Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 4: Lạc Lối
“Kiểm tra tư chất cho cậu bé kia, nếu hợp cách thì dắt vào tông.”
“Không thì cho nó đồ ăn để sống qua một tháng.”
“Hơn nữa.”
“Hạ tường rời huyện.”
Tôn Vân nói rồi rời đi.
Tiểu Bạch chỉ cười rồi đi theo.
Hai người chậm rãi bước đến tường lớn.
Huyện vắng người nên chẳng có mấy ai.
Tôn Vân bước đến bức tường.
Nheo mắt nhìn hai dòng chữ được viết bằng máu.
“Thuyền trưởng c·hết cùng cái tàu đắm.”
“Biển rộng mênh mông bơi đến mấy cũng chẳng thấy bờ.”
Tôn Vân giật mình, rồi như điên cuồng quay ngược lại.
Đám cháy ở nơi những người phụ nữ đang mang bầu bốc lên.
Khi hắn đến nơi chỉ nghe được tiếng khóc than của n·gười c·hết.
Hai người một già một trẻ mỗi người treo cổ ở một cây.
Tôn Vân đứng đấy nghiêm mặt mà tức giận.
Hỏa nhân một người phụ nữ mang bầu từ trong nhà cháy chậm bước ra.
Ôm lấy Tôn Vân rồi mở miệng nói.
“Trí tuệ được chôn dưới biển sâu.”
Tôn Vân dập tắt đ·ám c·háy.
Tiểu Bạch nhìn qua nói.
“Nàng c·hết rồi.”
Tôn Vân cau mày.
“Không ai dùng cái mà dùng chiếc.”
“Cái là thường chỉ ở giống cái.”
“Ngài suy luận nhanh đấy Vân công tử ạ.”
“Ngài đã tiến bộ rõ ràng.” Tiểu Bạch nhìn ngôi nhà đang b·ốc c·háy rồi liếc mắt qua nhìn Tôn Vân mà mỉm cười nói.
Không phải khóc lớn, nhưng hai mắt đã thoáng lệ, Tôn Vân quỳ ở nơi đấy nhìn sang hướng tiểu Bạch hằn từng chữ nói.
“Với ngươi mạng sống của họ chỉ như một trò chơi.”
Tiểu Bạch nghe vậy mỉm cười rồi đáp:
“Tôi cũng chỉ đang học theo ngài.”
Tôn Vân lau nước mắt.
“Gói kín nơi này lại.”
“Đưa ta đến ngục giam.”
“Nơi đấy sẽ có tri thức ta cần.”
Trước một phòng ngục giam Tôn Vân lặng đứng đó.
Nơi đây thủ vệ rất sâm nghiêm.
Lách tách âm thanh trên tường những bó đuốc.
Tôn Vân chắp tay ánh mắt nhìn sâu vào lão già.
“Nói đi.”
Tôn Vân hằn lên từng chữ.
Trong ngục giam bóng người im lặng.
Cái áo trắng co mình trong lồng ngục giam.
Lầm bầm.
Âm thanh người chậm rãi vang lên.
Tiếng người.
Giống như thể mười năm không nói chuyện.
“Trước khi tôi trả lời.”
“Có thể nói cho tôi biết vì sao tôi ở đây không?”
Già nua âm thanh.
Thiếu đi sức sống.
“Dẹp những câu hỏi ngược lại vớ vẩn kia đi, ta muốn biết điều ta cần biết.”
“Khà khà, khà khà.” Tiếng cười của người đó vang lên từ trong ngục.
“Vậy hóa ra ngài chưa biết.” Người ấy nói.
“Vậy đổi một câu hỏi, tại sao ngài lại tìm thấy tôi ở đây.”
“Trả lời đi rồi tôi sẽ trả lời cho ngài.”
Tôn Vân nheo mày.
Suy nghĩ.
Rồi mới nói.
“Thuyền trưởng c·hết cùng cái tàu đắm.”
“Biển rộng mênh mông bơi đến mấy cũng chẳng thấy bờ.”
“Tri thức được chôn dưới biển sâu.”
Tôn Vân đọc lại bài thơ.
Rồi giải thích ý nghĩ của mình.
“Tàu đắm là cái huyện này.”
“Thuyền trưởng là huyện trưởng.”
“Cái ở đây không chỉ nói huyện.”
