Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 377: Kết Thúc.
Tôn Vân sau một tháng dài.
Thần thái xưa đã khác nay.
Như trải qua muôn sự.
Như gió thổi t·ang t·hương.
Tay hắn cầm một tờ báo.
Chầm ngâm.
Đọc.
Suy nghĩ.
Tiêu đề.
Chỉ đơn giản ba chữ.
Băng Công Chúa.
Ngự Lang tông nhất trụ.
Cháu gái của đại trưởng lão Mạc Hàn.
Nỗi sợ của bắc vực.
Cha là Ngự Lang tông trăm năm hiếm có kỳ tài.
Mẹ.
Là Mộc Thanh Tông.
Tông chủ con gái ruột.
Tôn Vân hắn cau mày.
Ngừng lại.
Khi nhìn thấy những dòng chữ này.
Rồi lại tiếp tục đọc.
Liên diệt thập đại tam giai cảnh cao thủ.
Bên dưới là ảnh của nàng.
Ngạo nghễ mà băng lãnh.
Với băng tỏa ngập trời.
Máu nhuộm đỏ áo.
Tay nắm kiếm sắt.
Xác phủ kín chân.
Không gì che dấu nổi dung mạo tuyệt mỹ của nàng.
Nhưng đôi tai.
Đã đeo lấy bông rồi.
"Nàng đã trở về." Tôn Vân nhìn sang người bên cạnh.
Băng lãnh trong giọng nói như chẳng có nổi một tý tơ tình gì mà hỏi.
"Nàng đã trở về."
"Bình yên." Tôn Vân hỏi.
"Đau khổ ngập ánh mắt." Người kia nói.
"Phế rồi." Tôn Vân như mất đi hứng thú mà đáp lời.
Người kia im lặng.
"Ai là người nàng đã trao cho?" Tôn Vân lại như nhớ lại điều gì ấy mà hỏi.
"Ngự Lang tông tương lai đại trưởng lão, nhưng quyền tông chủ." Người kia chậm đáp.
"Hắn." Tôn Vân ngạc nhiên.
Nhớ lại bóng hình ở gốc cây nào đó.
"Hắn ra sao rồi?" Tôn Vân có chút vui vẻ, hứng thú hơn.
Đối với hắn tìm hiểu mà nói.
"Đã c·hết."
"Quần nhau với ba vị tam giai cảnh cao thủ, lấy thân nhị giai, trong vực sâu vô tận."
"Nghiền mất xác mà c·hết."
"Không thể." Tôn Vân ngạc nhiên thốt lên.
"Tam giai với nhị giai khoảng cách quá xa."
"Dù cho có vực sâu vô tận."
"Cũng giống như vị thần nghiền nát một con kiến."
"Nhưng đó là chuyện đã xảy ra." Người kia điềm tĩnh nói.
"Hắn đã câu đủ thời gian cho Băng Công Chúa hoàn toàn khôi phuc."
"Nhảm nhí." Tôn Vân cau mày nói.
"Tam giai cao thủ đánh nhau v·ết t·hương gây ra muốn hồi phục ít nhất phải có một tháng dài."
"Hắn."
"Người ấy đã chạy suốt một tháng với Băng Công Chúa trên lưng." Cắt ngang lời của Tôn Vân khi hắn còn đang không nói nổi câu chữ.
"Rực sáng như mặt trời ở nhân gian."
"Ba vị tam giai cao thủ muốn tìm người."
"Trừ khi là tứ giai nếu không khó mà giấu được."
"Nhưng đó là chuyện đã xảy ra."
Tôn Vân cau mày.
Vuốt trán.
Nói.
"Mạc Băng đã phế rồi."
"Tuấn Hào đ·ã c·hết."
"Sư phụ ta quá cấp tiến."
Người kia im lặng.
Tôn Vân hắn vứt lấy tờ báo ra xa.
"Đi thôi."
Người kia cũng chẳng hỏi.
