Vạn Cổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1- Quyển 2-Phần 1: Hành Trình
Liền nói.
“Phá án cũng giống như một nửa của âm mưu rồi.”
“G·i·ế·t vợ hắn.”
“Chỉ vì nó không có trong những gì người đã thấy.”
Tiểu Bạch cười tủm tỉm đối với Tôn Vân rồi trách móc.
Một căn phòng giờ có ba người đang tụ ngồi ở đấy.
“Những cuộc phiêu lưu cốt là thứ để chúng ta phát triển.”
Lão già chứng kiến và nghe mọi việc.
“Nhất là người sẽ trở thành chủ nhân của một tông môn.”
Giật mình nhìn tay.
“Vân công tử.”
Tôn Vân thoáng lườm.
Mắt liếc qua.
Những người được chọn để chuyển tới đấy đều là những gia đình của thành phố lớn cả.
“Hay điều gì?”
Tôn Vân cùng tiểu Bạch đi vào.
“Đã tỉnh rồi thì nên đi nhanh thôi.” Hùng Bắc nói.
“Tên s·át n·hân ma từ trong góc tối lúc nào cũng có thể g·iết chúng ta được.”
Huyện Kỳ Sơn ra thảm án, c·hết ba người, giao có ngọc, gọi giao châu, kể từ khi một người sở hữu ngọc.
“Vân công tử giỏi nhất.”
Đi thẳng vào huyện.
Tôn Vân xối xỉa đáp lại.
Tôn Vân hắn lắc đầu.
Đều đã bị Hùng Bắc phong ấn hết.
Tôn Vân đến nơi.
Lão già trầm lắng.
“Ta mừng vui vì Vân công tử giờ như một đứa trẻ nói lắm.”
Mặt trầm ngâm.
“Ai vậy?” Tiếng người ở trong vọng ra.
“Lúc sau ta liền bị máu nhuốm đỏ đôi tay.”
Năm nay hình như mới mười sáu hay mười tám tròn.
“Đừng nói xấu người đối phương có thể nghe được, đến lúc ấy chúng ta lại c·hết trước khi án được phá.” Đại hán đối diện nghe xong rồi trầm giọng nói.
“Nếu muốn người có thể đồ cả cái làng trong một khoảng khắc.”
“Người hành động cho đến bây giờ.”
Tôn Vân mỉm cười chẳng uống.
Rồi chạy vào làm ngay.
“Chỉ nên là thứ để cho hắn phát triển.”
Hai bên đùi của đại hán còn lại cũng b·ị b·ắn xuyên thủng.
Hùng Bắc vẫn điềm nhiên.
“Của Mộc Thanh đảo và phía bắc của Mộc Thanh đảo.”
“Đáng lẽ.” Đại hán say rượu nhìn đại hán đối diện với ánh mắt cầu cứu.
“Là tiểu nhân thưa công tử ạ.”
“Có tình thương thì yêu quê hương.”
“Vâng.” Tôn Vân gật đầu nói.
Nói.
Liếc sang tay của lão già.
“Vân công tử đang ở khu suối nước nóng.” Một đứa bé trai thỏ thẻ đối với đáng sợ đại hán mà nói.
“Được ngài nhận đã là hạnh phúc của tôi rồi.”
Rồi cũng gật đầu nói.
“Không đáng để lưu tâm để ý.”
“Vậy, mười, mười.” Tiểu Thuần lắp bắp.
Hai đại hán cao to trầm giọng nói khi kiếm chĩa ngang cổ tiểu Bạch.
Chỉ nói.
Đồ đạc được cất dọn trong căn phòng xa hoa nhất.
Thân ngồi xuống ghế rồi nhưng tay không bỏ ra nổi quyền trượng.
“Đáng lẽ.”
Hai người kia im lặng nghe đại hán say rượu nói.
“Họa đều là từ viên ngọc này mà ra.”
“Tiểu tử kia vắt mũi còn chưa sạch nghĩ đến đây mở đầu với màn thị uy.”
Dị vật tự khắc bị bay ra hết.
“Hắn nói từ gì.”
“Người muốn hắn trở nên giống như người.”
“Buôn bán phải có tiền thì mới thuận nhau được.”
“Sao không để cho những người có kỹ năng mà làm việc ấy.”
Uỳnh.
“Ta đến đây để mua bản đồ.”
“Đang ngồi uống rượu.”
Sau khoảng năm phút.
“Người là kẻ đứng sau mọi việc.”
“Các ngươi đến đây làm gì?” Ông lão nhìn hai người Tôn Vân cùng tiểu Bạch hỏi.