“Mà còn nói nữ ở trong cái huyện này.”
“Ta đã đoán chậm nên người đã đi mất.” Tôn Vân hắn nặng nề khi nói lời đó.
Rồi chậm rãi nói tiếp.
“Tri thức được chôn dưới biển sâu.”
“Người nắm giữ tri thức.”
“Còn biển sâu ở đây có thể chỉ c·ái c·hết.”
“Hoặc.”
“Là ngục giam.”
“Người viết ra bài thơ đấy.”
“Hẳn đã chỉ cho ta trưởng làng đang ở trong ngục.”
Người ở trong ngục tối kia nghe vậy thì cười.
Cười lớn.
Cười man rợ.
Tôn Vân hắn chỉ lặng nhìn.
Mặt thoáng khó chịu.
Khí phóng ra.
Không gian chấn động.
“Làm sao?” Tiếng người ở trong vọng ra điềm tĩnh nói.
“Vân công tử không muốn nghe lời của ta nói à.”
“Nói đi.” Tôn Vân hạ khi xuống gằn từng chữ nói.
“Lão già kia.”
“C·hết chưa?” Tiếng từ trong phòng giam vang lên.
Tôn Vân nhớ tới thân ảnh treo cổ ở trên cây.
Gật đầu nói.
“C·hết rồi.”
Tiếng cười của người trong ngục vang lên.
“Khà khà khà.”
“C·hết tốt, c·hết tốt.”
Tôn Vân lại cau mày nhưng không nói.
Người trong ngục giam kia lại nói tiếp:
“Còn người con gái kia?”
“Người con gái nào?” Tôn Vân hỏi.
“Người con gái với cái bụng bầu.” Người trong ngục giam nói.
Tôn Vân nghe vậy nhớ tới hình ảnh của con đàn bà kinh tởm kia.
Khó chịu, nhưng vẫn gật đầu nói:
“Đã c·hết.”
Người ở trong kia nghe vậy thì chẳng nói.
Có vẻ như.
Thoáng buồn.
“Sao ngươi lại buồn?” Tôn Vân chú ý tới biểu cảm của người trong ngục giam kia mà hỏi.
Trong suy nghĩ của hắn.
Một con đàn bà kinh tởm như vậy.
Chẳng có gì phải buồn cho nó cả.
“Người con gái ấy là một người đáng thương.” Người trong ngục giam ngữ khí buồn rầu nói.
“Đáng thương.” Tôn Vân nghe vậy như tức giận mà cười lớn nói.
“Ngươi muốn ta thương cho một con đàn bà ngủ cùng lúc với hai người đàn ông và h·iếp d·â·m một đứa trẻ.”
“Cho dù điều nàng bị một trong hai hoặc cả hai tên đàn ông kia cưỡng ép.”
Người trong ngục im lặng.
Rồi nói.
“Ngài có vẻ quá thương yêu cho trẻ con.”
“Quá so với tiêu chuẩn của một người như ngài bình thường.”
“Nếu như đó là một bé gái và bị một người trai h·iếp ta có hiểu được ngài tức giận.”
“Nhưng đó là một bé trai ta tự hỏi ngài đã có chuyện gì.”
“Chuyện gì vậy hả Vân công tử.”
“Chuyện gì vậy?” Âm thanh đấy vang to lên.
Khiến Tôn Vân.
Nheo lấy đôi mắt khó chịu.
Tiểu Bạch cũng thoáng ngó qua biểu cảm của Tôn Vân với nụ cười trâm chọc trên môi.
Tôn Vân chẳng nói gì cả, chỉ khó chịu nhìn.
Như đã nhàm chán.
Người ấy.
Chậm nói.
“Người con gái ấy là con của một người phụ nữ, mà người phụ nữ ấy là người tình cũ, không là mối tình vung trộm cưỡng bức.” Giọng nói của người trong ngục giam kia có vẻ giận giữ khó chịu.
“Cưỡng bức khi lão già kia lừa cha mẹ của người phụ nữ kia tiền, ép nợ, rồi dùng lợi dụ uy h·iếp để người phụ nữ kia trở thành của mình.”
Nói đến đây người trong ngục giam kia ngừng lại.
“Sao vậy, nói tiếp đi.” Khí của Tôn Vân lại chấn động.
Ép thẳng vào người ở trong ngục giam kia.