Chỉ đi theo người.
"Mộc Thanh Tông thái độ thế nào?" Tôn Vân vừa đi trên đường vừa hỏi.
"Cũng giống như công tử." Người kia nói.
"Đúng thuốc mà chữa bệnh."
"Mộc Thanh Tông giờ đã yên ổn."
"Còn công tử giờ đã tốt hơn."
Tôn Vân im lặng.
"Còn các thế lực dưới?"
Rồi hắn hỏi.
"Thập đại thế lực nay còn cửu."
"Đều đã hiểu được lời nhắn của tông chủ dành cho bọn họ."
"Lời nhắn nhủ với đầy tình yêu thương."
"Mộc Thanh Tông có thể đến nhưng đao của ta cắt qua cổ các ngươi sẽ nhanh hơn sao." Tôn Vân khẽ cười châm chọc.
Người sau cũng khẽ cười, không cho thêm ý kiến.
Cửa phòng tự mở.
Hắn chẳng cần gõ.
Người đi sau.
Đã theo màn đêm mà biến mất.
Dù đây là ban ngày?
"Vậy đây là toàn bộ toan tính của người?" Tôn Vân nhìn Hùng Bắc đang ngồi trên bàn thu cờ lại mà điềm tĩnh hỏi.
Nghe vậy mà chẳng nói.
Đến khi cờ được thu xong.
Hùng Bắc hắn mới khẽ cười.
"Ta đã nghe toàn bộ điều con nói."
"Đúng."
"Nhưng chưa đủ."
"Con cần trưởng thành nhiều hơn."
"Nhanh hơn chứ đừng gấp."
"Trong cái thế giới có thể phủ kín biển bằng máu và nước mắt này."
Tôn Vân nghe vậy điềm tĩnh ngồi xuống.
"Trên ổn định thượng tông."
"Dưới giữ yên thập phái."
"C·h·ó dưới là phải ngoan."
"Giống như kim tự tháp."
"Trong loại hết đối thủ."
"Đúng thuốc chữa tâm bệnh."
"Có ký ức tương lai."
"Thuận mưu thuận tính kế."
"Vậy còn thiếu ở chỗ nào thưa sư phụ?" Tôn Vân nhìn Hùng Bắc từng chữ từng chữ mà hỏi.
"Đúng nhưng mà chưa đủ."
"Con vẫn còn phải học nhiều hơn trong cái thế giới đầy máu và nước mắt này đấy." Hùng Bắc chỉ nhắc lại một câu dặn dò.
Đã sửa đổi.
"Vậy cái mộng cảnh đấy là sao?" Tôn Vân hỏi.
"Là ký ức của ta." Hùng Bắc điềm nhiên nói.
"Không phải người." Tôn Vân nghe vậy bỗng ngạc nhiên nói.
"Có vẻ truyền ngôn cũng có thực có hư." Hùng Bắc điềm nhiên đáp.
"Vậy người." Tôn Vân hỏi.
Hùng Bắc nghe.
"Có còn nhớ cô gái ấy."
"Giọng nói nàng vang tai ta mỗi buổi sớm."
"Hình ảnh người khắc mãi trong tâm ta."
Tôn Vân nghe vậy cúi đầu hành lễ rồi rời đi.
Khi đi rồi người kia lại xuất hiện.
Chẳng quay đầu Tôn Vân nhìn trời rồi chậm nói.
"Gắn kết tình thầy trò vậy là đúng đã đủ chưa?"
Người kia chẳng nói.
Cũng chẳng cười.
"Tông chủ đối với ta vừa là thầy vừa là bạn." Tôn Vân hắn.
Bỗng chậm rãi nói.
Người kia nghe vậy đáp lời.
"Không."
"Thưa công tử."
"Tông chủ bây giờ đối với ta vừa là thầy vừa là bạn." Sửa lại câu chữ Tôn Vân hắn đáp.
