Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 376: Tên Người

Chương 376: Tên Người


Ngày hôm sau Tôn Vân lại đến nơi vực ấy.

Nơi vực người đã ngã xuống.

Hắn chẳng biết ảo cảnh điều chế bằng cách nào.

Nhưng Thanh Hoan.

Luôn xuất hiện ở trước mặt hắn.

Cứ như thể.

Hắn đã bị ám.

Bởi sự nhung nhớ nàng.

Có một kẻ.

Đã ngồi đấy.

Tung cần câu ở một vực không cá.

Ông lão câu cá?

Tôn Vân hắn nghi hoặc.

Ngay từ đầu tiên nhìn thấy người.

"Kể từ khi cái ngày."

Lão già lẩm bẩm.

Nhưng tiếng.

Cứ như lọt từng chữ vào trong tai hắn.

"Một thân xác phải c·h·ế·t."

"Thanh Hoan đứa bé ấy."

"Mới thực sự đắm chìm trong thứ thuốc ảo giác ấy."

"Bà ấy cũng thật giỏi."

"Quá sợ c·h·ế·t đến nỗi phải hành động như kẻ điên."

"Cuối cùng lại hóa ra điên thật."

"Vậy ông còn sống?" Tôn Vân đến bên ngồi cạnh.

"Chỉ có sự quyết đoán và vô tận lạnh lùng mới có thể đưa nó đến vị trí như ngày hôm nay." Ông lão đánh cá khẽ cười nói.

Tôn Vân im lặng lắng nghe.

"Ngay từ cái ngày ta đứng ra phản đối nó về những hành động nó làm."

"Dù ta biết nó cố gắng bảo vệ cho gia đình."

"Nhưng công lý trong lòng ta không cho phép điều ấy được tiếp diễn."

"Ngờ đâu." Ông lão cười.

"Lúc đó ta cũng chẳng nghĩ tới điều đó."

"Nhưng giờ bao năm ngấm ngầm ta mới nhận ra những điều nó phải suy nghĩ vào khi đó."

"Một là dung túng cho kẻ phản đối con đường của mình."

"Hai là biến nỗi sợ mọi người đang cảm nhận thành cơn ác mộng họ ngủ mỗi đêm."

"Một là có sự phản bội."

"Hai là yên vị thống trị bằng nỗi sợ."

"Ta đã cho nó chọn lựa."

"Và nó đã quyết đoán."

"Nhưng kẻ phải c·h·ế·t đâu phải ông?" Tôn Vân nghe vậy.

Nói.

"Đúng vậy." Ông lão cười.

"Nó đã mềm lòng trong nhất thời."

"Nhưng sự thật đã làm ảnh hưởng đến mọi người."

"Thanh Hoan từ đó đắm chìm trong thứ thuốc ảo giác."

"Cầu mong nó đưa mình thoát khỏi hiện thực thống khổ."

"Bà ấy."

"Vợ ta."

"Từ đó giả điên vì sợ người tiếp theo con mình sẽ hại."

"Là mình."

"Đúng là chẳng thể biết được một kẻ sợ hãi sẽ làm gì nhỉ?" Ông lão cười.

"Chẳng phải ông cũng vậy."

"Chốn chui chốn lủi."

"Không dám dùng tên thật mình."

"Không dám lại gần con."

"Chẳng dám an ủi vợ."

"Sợ hãi."

"Thực sự đã nghiền nát tâm hồn ông." Tôn Vân điềm nhiên nói.

Cần câu khẽ run.

Ông lão im lặng.

Như không muốn thừa nhận.

"Mẹ là đứa sợ hãi."

"Cha là kẻ hèn nhát."

"Không biết nó lớn kiểu gì."

"Thành một phương kiêu hùng như vậy."

Tôn Vân châm trọc.

Ông lão.

Cười.

"Nếu không phải nó có đặc điểm chỉ riêng dòng họ ta có."

"Ta cũng không nghĩ nó là con ta."

