Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Học Tập

Chương 2: Học Tập


Tôn Vân lại cau mày.

Bởi vì hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây cả.

“Mang xác đi xét nghiệm có độc không?” Tôn Vân quay lại đối với tiểu Bạch lệnh nói.

“Hơn nữa.” Hắn ngập ngừng rồi suy nghĩ.

Sau đó như quyết định, dứt khoát nói.

“Dựng tường lên.”

Tiểu Bạch thoáng cười.

Chắp hai tay lại với nhau.

Miệng lẩm bẩm vài chữ.

“Thổ thuật.”

“Vạn Tường.”

Dứt lời hắn nói.

Hàng nghìn khối đất chồm lên.

Ồ ạt.

Kéo đến.

Dựng thành những bức tường.

Bao phủ xung quanh cả một huyện.

Lão già cùng đại hán còn sống chưa hiểu cảnh này nghĩa là gì.

Tôn Vân liền quay người rời đi.

Trước khi đi không quên việc căn dặn.

“Giam hai người ấy lại.”

“Tường sẽ không hạ khi án chưa được phá.”

“Hoặc là s·át n·hân đã rời đi.”

“Hoặc là ta sẽ bắt được hắn.”

Một tiếng sau thời điểm đấy.

Tôn Vân đang đứng trước một bức tường.

Trên đấy là vô số dòng chữ của hắn.

Cạch.

Cánh cửa mở.

Tiểu Bạch bước vào điềm nhiên rồi nói.

“Không có dấu hiệu cho thấy việc n·ạn n·hân bị hạ độc.”

“Cốc rượu hoàn toàn bình thường.”

“Rượu và mọi thứ xung quanh đấy cũng vậy.”

“Cái gì gây ra mồ hôi máu.”

“Nghẹn.”

“Khó thở.”

“Không có dấu hiệu rõ ràng của hoàn cảnh.”

“Hoặc là não nghĩ rằng mình nói đúng nhưng thực chất là lời sai.”

Tôn Vân hắn vuốt cằm suy nghĩ.

“Cái gì khiến cho toàn bộ nguyên nhân đấy dẫn đến c·ái c·hết của một người.”

“Tôi không biết thưa công tử.” Tiểu Bạch bĩu môi rồi nhún vai.

Đặt vài tờ giấy đã được mình ghi mọi thứ về kiểm tra độc dược trên bàn.

Tiểu Bạch ngồi thư giãn xuống ghế.

Tôn Vân vẫn im lặng vuốt cằm.

Suy nghĩ.

“Thưa công tử.” Tiểu Bạch nói.

“Dựng tường rồi suy nghĩ.”

“Ngài chỉ đơn giản là muốn giải đố.”

“Chứ không thực sự muốn phá án.”

“Mạng người không phải trò chơi.”

“Nên mong người suy nghĩ cẩn thận.”

Tôn Vân dừng lại lắng nghe tiểu Bạch.

Rồi tiếp tục im lặng suy nghĩ.

“Vậy ngươi nói ta nên làm gì?”

Sau một lúc trầm ngâm Tôn Vân nói.

“Ngài nên làm gì?” Tiểu Bạch đáp một câu hỏi lại.

“Bây giờ ngài đang cố trở thành gì đây?”

“Bác sĩ hay thám tử?”

Người hớt hải chạy vào.

Là một cô thiếu nữ.

Hổn hển vì chạy mệt.

Vẫn cố với hai người nói.

“Thưa ngài.”

“Thưa ngài đệ tử.”

“Người kia.”

“Người kia c·hết rồi.”

Tiểu Bạch thoáng ngạc nhiên.

Còn Tôn Vân thì lại cau mày.

Đến hiện trường của vụ án.

Nơi mọi người đang đứng tập trung vây quanh.

Họ tản ra khi Tôn Vân tới.

Đến nơi.

Vị đại hán còn lại.

Đã c·hết rồi.

Tôn Vân nheo mắt.

Quan sát.

Hắn thoáng kiểm tra.

Mọi người im lặng.

“Mồ hôi máu.”

“Nghạt thở hoặc nghẹn.”

“Tương tự như lần trước.”

“Phải không?” Tôn Vân nhìn thẳng vào mắt của lão già.

Lão già thoáng sợ hãi trước ánh mắt đấy.

Rồi cũng gật đầu.

Nói.

“Lúc ấy nó đang đi trên đường cùng ta.”