"Thiếu chủ tiến bộ còn sáng suốt là phúc của Ngự Lang tông ta."
Tôn Vân khẽ cười rồi bỏ đi.
Người ấy cũng hòa vào màn đêm mà biến đi mất.
Phủ của Ngự Lang tông nhất trụ.
Băng Công Chúa.
Mạc Băng nàng đang ngồi ở trên giường.
Mắt nhìn xa ở một khoảng không vô định.
Vây quanh.
Là em.
Là đại trưởng lão.
Cùng ngũ trưởng lão.
Gia đình của nàng.
Có vẻ như.
Đôi khuyên tai nàng chưa hề tháo xuống.
Đọc xong tờ báo.
Em trai nàng hướng về nàng mà nói.
"Tỷ nhìn xem."
"Báo ghi."
"Hắn đ·ã c·hết mất xác rồi."
Đại trưởng lão.
Và ngũ trưởng lão.
Đồng thời nhìn đứa nhỏ.
Ánh mắt như thể trách mắng.
Như thể đứa nhỏ đã làm điều gì sai.
Nhưng khi nghe thấy những điều này.
Mạc Băng nàng chỉ nhẹ nhàng.
Xoa đầu đứa em nhỏ.
Mà điềm nhiên nói.
"Hắn sẽ không."
"Vì ngay khi trận chiến bắt đầu hắn nói hắn sẽ trở lại để gặp ta mà."
"Tỷ điên rồi." Người em khẽ cười rồi nói.
Xong lập tức nó bị băng đóng kín lại.
Đại trưởng lão.
Đã động tay.
"Băng nhi." Với giọng ôn nhu.
Đại trưởng lão đối với Mạc Băng nói.
"Người c·hết rồi không thể sống lại."
"Đấy là quy luật của vạn vật rồi mà."
"Hắn sẽ không." Mạc Băng nàng khẽ nở nụ cười.
Nụ cười còn đẹp hơn cả ánh hoàng hôn.
"Hắn sẽ không c·hết."
"Vì ta biết tên hắn mà."
Đại trưởng lão nghi hoặc.
Nhưng không nói nữa.
"Tiểu thư."
Ở phủ của nhị trưởng lão.
Phòng của Lâm Thủy.
Mọi thứ đều nát vụn.
Khi gia nô đến.
Lâm Thủy.
Nàng đã bước chân vào lò lửa.
"Không không làm ơn đừng như vậy." Vĩnh Hoa ôm lấy tờ báo nhốt mình vào trong căn phòng trống mà khóc.
Nước mắt nàng phủ kín trang giấy.
Hình ảnh của một người đã ra đi.
"Đừng tuyệt vọng nữa sư phụ à." Một bóng hình hòa với màn đêm.
Ngồi đối diện Nghiêm lão.
"Hắn đ·ã c·hết rồi."
"Chỉ là ván cờ quá lớn."
"Và một bước đi quá bất ngờ thôi."
Nghiêm lão vẫn duy trì trầm mặc.
"Ai rồi cũng phải c·hết."
"Sao người buồn làm chi."
"Vì quen nên có nhớ."
"Có buồn khi người đi."
"Đừng nói nữa." Nghiêm lão đáp lại lời của người đối diện.
"Đừng tuyệt vọng nữa."
"Sư phụ à." Người kia điềm nhiên nói.
"Ta đã chấp nhận sự thật."
"Chẳng có chút nào khó khăn cả."
"Vì quen nên có nhớ."
"Có buồn khi người đi."
Nghiêm lão nhắc lại bài thơ.
Của người mà đối đáp.
Người kia nghe vậy.
Khẽ vang lên tiếng cười.
"Có quen cũng có nhớ."
"Có buồn khi người đi."
"Nhưng sự thật đã vậy."
"Ta sớm chấp nhận rồi."
"Đừng quá trầm mặc tuyệt vọng."
"Sư phụ của ta à."
Rồi biến mất.
Bỏ lại.
Người một mình.