“Sao ạ?” Giọng lắp bắp.
Một huyện c·hết ba người, đến tìm h·ung t·hủ.
Tôn Vân cùng tiểu Bạch mỗi người chia một phòng.
Bóp chặt lấy.
“Không, không ạ.” Tiểu Thuần lắp bắp.
“Khoan.” Tôn Vân điềm nhiên nói.
“Phải là tiểu Thuần đây ạ.”
“Sau khi thứ kia bị giữ lại sống ở tuổi thiếu niên.”
Tọa lạc ở trên mảnh đất của Đại Phàm Lang triều xưa.
Đa phần là người già.
“Mười viên linh thạch.” Tôn Vân mỉm cười nói.
“Ngọc đã mang ra cúng biếu rồi.”
Thoáng bực tức.
Rồi gục xuống.
Cúi đầu thành kính hai tay dâng lên cho Tôn Vân lão già nói.
“Ta là công lý.”
“Chỉ nói riêng chuyện người bẫy mình.”
Một bên đùi bị thủng một lỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hùng Bắc nghe vậy điềm nhiên đáp.
“Trước như ông cụ ta rất lắng lo.” Tiểu Bạch cưỡi ngựa đến sau đi đến gần Tôn Vân thì tươi cười nói.
“Tìm ra và chỉ rõ h·ung t·hủ là ai.”
Lão già chứng kiến cảnh này liền đối với đại hán còn đang sững sờ lập tức quát mắng.
Tôn Vân còn chẳng kịp từ chối trà đã được mang ra.
“Tất cả chỉ vì.”
“Vậy là bán lẻ ra để tìm được dấu vết của chân ta.”
Rồi lắc đầu nói.
“Nói chi tiết ra ta sẽ phá án.” Tôn Vân nghe vậy như chẳng để ý mấy đến chuyện này mà điềm nhiên đáp lại.
Tận hưởng mình ở suối nước nóng.
“Vân công tử.”
“Làm sao vậy?” Đại hán đối diện nhìn hắn hỏi.
“Vậy thôi.”
Liên tục không nghỉ.
Mọi v·ết t·hương của đối phương đã lành lặn lập tức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiền trao cháo múc, nhận bản đồ.
“Ngươi còn phải học nhiều.”
“Sao.”
“Vân công tử đâu.”
Tôn Vân cùng đi.
Gật đầu.
Còn nội dung thì chỉ có vài dòng chữ.
Giật mình lão già hét lên khi nhìn thấy bàn tay mình đã nhuộm đỏ máu.
Dắt rồi buộc ngựa vào một chỗ.
“Vân thiếu chủ cái quái gì trẻ con vắt mũi còn chưa sạch.”
“Chúng ta buôn bán thì phải nói chuyện tiền nong chứ nhỉ.” Tôn Vân hắn mỉm cười nói.
“Vâng.” Tiểu Thuần sau một lúc đờ ra thì đáp lời.
“Vân công tử người là Hoàng Cơ cảnh.”
Rồi nhớ ra.
“Tất cả là vì.”
“Công tử đã tỉnh.”
Tôn Vân hắn duỗi hai tay ra ngửa mặt lên trời mà tận hưởng.
Dân số có một ngàn người.
Sắc mặt ngưng trọng.
Kiểm tra lại hàng.
Tiếng lão già từ xa quát nói.
“Từ khi nào mà người thừa kế tông môn lại xuống cấp như thế.”
“Tại sao chúng ta lại phải đến đây.”
Cùng một ông lão.
“Vĩnh Hoa câu chuyện người cũng biết.” Tôn Vân hắn sau một lúc nghịch mái tóc thì nhìn thẳng Hùng Bắc nói.
“Người điên rồi.” Tôn Vân nhìn Hùng Bắc lắc đầu nói.
Đại hán nghe một người nói vậy liền chạy đi ngay.
“Hắn nói từ đáng lẽ.”
Máu tươi ồ ạt chảy ra.
Hắn hỏi.
Lập tức chạy đi ngay.
Hùng Bắc điềm nhiên nói.
S·ú·n·g của Tôn Vân nhắm thẳng vào đầu của hai người.
“Mà còn muốn đồ sát luôn cả con hắn nữa.”
Tôn Vân cau mày.
Quá nhiều chuyện phải làm.
Mỉm cười nhìn Tôn Vân.
“Không cần đâu ạ.” Tiểu Thuần tươi cười như hoa rạng rỡ nói.
Nhưng đa số đã chuyển đi.
“Có điểm yếu thì dễ khống chế.”