Người kia ánh mắt như ngước sang nhìn Tôn Vân, với nỗi buồn chan chứa trong đó.
“Mối tình ấy sinh ra một cặp song sinh.”
“Là cặp đại hán kia.” Tôn Vân thốt lên nói.
Người trong ngục giam cũng chẳng phủ nhận đồng thời cũng chẳng thừa nhận.
Nói tiếp.
“Sau một thời gian ông ấy chán rồi thả người phụ nữ ấy đi.”
“Người phụ nữ ấy sau khi rời đi lấy chồng khác và sinh ra được một người con gái.”
Tôn Vân ngạc nhiên.
“Người con gái mang bầu ấy.” Hắn thốt ra nói.
Rồi dừng một chút.
Lại nói.
“Vậy có nghĩa hai đại hán cùng cô bé kia là cùng mẹ khác cha.”
“Và hai tên đại hán đó đã ngủ.” Tôn Vân nói đến đây thì cũng chẳng thể tưởng tượng được nữa.
“Và tranh giành chính em ruột của mình Vân công tử nói thiếu.” Tiểu Bạch một bên vui vẻ bổ sung.
Tôn Vân không còn tâm trạng với tiểu Bạch nữa rồi.
Người trong ngục giam kia lại nói tiếp.
“Và rồi lão già kia cưới vợ mới, nhưng trời phạt khiến cho những kẻ ác chẳng thể nào có con được nữa, người vợ mới đó đã nhận hai đứa trẻ sinh đôi kia làm con, coi nó như là con ruột, rồi một ngày.”
“Lão già ấy đi xa.”
Tôn Vân nheo mắt lại nhìn mỗi khi người trong ngục ngừng lại câu nói.
“Người vợ mới kia.” Người trong ngục nói tiếp.
“Đã làm một chuyện trời đất chẳng dung thứ được.”
“Việc gì?” Tôn Vân nói.
Người trong ngục giam kia.
Gằn từng chữ mà nói.
“Người vợ mới ấy, đã giả bệnh để thao túng hai người đại hán kia g·iết người phụ nữ ấy.”
“Người phụ nữ ấy bị hai đại hán nhấn xuống nước, dìm c·hết.”
Tôn Vân lúc này lại ngạc nhiên vì hắn cuối cùng cũng hiểu hết đáng lẽ phải c·hết bốn chữ đấy hai ý nghĩa của nó là gì rồi.
Không chỉ là hai đại hán nói về người con gái kia không trung thực, mà còn nói về hai đại hán tàn bạo và độc ác, ngu xuẩn mà đần độn, nghe lời người xa lạ để hại c·hết ruột thịt của mình, để giờ, có c·hết một ngàn đời nữa, đáng lắm.
Bức tranh đã có những phần được ghép lại.
Tôn Vân hắn đã hiểu được đôi chút của câu chuyện và loại bỏ những giả thuyết sau trái rồi.
Người trong ngục giam lại kể tiếp.
“Bà lão, người vợ mới sau đó đi qua một dòng sông suối, vô tình ngã xuống, dòng nước như ma quái, liên tục cuốn người đi, không thể cứu được, cá ăn từng chút từng chút một, người vợ mới đó c·hết từ từ và đau đớn.”
“Mấy ngày sau người ta tìm được xác của người phụ nữ đó, xương vô số thịt một mẩu.”
Tôn Vân nghe vậy cười khinh nói:
“Đáng đời lắm kẻ làm ác.”
“Thế nhưng.” Tôn Vân khí bỗng đẩy lên.
Nghe được tiếng nghẹt thở quằn quại của người trong ngục giam.
“Ta không phải ở đây để nghe câu chuyện xưa hay thương tiếc cho ai, câu chuyện của người mang đến không có quá nhiều giúp đỡ cho vụ án hoặc là cho bất cứ điều gì.”
“Nói đi.”
“Điều gì ngươi nghĩ là sẽ giúp đỡ đến vụ án.”
“Nếu không máu sẽ nhuộm đỏ cái huyện tội ác này.”
“Là, là.” Tiếng của người trong ngục giam ngạt hơi khó thở.
Những người lính gác xung quanh vẫn lặng yên mặt chẳng lộ chút cảm xúc nào.
Tôn Vân hắn đang quan sát tất cả mọi người.
“Viên giao châu sẽ t·rừng t·rị những kẻ làm ác.”