“Hai người định trở về nhà để sau còn lo chuyện t·ang l·ễ cho người đại hán kia, đứa em của nó.”

“Thế nhưng đang đi trên đường nó tự dưng ôm cổ, nói không nên lời cái chữ chưa dứt.”

“Rồi lại tương tự như em nó.”

“Mồ hôi máu vã ra.”

“Sau đó nó lăn đùng ra c·hết.”

Tôn Vân lắng nghe.

Rồi trầm giọng hỏi.

“Vậy nó nói gì?”

Lão già chần chừ.

Trước ánh mắt như muốn xuyên thủng tâm hồn mình của Tôn Vân.

Lão già ấy mới thôi do dự.

Rồi nói.

“Nó nói.”

“Nó nói phải c·hết.”

“Phải c·hết.”

“Sau đó nó gục xuống.”

Tôn Vân lại cau mày.

Trở về phòng.

Quá trình lặp lại tương tự.

Nhưng lần này Tôn Vân tự kiểm tra.

Xua đám đông.

Lôi xác đi.

Kiểm tra độc.

Kiểm tra tất cả những thứ khác.

Phẫu thuật cơ thể.

Nhưng Tôn Vân giờ không phải là Tôn Vân trước.

Lấy dao mổ người.

Phải nhờ Tiểu Bạch mổ.

Mấy tiếng đồng hồ sau.

Đứng lặng quan sát ở trước tường.

Bốn câu bốn chữ hiện ở đó.

Đáng lẽ phải c·hết?

Tôn Vân hắn nghi hoặc.

Tiểu Bạch giờ đã ngủ rồi.

“Ngay trước mắt ta có thể g·iết người.”

“Không phải dùng độc.”

“Cũng không có dấu hiệu của thủ đoạn khác.”

“Là tu vi cao hơn đến trêu chọc?” Tôn Vân tự hỏi.

“Nhưng người thường c·hết thì mang lại lợi ích gì?”

“Hoặc lại tu vi thấp hơn.” Tôn Vân lại lẩm bẩm.

“Nhưng có thủ đoạn đặc biệt.”

“Khiến cho ta không phát hiện ra.”

“Thế nhưng vì sao hai người ấy lại c·hết.” Tôn Vân lại tự hỏi rồi lẩm bẩm.

“Đáng lẽ phải c·hết?”

“Là ám chỉ ai?”

“Ta sao?”

“Có thể,”

“Nhưng nhắm đến ta là vì gì.”

“Ngoài những điều hiển nhiên ra.”

“Đáng lẽ phải c·hết.”

“Hay là đang nhắm tới họ.”

“Ý chỉ hai người đấy.”

“Đã làm điều gì đó.”

“Khiến kẻ khác trả thù.”

“Động cơ có thể là báo thù.” Tôn Vân lại viết vài chữ lên tường.

“Nhưng tại sao lại g·iết hai người đấy bây giờ.”

“Mà không phải là lần đầu tiên.”

“Chẳng nhẽ cái huyện này đã làm một điều gì tội ác phải che dấu?”

“Kẻ nào đó báo thù.”

“Giao long báo thù.” Tôn Vân lại lẩm bẩm.

“Đấy là động cơ hợp lý nhất.” Tôn Vân lại suy nghĩ thêm sau khi lẩm bẩm.

“Giao long kiêu ngạo, phải c·hết mới nhả ngọc.”

“Một con c·hết.”

“Có thể có con còn lại báo thù.”

“Nhưng phàm nhân sao g·iết được giao long.”

“Hoặc là dùng bẫy vì con giao đấy có thể là chưa nhập cảnh.”

“Có thể.”

“Nó vẫn ở mức độ phàm nên dù khó nếu bẫy được thì người liên tục cũng có thể b·ắn c·hết nó.”

Tôn Vân thoáng thấy ủng hộ giả thuyết này.

Sau đó hắn lại vuốt cằm.

Dường như suy nghĩ chuyện gì đó.

Nhân lúc tiểu Bạch đang ngủ.

Hắn liền rời nhà đi.

Thám thính.

Đêm khuya thanh vắng.

Tôn Vân đang núp ở chỗ tối.

Ngắm lão già khóc cho con.

Sau khoảng một tiếng dài thương tiếc.

Lão già mới chống gậy rời nhà.

Tôn Vân bám theo sau.

Đi một đoạn đường dài, lão già bỗng nghi thấy gì đó.

Quay lại.

Không thấy ai.