Tôn Vân cũng cười.

"Vậy ông đang câu gì vậy."

"Cần câu thả xuống vực?"

Ông lão nghe vậy.

Chỉ điềm nhiên.

Thở dài.

Đôi mắt như đi qua tháng năm.

Mà nói.

"Người ta câu cá là vì muốn con cá."

"Quá trình ấy."

"Mang lại niềm vui."

"Mang lại thành tựu."

"Mang lại."

"Một điều gì đó."

"Còn ta."

"Muốn gì?"

Tôn Vân cười chẳng nói.

Ông lão cười.

Rồi lại.

Trầm lắng.

Mắt nhìn xa.

Điềm nhiên nói.

"Nó."

"Chưa từng là như vậy."

"Khi vẫn còn nụ cười."

"Nụ cười thật lòng."

Ông lão thở dài.

Phiền não.

Như theo cơn gió mà đi.

Hỏi ông.

Sao mái tóc ông bạc.

"Nhưng kể từ ngày đó."

"Nó không còn mỉm cười được nữa."

"Ngày đó." Tôn Vân nghi hoặc hỏi lại.

Ông lão mỉm cười.

Thân thể như cát bụi.

Theo gió mà bay đi.

Bầu trời.

Như sụp đổ xuống.

Thanh Hoan bóng hình lại hiện trước mặt hắn.

Hiền từ gương mặt ôm lấy bóng người.

Đôi tay gầy gò vuốt lên gò má của hắn.

"Ta sẽ không bao giờ quên chàng."

"Chân."

"Chân?"

Tỉnh dậy lại từ giấc mộng.

Tôn Vân hắn đang nằm ở một nơi nào đó.

Nước.

Tràn ngập.

Nhấn chìm hắn ở nơi ấy.

Cố gắng bơi lên.

Nhưng sức nặng.

Như thần kỳ muốn kéo lấy hắn xuống.

Càng bơi lên.

Càng khó nhọc.

Hồng hộc hơi thở.

Khi hắn lên được bờ.

Bóng người đã ở đấy.

"Con dậy rồi sao."

"Vân nhi."

"Sư phụ." Tôn Vân nhìn người.

Ngạc nhiên nói.

Hùng Bắc nơi đó đứng mỉm cười.

Một tháng sau dài đằng đẵng.

Ở một nơi cánh rừng xa thăm thẳm.

Minh Triết hắn.

Đang cõng người phụ nữ trên lưng.

Trên tai nàng.

Có khuyên tai hắn tặng.

"Khuyên tai này hẳn không dành cho ta." Nữ nhân ấy điềm nhiên cất tiếng.

Minh Triết hắn nghe vậy.

Lặng.

Rồi đáp lại.

"Nó vốn dành cho một người khác."

"Giữ lại mới có ngày hôm nay." Người phụ nữ ấy cười.

"Phải." Minh Triết hắn gật đầu đáp.

"Thương thế của nàng thế nào?" Hắn trầm ngâm một chút.

Rồi hỏi.

"Đã tốt hơn." Người phụ nữ kia lạnh như băng đáp.

Điềm nhiên lặng lẽ.

Hai người bước đi trong khu rừng này.

Uỳnh.

Như vẫn thạch từ trên trời rơi xuống.

Mặt đất rung chuyển theo mỗi bước đi của người.

Kẻ đến.

Chưa bao giờ là thiện lành người cả.

"Băng công chúa."

"Thật mừng vì người đã tìm được ý trung nhân."

"Nhưng mạng người đến tận đây là tận."

"Băng ngưng kết." Mạc Băng nàng nôn ra máu kết thuật.

Thời không gian như ngừng lại.

Chỉ còn hai người là không.

Minh Triết hắn cõng lấy nàng chạy đi như bay.

Ba kẻ truy sát.

Một kẻ đánh lạc hướng.

Hai kẻ kết thành trận.

"Chúng còn bao lâu mới có thể cử động." Phi như bay xé gió.