Hoảng loạn đã biến mất.
Chỉ có nụ cười vặn vẹo của người trong ngục giam ấy.
Tôn Vân mỉm cười.
Thả lão già ấy xuống.
Nói.
“Vậy kẻ ác nhất không phải là người sao.”
“Ngục giam ở cái huyện ác nhất đâu có nhốt người lành.”
Tiếng lão già ấy cười.
“Khà khà khà.”
Tôn Vân quay người rời đi cùng tiểu Bạch.
Nghịch viên giao châu trong tay.
Tôn Vân suy nghĩ trầm ngâm.
Tiểu Bạch thấy vậy thì cười trêu nói.
“Vân công tử nắm giao châu không sợ giao long phạt kẻ làm ác sao?”
Tôn Vân nghe vậy thì ngừng suy nghĩ lại cười khinh đối với tiểu Bạch nói:
“Nếu giao long có g·iết người thì kẻ đầu tiên c·hết trong hai chúng ta là ngươi.”
Tiểu Bạch nghe vậy liền đáp ngay:
“Phải vì tiểu Bạch sẵn sàng hi sinh cho Vân công tử mà.”
Nói xong liền đi trước.
Tôn Vân nghe vậy uất lắm nhưng không nói nữa.
Hắn bắt đầu nghịch viên ngọc rồi lẩm nhẩm:
“Làng khi ta đến có một trăm người.”
“C·hết hai đại hán còn chín tám.”
“Những bà bầu và người chăm sóc c·hết.”
“Nhóm đấy khoảng hai mươi người.”
“Còn bảy tám.”
“Cô gái mang bầu kia c·hết.”
“Còn bảy bảy.”
“Lão già cùng với đứa trẻ bị treo cổ c·hết.”
“Còn bảy năm.”
“Lão già què, cùng với trưởng làng còn sống.”
“Lính gác trong ngục tạm có mười người.”
“Còn sáu mươi ba cá nhân nữa hiện vẫn đang tồn tại nhưng chưa biết được có chức nghiệp gì và liên quan nhiều hay ít đến vụ án.”
“Vụ án đến bây giờ người thường khó có thể làm những điều như vậy được.”
“Tường của tiểu Bạch nhìn như vớ vẩn nhưng trừ khi vượt qua Hoàng Cơ cảnh thì không ai có thể thoát được.”
“Kẻ làm ác hoặc là có tu vi vượt trên Hoàng Cơ hoặc kém.”
“Đấy chỉ là những suy nghĩ đơn giản.”
“Khả năng là còn bảy tư người nữa thôi Vân công tử ạ.” Tiểu Bạch nghe vậy thì cười nói.
Tôn Vân nheo mắt.
Rồi đánh mắt sang căn nhà đang b·ốc c·háy.
“Không họ còn sống.”
“Cứu họ đi tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch mỉm cười rồi biến mất.
Chỉ để lại Tôn Vân điềm nhiên nhìn bước chân của chính mình.
Rồi cũng biến mất.
Xuất hiện trước căn nhà xập xệ.
Tiểu Bạch đã cứu lão già què ra.
Tôn Vân chỉ nhìn người ấy.
Rồi điềm nhiên nói:
“Tống vào ngục giam.”
“Cứu được thì cứu.”
“Không thì thôi.”
Tiểu Bạch mỉm cười.
Rồi sau đó cũng biến mất.
Tôn Vân hắn vẫn điềm nhiên.
Nhìn dấu chân người.
Sau đó cũng biến mất theo tiểu Bạch.
Nửa đêm Tôn Vân cầm một chiếc đèn dầu trên tay.
Gõ gõ vào những thanh sắt của một buồng ngục.
Lửa cháy lách tách.
Ánh sáng chiếu vào.
Người bên trong đang nằm trên đống rơm ngủ.
Nghe vậy.
Ngó đầu về phía sau.
Nhưng khi hắn ngó đầu về phía sau.
Đôi mắt hắn trợn mở to như đang thách thức cả đám lửa.
“Vân công tử ngài tìm nhầm ngục giam.”
“Nếu ngài muốn hỏi chuyện thì trưởng làng ở bên cạnh kìa.”
Tôn Vân nghe vậy thì điềm nhiên chẳng nói.
Treo đèn dầu lên trên bức tường.
Ngó xung quanh.
Đám lính nơi đây đã đổi sang người mới.