Ngày hôm qua đối với hắn là một giấc ngủ dài.
Tôn Vân thoáng cười khi nghe lời người trêu chọc.
“Làm sao?” Tôn Vân nghe vậy đang tận hưởng nước tắm điềm nhiên nói.
Gõ của của một căn nhà.
“Tông môn nhiệm vụ.”
“Âm mưu, dương mưu, c·hiến t·ranh, tình báo, ngoại giao, chính trị, truyền thông, vân vân.”
“G·i·ế·t chóc vụ án còn chẳng thể được giải quyết.”
Rồi gật đầu.
Cất tấm bản đồ đi.
“Còn đối với Vân công tử, à nhầm thiếu chủ, Vân thiếu chủ.”
“Nhưng mỗi lần c·ái c·hết đều khác nhau.”
“Sớm c·hết chiều c·hết, thượng tông người đâu thèm để ý đến mạng sống của phàm nhân chúng ta.”
Nơi đây giờ chỉ còn lại một trăm người.
“Huynh có phải là Tiểu Thuần.”
Nhịn đau một người định lao lên.
Có một vài cuốn sách còn đang mở.
Ba ngày sau Tôn Vân hắn mới tới nơi đó.
“Đáng lẽ.”
“Vân công tử.”
“Điều này đã từng xảy ra chưa?”
“Cái c·hết tương tự ấy.” Tôn Vân hắn đối với lão già hỏi.
“Làm sao?” Lão già tay trống quải trượng đứng lên vỗ vỗ vai cho đại hán say rượu.
Gọi tiểu Bạch.
Không phi như bay đến đấy.
“Đấy là những thứ mà người chủ quân cần và nên học.” Tiểu Bạch phía bên điềm nhiên nói.
Hai người kia chú ý tới điều đó.
Tôn Vân điềm nhiên nói.
“Có n·gười c·hết rồi.” Đại hán gấp gáp đối với Tôn Vân điềm nhiên mà nói.
Hai người đại hán.
Tiếng s·ú·n·g nổ to như tiếng pháo khiến người điếc tai.
Để sống một người phải làm nhiều nghề như vậy.
“Vâng.” Bên trong có tiếng tiểu Thuần tươi cười nói ra ngoài.
“Ngươi có vẻ biết quá nhiều.” Tôn Vân ngắm bản đồ rồi quay lại sang tiểu Bạch thâm ý nói.
Liếc mắt sang nhìn hai đại hán.
Đoàng.
“Tay ngươi.”
“Dù có là tên kia hắn cũng phải đi làm nhiệm vụ.”
Rồi cảnh cửa mở.
“Làm như ngươi không hưởng ấy.”
Pha trà rồi đặt xuống cho Tôn Vân tiểu Thuần nói.
C·hết.
“Mồ hôi máu sao?” Tôn Vân lẩm bẩm tự nói.
Huyện trưởng gượng gạo cười.
“Không, không.”
Điềm tĩnh của Tôn Vân.
Chương 1- Quyển 2-Phần 1: Hành Trình
Đi vào khu nhà cho đệ tử trong tông.
Cầm tờ nhiệm vụ trên tay Tôn Vân hắn đọc rồi nghi hoặc.
Lấy ra từ trong ngực một viên ngọc.
“Ta chỉ biết vừa đủ vậy thôi.” Tiểu Bạch vui vẻ đáp lời.
“Bây giờ ngươi mau dẫn ta vào nhà để điều tra.”
“Đủ rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng không thấy có bóng của trưởng huyện trước cổng huyện đâu rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mau đi gọi Vân công tử.”
“Công tử cứ điềm nhiên như này thì sẽ có người nói xấu người đấy.”
“Hắn biến thành người.”
Một người thì cũng đang ngồi trầm ngâm.
“Tất cả chỉ vì hắn hoàn mỹ không tì vết.”
Nên hắn vẫn tươi cười mà đi vào.
Tôn Vân mở mắt sau tiếng gọi của những người gia nô hầu hạ.
Hỏi.
Khiến tiểu Thuần đang vội chạy đi bị giật mình phải quay lại.
“Điều tra.”
“Chưa kể cái chuyện mình bẫy người nữa.”
“Còn gì thú vị và hữu ích hơn việc đi phá những vụ án đang tồn tại.”
“Cái c·hết xảy ra rất nhiều kể từ khi viên ngọc ấy xuất hiện.”
“Nếu hắn không về sớm người thực sự đã định g·iết Vĩnh Hoa.”
Kỳ Sơn huyện.
Tôn Vân hắn cho đến bây giờ còn chẳng biết là Kỳ Sơn huyện ở đâu.
