Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 343: Người Quái

Chương 343: Người Quái


"Thừa tướng t·ự s·át để bảo vệ danh dự của hoàng hậu?"

"Cái thế đời này điên rồi."

Người cầm tờ báo đọc chửi loạn.

Những người xung quanh có nghe cũng chẳng nói.

Lính.

Có vẻ chẳng quan tâm.

"Tin chẳng biết có phải thật không nhưng lúc này mới lộ ra."

"Cung đình chi tranh."

"Hoàng tử chi chiến."

Người ngồi bên cạnh chân gác lên chân, nhàm chán mà nói.

Lính gác.

Thoáng để ý người.

"Nhưng không thể phủ nhận được thừa tướng c·h·ế·t rồi."

"Hơn nữa lại còn có người chứng kiến ông ta viết di thư."

Người kia bỏ tờ báo xuống nhìn người điềm tĩnh nói.

"Phải nhưng chúng ta đâu phải người trong cuộc mà biết đêm tối thế nào?"

Người đối diện nhàn nhã đáp.

"Nhưng nếu hai người ấy mà thực có gian tình thì chẳng phải đại hoàng tử?" Người vừa bỏ tờ báo xuống nói.

Nói rồi ngập ngừng.

Người kia lắc đầu đáp lại.

"Không có chuyện đấy đâu, không phải vì ta bênh hoàng gia, mà hoàng tử ra đời ắt sẽ được kiểm nghiệm dòng máu trước bàn dân thiên hạ."

"Không phải con vua, hoặc tư chất kém, chắc chắn c·h·ế·t."

"Tư chất kém có thể chỉ c·h·ế·t một đứa con."

"Không phải con vua c·h·ế·t cả họ hàng."

"Đấy là Hạ gia đấy."

"Lũ quý tộc máu lạnh." Người kia nghe vậy bĩu môi.

"Nhưng cũng không phải hai người thừa tướng và hoàng hậu không thể không có gian tình." Người đối diện nhàn nhã nói.

"Cớ nói vậy." Người kia hỏi.

"Thừa tướng và hoàng hậu là bạn thanh mai trúc mã."

"Hoàng hậu."

"Chỉ kém thừa tướng có vài tuổi."

"Từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau."

"Hai nhà đều là danh gia."

"Chỉ có hoàng hậu là thế gia sụp đổ."

"Cả gia đình ngã á?" Người kia hứng thú hỏi.

"Không."

Người đối diện đáp.

"Hoàng hậu gia tộc còn mỗi đời ông ngài ấy là làm quan, con cha ngài ấy, mẹ ngài ấy, đều là thương nhân gia tộc hết."

"Thế gia không có quan chức, ấy là thế gia sụp đổ."

"Nhưng còn tiền tài, thì hùng cứ một phương."

"Nuôi lấy một phần đất nước."

Xong.

Người đối diện ấy lại nói.

"Nhưng cũng không thể gọi là sụp đổ hẳn được."

"Cha ngài ấy không làm quan."

"Nhưng con ông ấy làm hoàng hậu."

"Còn về thừa tướng."

"Gia tộc vị ấy cũng khá ổn."

"Nhiều đời làm quan."

"Ông cha làm quan."

"Con cái cũng làm quan."

"Nhưng thừa tướng."

"Là thành tựu cao nhất."

"Cái kịch bản gì thế này." Người kia khẽ cười rồi nói.

"Gia đình không quan, thế gia sụp đổ, nối truyền thống nàng nhập cung, tình ta chia xa, tạm cách, khi gặp lại nàng vợ hoàng đế, chàng một cánh tay, tình ta chỉ đẹp khi còn ở quá khứ à."

"Chàng một cánh tay là nghĩ gì?" Người đối diễn hiểu câu trên nhưng ngờ một chữ nghe vậy mà hỏi.

"Thừa tướng không phải là cánh tay phải của vua?" Người kia nghe vậy thì cười rồi đáp.

Người đối diện khẽ cười.

Lấy lệ.

"Nhưng khả năng." Người đối diện nói.

Xích lại gần.

"Thừa tướng."

"C·h·ế·t."

"Vì đại hoàng tử."

Lính gác lập tức quay người nhìn lại ngay.

Không khí im bặt.

"Thổ thuật."

"Vạn tướng chúng."

Hai tay người nắm lại.

Đất.

Thành vô vạn hình nhân.

Lấy thân.

Cản lấy người lưỡi đao.

Của tên lính gác.

"Khốn khiếp."

Người hộc ra máu.

Thân thủng một lỗ.

"Cho dù là tứ hay là đại."

"Hoàng tử chi danh không thể ô nhục." Người lính chậm chậm đi tới.

Tay chậm rãi lau đi vết máu trên lưỡi đao.

Để một người.

Quỳ mọp trước thân hắn.

Tay ôm bụng rỗng.

Máu tưới úa ra.

"Thổ thuật."

"Thay thân."

Người kia gầm lên nói.

Tay kết ấn.

Người nhão ra.

Thân dưới đất.

Hóa thành bùn đất.

Ngàn thân đất.

Công lên người.

Người lính vẫn bình tĩnh chém từng thân một.

"Ngàn thân công."

"Ngàn thân chạy."

"Vậy đâu mới là thân thật đây."

Cắm lấy thanh đao xuống nơi đất.

Mặt đất dày.

Như miếng đậu với thanh đao.

"Vạn chúng."

"Chú mục."

Ngàn thanh đao.

Từ mặt đất.

Đâm lên.

Không còn người.

Người lính chậm rời đi khỏi quán rượu.

Ngáp một lần.

Rồi nhìn lấy trời xanh.

"Bầu trời xanh nay đẹp quá."

"Đấu lại sao?" Đi trên đoạn đường xa.

