

Biến mất.

Khi lão già biến mất.

Quả bóng trên tay đứa trẻ.

Rơi.

Hiện tại.

Hồng hộc hơi thở.

Từ một người vừa tỉnh giấc.

"Ngươi đã tỉnh." Âm gần vang tới.

Trấn an lại hơi thở.

Người đáp.

"Phải."

"Ác mộng?" Âm thanh đấy hỏi.

"Vâng." Người đáp.

Cố trấn an.

Nhìn người đêm vẫn đèn sách.

Hỏi.

"Thưa điện hạ ngài chưa ngủ?"

Người trung niên kia nghe vậy.

Điềm nhiên đáp.

"Không ngủ được."

"Võ tướng đám ấy sao?" Người hỏi.

Người trung niên kia nghe vậy lại đáp.

"Chúng vẫn còn nghi ngờ ta là kẻ đã hại tứ hoàng tử c·hết năm ấy."

"Nên chúng vẫn nhất quyết không theo ta dù nước đã lâm nguy."

"Trừ khi ta."

"Làm hoàng đế."

Người trung niên thoáng thở dài.

"Nhưng ngài đã có quyền hành của một vị hoàng đế." Người kia lại nói.

"Có sức mạnh nhưng không có ngai vàng." Người trung niên kia đáp.

Nói.

Rồi dở lên vô số chồng thư giấy, văn tấu.

"Dân ở khắp nơi kêu than."

"Mong lấy ta sự trợ giúp."

"Nhưng võ tướng không theo ta."

"Thì ta cũng vô lực."

Người trung niên thở dài.

"Nếu mất hết thì q·uân đ·ội cũng đừng mong chỗ tốt." Người nói.

Người trung niên kia lại thở dài đáp.

"Ngươi không hiểu."

Nhìn người kia.

Người trung niên nói tiếp.

"Nếu chia nước làm bốn châu, bốn khu."

"Thì toàn bộ q·uân đ·ội, cùng với hàng triệu triệu bách tính."

"Ở một châu."

"Vẫn tồn tại được."

"Tồn tại khỏe."

"Là đằng khác."

Lại nhìn người kia.

Người trung niên lại nói.

"Lục môn dù mạnh."

"Nhưng non nớt."

"Không thể chiến thắng nổi q·uân đ·ội ta."

"Trước chúng ta."

"Trước q·uân đ·ội."

"Chúng yếu ớt."

"Chúng vô hại."

Người trung niên kia lại thở dài.

"Đây hẳn là mưu của hoàng đế."

"Hẳn hắn đã xuất quan."

"Công chưa thành."

"Nhưng quyền lực muốn đoạt lại."

"Hợp tác với q·uân đ·ội."

"Hợp tác với lục môn."

"Quân đội vì nghi ta năm xưa hại c·hết tứ hoàng tử."

"Nên sẽ bất động mà tránh lui."

"Lục môn cần tài nguyên, cần luyện người, ắt sẽ hợp tác."

"Hoàng đế, cần lấy lại quyền lực."

"Nên sẽ hành động."

"Hiện nay quyền lực trong tay ta."

"Cả thế gian đều biết."

"Có giặc đến mà không xuất binh."

"Ắt sẽ hại đến thanh danh."

"Xuất binh."

"Sẽ làm yếu lực lượng."

"Vì mình ta không thể thắng lục môn."

"Hoàng đế nắm thông tin."

"Hắn hiểu được điều ấy."

"Có nội gian?" Người kia nói.

Trung niên lắc đầu.

"Đương nhiên là có."

"Thế lực không nhỏ, miệng nhiều."

"Chuyện."

"Chẳng thể khác."

"Sao ngài lắc đầu?" Người kia hỏi.

"Trung tâm người không khác." Trung niên nói.

Giảng tiếp.

"Mượn lục môn có thể diệt quý tộc hủ bại."

"Sẽ thương dân nhưng hắn đâu thương dân."

"Chuyện đến nước này chỉ có ta làm hoàng đế."

"Khi đấy mới dụng binh đánh đuổi giặc."

"Nếu không."

"Đời khó lường."

"G·i·ế·t vua?" Người kia nói.

Trung niên nghe.

Chẳng ngạc nhiên.

Chậm rãi lắc đầu.

Đáp.

"Con không thể g·iết cha."

"Thần không thể g·iết vua."

"Đó là luân thường đạo lý."

"Nhưng đấy là giải pháp tốt nhất." Người kia nói.

"Nhanh nhất thôi, tốt nhất." Trung niên đáp.

Rồi ngập ngừng.

Sau đó im lặng.

"Vòng lặp sẽ tiếp diễn."

"Nếu Hạ gia người muốn lên ngôi vua."

"Hoàng đế."

"Là nhất nhất vô tình."

"Chúng ta đều là những kẻ vô tình."

Hai mươi năm trước.

Tứ hoàng tử.

Đang ngồi trò chuyện với đại tướng quân.

"Nhưng đáng tiếc là người không theo người đi nốt."

Một người trong góc đang mài kiếm xen vào câu chuyện.

"Ai rồi cũng sẽ c·hết thôi."

"Đấy là quy luật tuần hoàn."