Tay nắm chắc gậy.

Nhìn thoáng rồi đi tiếp.

Bước chân nhanh hơn.

Tôn Vân vẫn núp ở chỗ tối bám theo.

Lão già vẫn bình thản.

Ra giếng nước.

Gắng sức.

Kéo lên.

Rửa mặt.

Tôn Vân không thấy điều gì đó bất thường.

Lão già vẫn bình thường rửa mặt.

Một lúc sau.

Lão già mới rời đi.

Né qua ngách đi qua hẻm.

Cuối cùng lão già ấy mới đến một căn nhà xập xệ.

Đóng cửa lại.

Tôn Vân hắn không thể vào.

Tăng thính lực.

Tăng cảm nhận.

Hắn lắng nghe và quan sát xuyên qua bức tường.

Ở trong.

Tôn Vân hắn nhìn thấy.

Lão già đi vào liếc mắt qua một ông lão râu ria xồm xoàm, bẩn thỉu.

Hai chân bị gãy.

Ngồi ở trong góc.

Lâu lâu lại chảy nước dãi ra.

Mắt nhìn lung tung như kẻ điên loạn.

Lão già liếc rồi bỏ qua.

Đi vào một căn phòng nhỏ.

Với nến vừa được đốt.

Một người con gái mang chiếc bụng bầu đang ngồi may vá vải vóc.

Lão già tiến đến.

Cô gái cũng chẳng để ý.

Bàn tay già xoa lên bụng căng phồng của cô gái.

Cô gái chẳng phản kháng.

Lão già lẩm bẩm.

“Ngươi là hi vọng cuối cùng của gia đình này.”

Nói rồi liền bỏ đi.

Tôn Vân ghi nhớ thông tin đấy.

Rồi lặng lẽ bám theo cho đến khi lão già ấy về nhà.

Trên tường phòng hắn giờ đã có thêm nhiều thông tin.

Sáng hôm sau Tôn Vân dậy rất sớm.

Hắn bắt đầu đi hỏi thông tin.

Mà nơi dễ kiếm thông tin nhất.

Là mấy bà bầu nơi cuối huyện đang trò chuyện.

Tôn Vân đến.

Hiền lành và ân cần.

Rất nhanh hạ xuống sự cảnh giác của những bà bầu ấy.

Hắn mỉm cười hiền từ hỏi.

“Không biết rằng các vị có thể cho tôi biết thêm về hai vị đại hán và gia đình đấy không?”

“Thông tin của nhà đấy ai mà chẳng biết thưa ngài đệ tử.” Một bà bầu cười rồi nói.

“Ngài ở đây mấy ngày chỉ cần hỏi xung quanh là ai cũng biết hết.” Một bà bầu khác với cái nốt ruồi ở giữa mũi cười đối tiếp.

“Nhưng tôi ngoại giao kém, thứ biết chỉ là chung chung, khó hỗ trợ cho phá án, để nhanh cho dân được ngày yên ổn.” Tôn Vân cười rồi nói.

Rồi lại đùa tiếp.

“Ngay ở các vị có bầu mà trong cái cảnh sát thủ muôn nơi đây.”

“Ngồi giữa đường hồn nhiên cười nói khiến tôi cũng nghi ngờ đấy.”

Hắn nói bằng cái giọng dí dỏm.

Mấy bà bầu cũng cười theo câu đùa của hắn.

“Lo gì, giao long chỉ g·iết kẻ làm ác, chứ có bao giờ g·iết bà bầu đang mang con đâu.” Một người phụ nữ chăm sóc cho những bà bầu ấy cười rồi nói.

Một bà bầu khác cũng đối tiếp câu luôn:

“Từ khi thảm án xảy ra đến giờ.”

“Chỉ có người sợ mới rời đi.”

“Còn bà bầu đến bây giờ toàn ở lại, lo gì.”

Những bà bầu khác không nói nhưng cũng gật đầu.

Tôn Vân thoáng làm vẻ ngạc nhiên dí dỏm nói.

“Không cẩn thận giao long lại ăn bầu đấy.”

Những bà bầu nghe hắn đùa lại cười.

Rồi một bà bầu khác nói.

“Ngài đệ tử muốn nghe chuyện về hai tên kia cũng đâu khó.”

“Hai tên kia là hai tên làm ác, đầu óc thì có chút, nhưng thân thể thì cứng rắn, hành động như lưu manh, cha nó từng làm nghề l·ừa đ·ảo, bị cái làng này khinh lắm, mẹ nó chẳng biết từ đâu mà cưới về, chắc là cũng bị lừa mới vậy.”

