Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 3: Phá Án
Tôn Vân lại căng thẳng.
Khi đứng trước cái xác của cô gái.
“Cổ có dấu vân tay.”
“C·hết bởi bị b·óp c·ổ.”
“Không thấy dấu hiệu giãy giụa.”
“Trên rất an bình.”
“Nhưng cổ thì như thể bị bóp nát.”
“Đã lấy hết dấu vẫn tay ở trên cổ.”
Tôn Vân nghe tiểu Bạch nói xong liền nói.
“Đi xét nghiệm đi.”
Tiểu Bạch gật đầu rời đi.
Trong khi Tôn Vân còn đang quan sát cái xác.
Ông già ngồi trên giường mọi ngày vẫn đờ đẫn.
Khi Tôn Vân ngửa đầu lên nhìn.
Nước mắt hắn đã rơi.
“Tại sao ngươi lại khóc?”
“Ngươi khóc vì điều gì?”
“Ngươi đã thấy những gì?”
Tôn Vân tiến tới ông già đấy hỏi.
“Tránh ra.”
“Tránh ra.”
“Cút hết.”
Có tiếng ông già cầm gậy ở ngoài gào thét với đám đông những người đang vây xem.
Tôn Vân để ý kỹ đám đông.
Không một người lính nào ở đó.
Chỉ có nhân viên của nơi chăm sóc thai phụ.
Ông lão cầm gậy đi vào.
Nhìn cái xác của cô gái mang bầu.
Nước mắt giàn giụa.
Gục xuống đất quỳ gối khóc.
“Hết rồi.”
“Hết thật rồi.”
“Ông trời phạt ta rồi.”
Thảm thương khóc.
Tôn Vân nhìn.
Quan sát ông già ngồi trên giường.
Biểu cảm vẫn đờ đẫn.
Khi mà nước mắt đang rơi.
“Mẹ nó ngươi khốn kh·iếp.” Ông lão cầm gậy đang quỳ gối khóc liền bật lên mắng chửi.
Tôn Vân tưởng chửi hắn.
Nhưng không.
Ông lão ấy lao lên cầm gậy định phang thẳng vào đầu của ông già nằm trên giường.
Tôn Vân giữ lại cây gậy.
Ông lão ấy vẫn mặc kệ được thế mắng chửi.
“Mẹ nó chỉ biết ngồi.”
“Ngồi ngồi, ngồi ngồi.”
“Chẳng biết làm cái mẹ gì hết.”
“Loại như mày sao phải sống cho chật đất.”
“Loại như mày nên c·hết sớm đi thì hơn.”
Tôn Vân không cấm cản chỉ im lặng lắng nghe.
Xua mọi người đi hết.
Giam hai ông lão lại.
Bảo đảm cái xác ở nơi nguyên vẹn.
Tôn Vân trở lại phân tích phòng.
“Kết quả của việc khám thai đã có rồi đây.”
“Còn kết quả của dấu vân tay nữa.”
Tiểu Bạch trở lại căn phòng muộn hơn Tôn Vân một chút với đống giấy tờ trên tay.
Đặt xuống bàn.
“Vậy ngươi nói sao.”
“Về chuyện này.” Tôn Vân chỉ lặng ngồi trên ghế đôi mắt ngắm trần nhà mà hỏi.
“Tôi có thể nghĩ sao.” Tiểu Bạch ngồi xuống ghế rồi nói.
“Ngài chỉ đơn giản xem vụ án này là một câu đố trò chơi để giải.”
“Sát nhân mà thuộc phàm sớm đã bị phát hiện không thì cũng chẳng thể thoát.”
“Sát nhân mà vươn cao thì rõ ràng đã vượt qua đẳng cấp của ngài.”
“Với cái tình trạng vui đùa này.”
“Người trong làng này sẽ c·hết hết.”
“Trò chơi này của ngài sẽ kết thúc.”
Tôn Vân nghe vậy cười khẽ.
Rồi nói.
“Nếu ta chỉ coi nó như một trò chơi sao lòng ta lại đau khổ thế này.”
Tiểu Bạch nghe vậy cười.
Đáp lại.
“Thưa ngài đệ tử sở dĩ ngài đau khổ vì ngài thấy áy náy trong lòng, là vì ngài vẫn còn thương những phàm nhân ấy, là vì ngài vẫn còn lòng tốt.”
Tôn Vân cười.
“Lòng tốt là xấu sao?” Hắn thều thào nói.
Tiểu Bạch nhún vai.
Đáp.
“Lòng tốt là ngọn đèn, miễn là ngài vẫn cầm nó trên tay, miễn là ngài không bị lóa mắt là được.”
Tôn Vân cười.
“Ta chẳng hiểu lóa mắt ngươi nói là cái gì cả?”
Hắn hỏi vậy.
Nhưng tình thần đã vực dậy.
“Có ta ở đây s·át n·hân dù g·iết hết cái làng này ta cũng sẽ tìm ra nó là ai.”