“Mời Vân thiếu chủ vào.”
Chỉ có số ít là trẻ nhỏ.
“Những lúc như thế này làm ta vẫn thích phiên bản cũ của công tử hơn.”
Kỳ Sơn huyện là một trong những huyện mới.
“Mong công tử nhận cho rồi phá hủy nó.”
Trí nhớ của hắn trong kiếp trước quá hỗn loạn.
“Trong quá trình đấy Vĩnh Hoa nàng chỉ là hòn đá đặt chân vật chướng ngại.”
“Nhưng tông ta không cần một tình thương yếu kém như thế.”
Khiến lòng người nóng như lửa đốt.
“Thứ kia bị giữ lấy ngài đang ở cái tuổi nổi loạn à.”
“Giờ đây người g·iết hắn.”
“Còn lo với còn sợ gì.”
Ngồi trên lưng ngựa.
Thay đồ.
“Tất cả mọi người đâu thể từ chối nàng ấy.”
Ngã xuống bàn.
Mà lại dùng ngựa thường mà đi.
“Ngươi là ai?”
Chắn ngang cổ tiểu Bạch.
Tôn Vân không ngừng lại.
Tôn Vân quay sang hỏi tiểu Bạch nói.
Theo lời giới thiệu Tôn Vân hắn mới tìm được một nhà của đệ tử có nghề.
“Là người kẻ đứng sau.”
Buông một khẩu s·ú·n·g xuống để lấy ra tờ giấy.
“Tại sao?”
“Không.” Lão già lắc đầu.
“Phá án rồi trừng phạt.”
“Đường đường là thiếu chủ của một tông đi đến đây điều tra vụ án chứ có phải đi trêu đùa rồi tạo hung án thêm đâu.”
“Là khi ta đang vỗ vỗ vai hắn.”
Tiểu Bạch cười khẽ nói.
Tiếng s·ú·n·g liên tục được vang lên.
“Mười viên linh thạch ạ.”
Xoẹt.
“Sao lại đến đây?”
Ở xa kia gần rìa của huyện.
“Tiểu Thuần là cái tên nào mà ngươi gọi được.” Tiếng tiểu Thuần vang lên.
Quay ra định vung đao đến.
“Đáng lẽ.”
“Thì tông ta không cần người lãnh đạo như thế.”
Tôn Vân thoáng cau mày.
“Ta nghe rằng ở đây có hàng chất lượng tốt nhất mới đến đây đó.” Tôn Vân cười nói giọng vọng vào trong.
“Đang ngồi uống rượu nói chuyện bỗng tự dưng hắn lắp bắp đúng một từ, sau đó hắn như thể bị nghẹn gì đấy, ta tiến lên vỗ vỗ vai hắn, sau đó hắn liền phun ra ngụm máu, bắn như mưa, nôn xong liền ngã xuống sàn.”
“Vâng.”
Nhìn thấy Tôn Vân.
“Ta đã thấy.” Tôn Vân nói.
“Ở tây vực mới trồng chuyên bán cho Mộc Thanh tông đệ tử.”
Đại hán hớt ha hớt hải vào nhà đối với những người trong nhà hỏi.
Tiểu Bạch cười ở phía sau.
Một đại hán nhận thấy điều đó khi nghe tiếng sột soạt bới móc giấy tờ gì đó.
Nắm lấy dây cương.
“Ngươi là trưởng huyện ở nơi đây?”
“Điều tra vụ án của phàm nhân này.”
“Vụ án ra làm sao.”
Hình ảnh chỉ có mỗi dấu hỏi.
Đại hán đi đến tận nơi hai người đang tắm.
Đại hán một người thì đang ngồi uống rượu.
Tôn Vân đối với lão già nói như muốn xác định thông tin.
“Mà để phát hiện được tiểu tiết và chi tiết.”
Đại hán kia nôn ra máu như phun mưa.
“Không bán như thế là chỉ dành cho những đệ tử bình thường thôi ạ.”
Tôn Vân cau mày.
“Vậy.”
Cốc cốc cốc.
“Tiểu Bạch ngươi giúp ta lấy tờ giấy.”
“Thế đấy cũng chỉ là một phần tư.” Tôn Vân thoáng trách móc nói.
Bây giờ Tôn Vân hắn như cậu trai mới mười mấy.
“Không những muốn g·iết vợ hắn.”
Khiến một người một ngày hóa đầu bạc.
“Con không thể ngủ mãi được.” Tôn Vân hắn nghe vậy thì điềm nhiên đáp lại với Hùng Bắc.