Vừa lao đi hắn vừa hỏi.

"Một ngày." Nàng nói.

Hắn gật đầu.

"Vậy còn thương thế."

"Trước đó nàng đã giao chiến với bọn họ."

"Bảy kẻ đã phải c·h·ế·t."

"Ba tên."

"Là ba kẻ còn lại."

Mạc Băng nàng điềm nhiên nói.

Hắn im lặng.

Chỉ phi như bay về phía trước mà chạy.

Một ngày sau khi lớp băng ấy tan ra mất.

Cả ba người ánh mắt chỉ nhìn về phương xa.

Khi màn đêm buông xuống gió lạnh thổi qua.

Họ đứng đấy cứ như thể là những kẻ đã c·h·ế·t.

Ở phương xa.

Khi hắn xua đi những tán cây để đến một khu đất trống.

"Chàng còn nhớ không cái lần đầu chúng ta gặp." Trên lưng Minh Triết hắn.

Mạc Băng nàng nhẹ nhàng khẽ nói.

Hắn im lặng.

Rồi đáp.

"Băng nhô lên đến tận trời xanh."

"Nàng ngồi đó với xác bị phân mảnh."

"Máu nhuộm đỏ trời."

"Chàng yêu ta từ đó?" Mạc Băng khẽ cười trêu hắn hỏi.

Hắn im lặng.

Nàng cười nói.

"Khi ta thấy chàng."

"Thật kỳ dị ở nơi cảm giác."

"Hành sự giống như người bình thường."

"Mặc quần áo của đệ tử tông ta."

"Nhưng ánh mắt."

"Khi nhìn ta trong biển máu."

"Thật điềm nhiên."

"Nàng yêu ta từ đó?" Hắn đối lại.

Mạc Băng nàng khẽ cười.

"Không." Nàng đáp.

"Nó khiến ta cảm thấy có duyên."

"Về một ánh mắt."

"Của một người ta đã từng thấy lúc trước."

"Một chàng trai lanh lợi."

"Sự tò mò đúng là hại c·h·ế·t mèo mà phải không?"

Mạc Băng nàng khẽ cười nói.

Môi son, răng trắng, giọng nói như tiếng ngâm nga.

Nếu đặt ở hoàn cảnh khác.

Có hay không?

Nếu đặt ở hoàn cảnh khác.

Hắn im lặng.

Rồi.

Trả lời nàng.

"Nàng sẽ không c·h·ế·t."

"Cuộc đời vốn là vô thường mà."

"Chúng ta không thể đoán được điều gì sắp xảy đến."

Mạc Băng nàng điềm nhiên cười đáp lời.

Đôi tay lạnh như bặng nhẹ nhàng vuốt lấy tấm lưng của hắn.

'Chúng ta đều sẽ c·h·ế·t." Mạc Băng nàng như an ủi lấy hắn.

Mà điềm nhiên nói.

Quá nhiều điều xảy ra.

Có thể thay đổi một người.

Nàng nghĩ vậy.

"Nàng không."

"Cho đến khi ta c·h·ế·t."

Minh Triết hắn nghe vậy.

Điềm nhiên đáp lại nàng.

"Ta sẽ xúc động hơn nếu như chàng nói câu đó với trái tim đập nhanh hơn đấy."

Mạc Băng cười trêu như muốn giảm bớt một phần đau khổ trong đôi mắt của hắn.

"Với bàn tay lạnh sao nàng có thể cảm nhận được trái tim nóng của ta." Minh Triết hắn nghe vậy điềm nhiên đáp lại.

Mạc Băng nàng.

Điềm nhiên chẳng nói.

Chẳng cười chỉ dựa vào hắn.

Hắn cõng nàng.

Hai người lặng lẽ bước đi.

Thật kỳ lạ phải không?

Một con quỷ bắt đầu nói nhiều như thế?

Chẳng lẽ nó?

Sinh tình?

Chương 376: Tên Người