Người lính trẻ chậm lại.

Nhìn người ngay trước mặt.

Trời nắng đội đấu bồng.

"Ngươi là người của tứ hoàng tử." Âm thanh khàn khàn từ trong đấu bồng vang ra.

"Ta cũng không nghĩ là đại hoàng tử lại tự hủy danh tiếng mình."

"À không."

"Của phe mình mới phải."

Người lính chậm lấy đao ra.

Ngắm nghía.

Rồi nghiêng người.

Miệng nói.

Tay bổ xuống.

"Thổ tức."

Hai đầu quái thú từ dưới đất mò lên.

Miệng phun ra đất đá như mưa.

Giống như rồng phun lửa.

Đao chém ra khí.

Khí cắt thổ rồng.

"Âm mưu rồi lại âm mưu."

"Bên trên chưa bao giờ ngừng lại mấy chuyện đấy nhỉ."

"Huyền Ngọc cảnh." Người đội đấu bồng hoảng sợ nói.

Người lính trẻ lắc đầu cười.

"Không."

"Vẫn là Hoàng Cơ."

Người đội đấu bồng gào lên nói.

"Thổ thuật."

"Nhị đầu tam đầu."

Hai bên cổ mọc ra hai đốm nhỏ.

Hai đốm nhỏ.

Mọc lên hai cái đầu.

Tay tháo đấu bồng ra.

Tóc mọc dài đến nơi chân.

Xé đi cái áo dài.

Thân mọc lên vẩy sắc.

"Cái gì đây."

"Vừa tu thổ thuật kiêm luôn hóa hình à."

Người lính trẻ nhìn người đối diện khẽ cười bình phẩm.

Tay tụ thành đấm.

Hắn lao đến người.

Lưỡi đao đỡ nắm đấm.

Người lính trẻ ngạc nhiên.

Rồi cau mày.

"Một mình người không thể quá khỏe."

"Gần đây có kẻ."

"Trợ trận cho ngươi."

"Haaaaaaaaaa." Người kia gầm lên chẳng nói.

Quyền đấm cước đá không lúc ngừng.

Người lính trẻ bình tính phán đòn.

Mắt nhìn trời.

Liếc xung quanh bốn phương.

Vừa đánh vừa lui.

Chẳng biết bao giờ.

Có một khoảng khắc.

Năng lượng đánh vào.

Yếu đi hẳn.

Đôi mắt sắc ấy bắt lấy người.

Uỳnh.

Khí đẩy bay con quái vật kia ra.

Chân đạp đất khiến mặt đất phải rung chuyển.

Phi ngạn dặm.

Ấy là chuyện tích tắc.

Đao chém ra.

Trời này muốn chẻ đôi.

Ngàn dặm xa người đứng trên thân cây.

Đầu đội đấu bồng.

Một đao chém đứt.

Lau đi vết máu khô.

Mắt nhìn về phương xa.

Người lính trẻ mỉm cười.

"Giờ ngươi không còn trợ lực nữa."

Tiếng rú gầm vang lên.

Ung dung người lính trẻ.

Chớp mắt đã xuất hiện.

Một quyền đánh thân bay.

Người lính trẻ ngạc nhiên.

Con quái vật.

Quá mạnh?

"Sống thì trợ giúp."

"C·h·ế·t vẫn trợ giúp."

"Hai người quả một đôi."

Người lính trẻ xé đi áo hỏng.

Né đi tấn công.

Cầm lên thanh đao.

Nghiêm túc ra đòn.

Uỳnh.

Uỳnh.

Uỳnh.

Người và quái vật.

Điên cuồng tiến công.

Vồ vập lẫn nhau.

Ngươi c·h·ế·t ta sống.

Đao bổ nát cổ.

Răng cắn ngang vai.

Chẳng ai thèm kêu.

Khí đang đấu đá.

Răng cắn vai.

Cầu nhỏ hạt cát.

Từ trong miệng thổi ra.

Đao chém ngay giữa cổ.

Tay gồng lên kết ấn.

Một lát vai nổ nát.

Một lát đao xuyên người.

Ngàn vạn thanh đao đâm nát cơ thể của con quái vật từ trong ra ngoài.

Người lính trẻ thoát ra được.

Nhưng một nửa thân.

Bị nổ nát.

Hộc ra máu.

Nhìn quái vật.

Nó cố gắng di chuyển.

Nhưng đao kiếm càng mọc ra nhiều.

Liên tục đâm xuyên cắt qua da thịt của nó.

"Tốc độ tái sinh."

"Lại còn nhanh như thế chứ."

Người lính trẻ dùng khí cố định lại vết thương.

Nhìn con quái vật.

Mà cau mày nói.

Thương rách lại lành.

Thân nát lại khỏi.

Con quái vật cố di chuyển.

Nát chỗ nào liền hồi ngay chỗ đó.

Nuốt vào một viên đan dược.

Cánh tay người lính trẻ lập tức hồi ra.

Thân thể lành lặn đẹp đẽ trở lại.

Vứt ra hàng trăm viên đan dược.

Khói độc tản ra khắp nơi.

Nghi ngút đến tận trời.

Con quái vật giãy giụa trong đau đớn.

Dù hồi phục được nhưng có vẻ nó không quên nỗi đau.

Người lính trẻ lăng không nơi trời xanh.

Nhìn xuống con quái vật trong đống khói.

Mù mịt ấy.

Như thần minh.

Cao thượng nhìn xuống chúng sanh.

Đao kiếm liên tục đâm ra hành hạ con quái vật.

Khói độc liên tục ăn mòn thân thể.

Thế nhưng.

Nửa giờ đã trôi qua.

Nó chỉ rên la đau đớn.

Chứ không c·h·ế·t.

Chương 343: Người Quái