Một người khác cũng đang ngồi trong góc chậm nói.

"Ngài muốn làm hoàng đế thế nào thưa hoàng tử?" Một người ở trong góc khác hỏi.

"Ngài muốn làm hoàng đế không thưa hoàng tử." Một người ở trong góc còn lại lên tiếng.

Ở trung tâm.

Đang ngồi thưởng trà đối diện với đại tướng quân.

Tứ hoàng tử.

Điềm nhiên cất tiếng.

"Có những đặc quyền đã được hưởng dụng."

"Nay ta phải mang lên mình trách nhiệm của nó."

"Ngươi hỏi ta sẽ làm vị vua thế nào."

"Ta hỏi đại tướng quân sau khi ta lên ngôi có còn trung thành với ta."

"Mãi trung thành với người thưa hoàng tử." Đại tướng quân nghe vậy điềm nhiên đáp.

Tứ hoàng tử chẳng nói chỉ miệng cười.

Dạo trong hoàng cung.

Một mình.

Tứ hoàng tử.

Tình cờ.

Bắt gặp đại hoàng tử.

"Đệ đây rồi."

Đại hoàng tử đến với một gương mặt căm hận.

Nắm lấy cổ áo của tứ hoàng tử.

Một tứ hoàng tử chẳng phản kháng.

"Là đệ."

"Đệ đã g·iết thừa tướng."

"Ngươi."

"Đệ tên khốn nạn."

Dòng lệ nóng chảy ra thành hàng.

Những lời thô tục.

Muốn nói lại thôi.

"Ngươi đã g·iết ông ấy."

"Lại còn vu oan giá họa cho mẹ ta."

"Lại còn nói bà ấy có tình xấu với thừa tướng."

"Ngươi tên nghiệt s·ú·c."

"Không công lao thì cũng có khổ lao."

"Khi mẹ ngươi mất là ai."

"Ai đã đón ngươi vào nhà."

Đại hoàng tử nắm lấy cổ áo của tứ hoàng tử mà gào khóc.

Tứ hoàng tử vẫn vẻ ấy điềm nhiên im lặng.

"Ít nhất bà ấy cũng nhận ngươi vào nhà."

"Ít nhất bà ấy vẫn coi ngươi làm con."

"Ít nhất bà ấy thương ngươi như con ruột."

"Mà ngươi."

"Ngươi vì ngai vàng đã choáng váng."

"Ngươi vì quyền lực đã ngu si."

"Ngươi vì giang sơn đã điên loạn."

"Mẹ ta coi ngươi như con ruột."

"Thừa tướng lập hàng trăm trăm công lao xứng danh với triều đình."

"Sống với lễ nghi và đức độ."

"Lại bị ngươi."

"Ép cho kẻ có công phải c·hết."

"Khiến cho người có ơn phải ô danh."

"Ngươi."

"Ngươi."

"Ngươi."

Đại hoàng tử nghẹn ngào khi nói.

"Ta sẽ làm hành động ngu xuẩn đấy sao?"

"Đại hoàng tử."

Tứ hoàng tử vẫn điềm nhiên khi nói chuyện với người.

"Ta tứ hoàng tử."

"Có sự ủng hộ của văn võ bá quan."

"Sẽ làm cái hành động ngu xuẩn đấy sao."

"Đại hoàng huynh."

"Là ngươi."

"Ngươi vì ngai vàng mới choáng váng."

"Ngươi."

Đại hoàng tử hơi loạn chỉ thẳng.

"Ngươi là kẻ đã vu khống cho mẹ ta người có ơn với ngươi, nhận ngươi như con đẻ và thừa tướng người có công với triều đình có gian tình với nhau, là ngươi, là ngươi, chắc chắn là ngươi."

"Tứ hoàng đệ."

Đại hoàng tử điên loạn gầm lên chỉ thẳng mặt tứ hoàng tử mà nói.

Cung nữ xung quanh như núp hết.

Thị vệ đứng yên lặng như câm.

Thái giám chẳng biết chốn đâu mất.

"Ta đã từng là kẻ ngu xuẩn." Tứ hoàng tử điềm nhiên nói.

"Nên biết kẻ ngu xuẩn hành như nào."

"Ta giờ là kẻ có trí tuệ."

"Nên biết người có trí tuệ hành ra sao."

"Huynh dù hành giống như kẻ ngu xuẩn."

"Nhưng thực là kẻ trí tuệ."

"Nhưng."

"Dù huynh có lừa được cả thiên hạ."

"Dù ta không phải anh em một nhà với huynh."

"Dù ta không phải người lớn lên cùng huynh."

"Ta vẫn biết huynh làm thế với mục đích gì."

Ánh mắt điềm nhiên của tứ hoàng tử.

Nhìn xuống.

Đại hoàng tử.

Như thể.

Thương.

Cho kẻ trí giả khù khờ.

"Ta tứ hoàng tử."

"Con của hoàng đế bệ hạ."

"Được sự ủng hộ của văn võ bá quan."

"Sẽ làm hành động như vậy sao."

"Hả."

"Đại hoàng huynh."

Tứ hoàng tử nhìn xuống đại hoàng tử mà nói.

Rồi rời đi.

Chương 342: Hiện Tại