Cũng giống như lúc sáng lúc trưa.
Chúng đều đứng giống những kẻ vô hồn.
“Trưởng huyện không ở xa như đồn đoán mà lại nấp ở trong ngục sâu.”
“Ngục tối có mười lính, mỗi lính canh một buồng.”
“Tự nhận mình là kẻ ác nhất của ngôi làng nên tự nhốt mình trong ngục tối.”
“Vậy đây ta muốn hỏi kẻ được nhốt cùng với trưởng làng là ai.”
“He he he.” Tiếng cười của người đó trong ngục giam tối vang lên.
Trước ánh lửa nhỏ.
Chỉ thấy được người đó có bộ tóc bù xù.
Xoèng xọec.
Tiếng xích xắt vang lên.
Giơ tay khoe khoe trước những ánh sáng nhỏ.
Người kia nhe hàm răng của mình ra tươi cười nói.
“Nếu trưởng huyện là ác nhất vậy thì ta hẳn ác nhì rồi.”
Tôn Vân im lặng.
Không gian nơi đây vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có tiếng lửa cháy lách tách.
Cùng với tiếng thở của những người đang ngủ say.
“Vậy kể cho ta đi câu chuyện của kẻ ác nhì.”
“Ha ha ha ha.” Tiếng cười khẽ của kẻ bị xiềng xích.
Khi ánh sáng nhỏ nhoi chiếu vào.
Có thể thấy người đang chậm rãi ngồi dậy.
Dựa lưng vào bức tường.
Với xích sắt được trói chặt.
Người ấy cười chậm rãi nói.
“Vân công tử ngài chẳng giống như một kẻ điều tra chút nào nhỉ.”
“Thu thập thông tin, tìm hiểu thủ phạm, điều tra.”
“Rồi chứng minh cho mọi người thấy.”
“Những điều mà những kẻ điều tra thường làm.”
“Ngay bây giờ đây mạng sống của cả trăm à không cả mấy chục người đều đang nằm trong bàn tay ngài vậy mà ngài vẫn còn ở đây mong ngóng câu chuyện được.”
“Là ngài đang khinh rẻ mạng sống của chúng ta hay ngài đang vui vẻ với trò chơi mới mà mình vừa tìm được.”
Tôn Vân nghe vậy điềm nhiên rồi chậm nói.
“Nếu chỉ là thu thập thông tin từ vụ án, điều tra hết tất cả mọi người, loại dần rồi tìm ra hung phạm, nhẹ nhàng như vậy ta đã làm và hoàn thiện nó từ rất lâu rồi.”
“Thế nhưng giờ vụ án không phải câu chuyện nhẹ nhàng, kẻ thiết kế là những kẻ sống lâu trăm tuổi, toan tính đủ đường, thế nên đừng lấy những vụ án bình thường mà áp đặt lên ta.”
“Hơn nữa, ngươi cũng là kẻ nằm trong trò chơi này mà, nói đi, nội dung mà ta muốn nghe được.”
Người kia khẽ cười.
Rồi lắc đầu.
“Vậy ngài muốn nghe được hay làm gì đây, nghe câu chuyện của ta, nghe câu chuyện của những người khác, câu kéo thời gian từng chút từng chút một để tất cả mọi người đều c·hết cả, lúc đó h·ung t·hủ sẽ hiện ra sao?”
“Vân công tử à ngài nói, là vụ án khó hơn những vụ tầm thường, vậy cách giải quyết của ngài như vậy.”
“Là coi khinh mạng sống của chúng ta sao?”
Người trong ngục giam tay xiềng chân xích, gằn lấy từng chữ, hằn giọng mà nói.
Tôn Vân nghe vậy vẫn điềm nhiên.
Chỉ lắng nghe mặt không b·iểu t·ình gì cả.
Người ấy thấy không đả động được Tôn Vân.
Lại lùi về nằm lên bãi rơm.
Úp mặt vào tường mà ngủ.
Tôn Vân hắn vẫn đứng lặng.
Nhắm mắt chẳng nói.
Mười phút trôi qua.
Hắn mới chậm hái đèn dầu xuống.
Chậm rãi rời đi.
Tiếng bước chân nặng nề.
Khiến bất kỳ tù nhân nào dù đang ngủ cũng có thể nghe thấy được.
Tôn Vân lặng lẽ trở về nhà.