Buộc gọn mái tóc dài.
“Ở đây lại không có bán như thế.” Tiểu Thuần cười khẽ nói.
“Chúng ta còn nhiều việc khác phải làm.”
Tôn Vân thu s·ú·n·g lại rồi điềm nhiên nói.
Đã có quá nhiều chuyện xảy ra.
Tiểu Bạch im lặng.
“Thuốc độc là người đưa.”
Tiểu Bạch một bên ngồi tận hưởng điềm nhiên nói.
“Đây là bằng chứng quan trọng, ta tạm cầm sau sẽ trả.”
“Lục trưởng lão đâu thể đóng cửa trước đệ tử của mình.”
“Vân thiếu chủ mời dùng trà ạ.”
Đang nói đại hán bỗng ngập ngừng lại khiến cho hai người cau mày. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại hán kia thấy vậy liền gật đầu.
Thuộc sự quản lý của Ngự Lang tông.
Đi lên.
“Cũng một tháng dài rồi.”
“Đã tỉnh rồi sao?” Hùng Bắc đối với Tôn Vân hỏi.
“Thế thì không được.”
Tiểu Bạch khẽ cười đáp.
Giọng Tôn Vân trầm ấm vang lên khi chĩa hai khẩu s·ú·n·g vào hai quả đầu của hai người đại hán.
Hai tay ôm lấy cổ của mình.
Hắn tươi cười.
“Con hắn là người g·iết.”
“Dừng lại.” Tiếng của một ông lão vang lên mà uy nghiêm.
“Nếu yếu kém đến mức chẳng thể vượt qua.”
“Nửa còn lại là trừng phạt.”
“G·i·ế·t con hắn.”
Tiếp tục làm công việc thường ngày.
Đại hán lao lên đã ngừng lại.
Tôn Vân hắn đứng lên.
A.
Đoàng đoàng.
Trong phòng làm việc của hắn.
“Tiểu tiết và chi tiết là những thứ nhỏ nhặt cho ta biết về những âm mưu đang tồn tại.”
“C·hết.”
Tôn Vân đã sớm quen với thái độ nhanh biến đổi.
“Thượng tông lại cử cái nhóm ôn thần tổ hai người.”
“Nhưng trà này là quý hóa nhất của tôi ạ.”
Không đi xe mà cũng chẳng đi bộ.
“Già rồi sẽ trầm lắng, trẻ tranh thủ nói nhiều.” Tôn Vân hắn điềm nhiên nói rồi cũng chẳng để ý đến tiểu Bạch nữa.
Lão già do dự, mới nói.
“Người chuyên bán bản đồ không?” Tôn Vân hắn lịch sự hỏi.
“Ngài ấy mới vừa đi.”
“Nhã nhặn đây cũng chẳng có gì là cao quý cả.”
Tôn Vân điềm nhiên đi đến chỗ lão già ấy.
Tôn Vân hướng Tiểu Bạch ra lệnh nói.
“Tàn nhẫn đấy là ngu xuẩn, người quân chủ không nên động vào của cải mà cấp dưới không ă·n c·ắp, không nên động vào vợ con hoặc gia đình của cấp dưới.”
Lão già thấy vậy.
“Ngươi phải biết sớm hơn từ lúc ta chọn ngựa thường mà đi chứ.”
“Mau.”
“Án không cần phá nữa thưa công tử.”
Chính Tôn Vân giờ mới biết.
Hắn tự hỏi.
“Một bên hát một bên hò lại nghĩ chúng ta là ngu ngốc bị dọa sợ.”
“Mẹ nó.” Đại hán đang ngồi uống rượu thoáng mắng nói.
“Quân chủ phải tàn nhẫn.”
“Tại sao lại nhuốm máu?”
Rồi cầm lấy tờ nhiệm vụ bỏ đi.
Mái tóc dài được hắn thoáng nghịch qua nghịch lại.
Thấy chỉ có một bên máu nhuộm đỏ.
Tiếng dao kiếm vang lên.
“Thì đột nhiên phun máu.”
“Đao kiếm của họ có chém thì đứt không phải thân người mà là đao kiếm gãy.”
Nói.
“Tôi đi làm ngay.”
Rồi đi đến đấy.
“Thì mong muốn của ngài là chân lý của tôi.”
Lão già nghe vậy.
“Những âm mưu luôn được thực hiện trong bóng tối, ẩn mình chờ thời cơ.”
“Rồi c·hết.”
Đại hán khác cũng định quay lại.
Tiếng bước chân người.
Lập tức cầm lấy viên ngọc cất vào túi áo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.