“Thế ông ấy không phải trưởng huyện sao, nếu khinh sao lại được chọn bầu làm trưởng huyện?” Tôn Vân ngạc nhiên thoáng nghi ngờ nói.

“Trưởng huyện gì.” Một người phụ nữ chăm sóc bĩu môi nói.

“Trưởng huyện là gia đình giàu có và thân thiện lắm, nhưng giờ đang đi thăm con ở xa không có ở huyện này, lại còn trúng cái dịp có sát thủ đang đồ kẻ làm ác nữa chứ.”

“Ghét ác như cừu tính khí, ông ấy còn nhân cơ hội này lấy cớ mấy ngày bận việc bệnh tật để mà ác nhân g·iết bớt kẻ làm ác thì mới về, ở đây trai tráng rời đi hết, hai tên ác ôn kia thì ở lại, chỉ còn một vài lính gác cai ngục còn hoạt động, miễn là bọn nó không đụng đến bà bầu cùng hại người tốt, lính gác cũng chẳng thèm quan tâm hoặc ngăn cản, thế mới là lý do chúng xuất hiện để đón ngài nơi đấy, làm như là mình là trưởng làng hoặc trưởng huyện ở đây không bằng.” Một bà già bĩu môi khinh bỉ.

Tôn Vân cười lắng nghe.

“Ở cái tuổi trai tráng thế mà không có ức h·iếp hay có gái, là hai tên ác ôn đấy không thể hay là lính tráng thực sự tốt như vậy?”

Tôn Vân dí dỏm thoáng đùa hỏi.

“Có gì đâu thưa ngài đệ tử.” Một người phụ nữ với tướng mạo hiền từ nói.

“Lính tráng ở đây được ăn no ngủ tốt, v·ũ k·hí giáp trang đầy đủ, huấn luyện hàng ngày, người người đều có thể hạ hai tên ác ôn đấy, nên hai tên đấy mới không dám ngang ngược, hơn nữa nghe đồn là chúng có một người phụ nữ.”

“Lại trùng khớp với việc ở cái huyện này có một người phụ nữ nữa đang mang bầu mà chẳng đến nơi đây chăm sóc.”

“Nghe đồn là người con gái đó bị bức h·iếp phải làm vợ của hai tên ác ôn đấy.” Một bà già chen vào nói.

Một người phụ nữ khác cũng tỏ thái độ bất bình, đồng ý gật đầu rồi còn bổ sung mắng chửi nói.

“Đúng là nghiệt s·ú·c, có vài người lính tốt bụng cũng có ý giúp đỡ người con gái đó.”

“Thế nào mà lần nào đến hỏi cũng chẳng khai chẳng thừa nhận.”

“Hơn nữa thái độ lại còn bình thường nữa nên những người lính ấy cũng chẳng biết nên giúp hay nên không.”

“Thế đành phải để đến khi trưởng huyện về giúp hoặc phân xử.”

“May ra thì mới được.”

Tôn Vân nghe vậy thoáng cười rồi nói.

“Hai nam chung một vợ, đẻ ra biết là con ai.”

Một vài người chỉ cười.

Tôn Vân hắn đứng lên.

Cười nói.

“Vậy cảm ơn chư vị.”

“Các vị đã giúp ta trong vụ án.”

“Công lao này để khi ta về tông sẽ nhắc nhở chút.”

“Để một số người chú ý rồi hỗ trợ nơi này thêm.”

“Vậy cảm ơn ngài đệ tử.” Những bà bầu cùng nhân viên chăm sóc ở đấy cười nói.

Tôn Vân cũng cười rồi phóng khoáng rời đi.

“Một người phụ nữ mang bầu.”

“Hai người chung một vợ.”

“Có nghi ngờ là bị ép buộc.”

“Nhưng không thấy dấu hiệu nào từ người con gái.”

“Bệnh tâm lý có nghi ngờ.”

“Người con gái ấy có thể là từ nơi khác đến đây.”

“Mới, khả năng thấp là trước khả năng cao là sau khi trưởng làng đi thì cô gái mang bầu.”

“Quan hệ khả năng đã có từ trước.”

“Rất có thể là người con gái mà hôm qua lão già kia đến xem.”

“Trong căn nhà xập xệ đấy.”

“Nhìn cái bụng khả năng mang thai đã qua sáu tháng.”

“Vậy là trưởng làng đã rời đi nơi này được khoảng vài tháng.”

“Cao là tám hoặc chín đấy là rất cao.”

“Thấp là vài tháng hoặc thấp nhất là vài tuần, vài ngày.”

“Căn cứ thông tin đã thu thập người ta chỉ biết rằng cô gái ấy có thai hoặc mang bầu nhưng chưa biết bao lâu.”

“Lính gác cố nguồn tình báo khá tốt, dân chúng với lính gác thân cận.”

“Làng có một trăm người khi ta đến.”

“C·hết đã được hai người.”

“Số bà bầu và nhân viên chăm sóc ở đấy khoảng hai mươi người.”

“Phần còn lại trừ đi ông lão cha của hai đại hán, một ông lão ở căn nhà xập xệ bị què, cô gái mang bầu ở căn nhà đấy, còn bảy mươi năm người.”

Tôn Vân liên tục viết ra những dòng chữ ở trên tường.

Tiểu Bạch ngồi dưới thưởng thức ly trà nóng.

“Công tử đang đến đây để phá án hay là đến đây để thu thập thông tin về cái làng này?” Tiểu Bạch thoáng cười giả ngu hỏi nói.

Tôn Vân cười nhìn bức tường chằng chịt vết chữ.

Rồi nói.

“Cả hai.”

“Đi thôi.” Tôn Vân hắn ngắm lại bức tường một lần nữa rồi nói.

“Đi xét xem đứa bé là con của ai một trong hai người.”

Tiểu Bạch cười.

Rồi cũng đi theo.

Trên đường đi hắn cười nói.

“Công tử sao lại tò mò chuyện cha đứa bé là ai.”

“Con của một trong hai người đấy.”

Nghe tiểu Bạch trâm chọc Tôn Vân cười rồi đáp.

“Một phần vì tò mò.”

“Một phần vì cờ bí rồi.”

“Biết đâu xét nghiệm lại ra kết quả khác thì sao.”

“Con của người khác sẽ làm ta ngạc nhiên đấy.”

Tiểu Bạch lại cười đi theo.

Cánh cửa của căn nhà xập xệ được mở.

Ông già bị què hai chân vẫn ngồi trên giường.

Mắt đờ đẫn.

Một người con gái đang nghỉ ngơi.

Tôn Vân lại được chứng kiến vẻ đẹp của người con gái ấy.

Không đến nỗi xinh đẹp như những người con gái hắn từng nhìn.

Nhưng cũng chẳng xấu xí.

Mà ngược lại cũng có nước da trắng đẹp.

Không có những vết mụn hay khuyết điểm trên mặt.

“Giờ có cần phải xin phép không?” Tiểu Bạch cười trêu nói.

“Làm luôn đi.” Tôn Vân chẳng thèm để ý đến sự trêu chọc mà đáp lời.

Tiểu Bạch cười tiến đến.

Xoa nhẹ vào mái tóc cô gái.

Đang có dấu hiệu tỉnh giấc, cô gái bỗng lại ngủ sau.

Sau một vài phút thủ thuật.

Tiểu Bạch đã lấy xong những thứ mình cần lấy.

Rồi cùng Tôn Vân rời đi.

“Khoảng sáng mai có kết quả.” Tiểu Bạch cười rồi nói.

“Ta không ngờ là nhanh thế đấy.” Tôn Vân hắn đáp lại.

“Nhanh sao, tôi đã làm chậm hơn để tăng độ kịch tính rồi mà.” Tiểu Bạch hồn nhiên vô tư đáp.

Tôn Vân mặt tối sầm lại rồi bỏ đi.

Khi đi còn không quên căn dặn.

“Làm nhanh cứu mạng người.”

Nửa đêm.

Qua ngày mới.

Ngay cái giây phút mà ngày mới vừa đến.

Tôn Vân đã phải bật dậy vì tiếng hét.

“Vân công tử.”

“Vân công tử.”

“Vân công tử.’

Một cô bé làm việc ở nơi phụ giúp bà bầu lại chạy vào trong này gấp nói.

“Sao?” Tôn Vân thấy nàng căng thẳng thì hỏi.

“Cô gái ấy.” Cô bé ấy thở hổn hển rồi nói.

Lấy hơi, dùng hết sức nói.

“Cô gái ấy đ·ã c·hết rồi.”

Chương 2: Học Tập