“Là người hay quỷ cũng sẽ bị trừng phạt hết.”
Tiểu Bạch cười.
“Vậy ngươi nói các kết quả đi.” Tôn Vân nhìn tiểu Bạch vui vẻ nói.
“Đứa trẻ là con ai?”
Tiểu Bạch nghe vậy cười, vui vẻ cất tiếng đáp.
“Kết quả xét nghiệm đã có.”
“Đứa trẻ không phải là con của một trong hai người.”
Tôn Vân đang vui vẻ bỗng cau mày.
“Thế là thế nào?” Hắn hỏi.
Tiểu Bạch nhún vai chẳng nói.
“Xét nghiệm cả cái làng này đi.”
“Ít nhất ta phải biết đứa trẻ là con ai.” Tôn Vân nói.
Tiểu Bạch nghe vậy điềm nhiên đáp.
“Vân công tử ngài đang trêu đùa với mạng sống của những người phàm nhân ấy.”
“Ngài có chắc là việc xét nghiệm này hỗ trợ cho vụ án không?”
Tôn Vân nghe vậy đáp.
“Đừng giở cái giọng hiền từ ấy, so với ngươi ta còn quan tâm cái làng này chán.”
“Giờ thì đi làm đi.”
“Hơn nữa lý giải cho ta làm sao t·ên s·át n·hân có thể khiến cho người nói những điều nó muốn trước khi c·hết.”
Tiểu Bạch nghe vậy nhún vai rồi rời đi.
Chỉ còn lại mình Tôn Vân lặng ngồi ở trong phòng.
Ngửa đầu lên trời.
Hắn lại quay về cái vẻ trầm ngâm.
Sau một lúc mới đi ra chỗ bàn.
Cầm tập hồ sơ lên đọc.
Hắn đọc qua về hồ sơ cái thai.
Không phải con của hai người đại hán điều này tiểu Bạch không nói dối.
Số liệu ở dưới cũng không lừa hắn.
Khi đọc sang tập hồ sơ thứ hai Tôn Vân hắn ngạc nhiên.
Vì trong hồ sơ là ảnh cổ của cô gái ấy.
Hiện lên dấu vân tay.
Với hai bên mỗi bên khác biệt.
Nhưng còn ngạc nhiên hơn nữa khi hắn thấy.
Vì hắn đã từng nhìn qua dấu vân tay này rồi.
Hắn chính là người đã khám nghiệm qua thân thể của không những một mà là cả hai người cho chắc chắn.
Hai dấu vân tay này là hai dấu vân tay của hai người đại hán.
Việc này cứ như thể.
Hồn ma của họ trở về g·iết hại vì đã biết chuyện rằng đứa con trong bụng không phải là con của một trong hai người họ vậy.
Điều này.
Vô cùng kỳ lạ.
Tôn Vân lại cau mày.
Sau hắn bỏ tập hồ sơ xuống.
Đi đến phòng chứa xác của cả ba người.
Hắn muốn khám nghiệm lần nữa.
Trở ra khỏi phòng khám.
Tôn Vân hắn xác nhận.
Khám nghiệm là thật.
Như thể hai hồn ma quay về trả thù.
Cứ như thể có ai đó đang sắp xếp.
Điều này cứ kỳ lạ như vậy.
Tôn Vân vuốt cằm suy nghĩ.
“Thưa công tử.” Tiểu Bạch điềm nhiên bước tới tay cầm một tập giấy nói.
Tôn Vân nghe vậy dừng lại đoạn suy nghĩ đó quay sang nhìn tiểu Bạch tươi cười.
“Kết quả sao?”
Tôn Vân hỏi.
Tiểu Bạch chỉ mỉm cười chẳng nói.
“Cười cái gì đưa đây, mất thời gian.”
Tôn Vân thấy tiểu Bạch cứ làm trò thì cười mắng.
Tay giật tập giấy mà đọc.
“Đáng lẽ phải thưởng đấy công tử ạ, vì quyết định của ngài ta đã bắt hết những nam nhân trong làng này rồi kiểm tra từng người một.”
“Có một vài người kháng cự nhưng dưới lệnh của Vân công tử ta nghĩa bất dung từ.” Tiểu Bạch vui vẻ làm giọng cười đùa trêu chọc nói.
Tôn Vân bình thường sẽ còn vui vẻ đùa cợt với tiểu Bạch.
Nhưng sau khi đọc xong những gì được ghi trong tờ giấy thì trầm ngâm.
“Đây là h·iếp d·â·m đấy.”
“Tiểu Bạch ạ.”
Tiểu Bạch nghe vậy thì cười nói.
“Ngài đã thấy bà bầu bị g·iết.”
“Giờ lại ngạc nhiên trước người b·ị h·iếp d·âm sao?”
“Hay là cần ta phải nói.”
“Chào mừng đến thế giới này?”
Lại còn đùa cợt thêm.
“Đi.” Tôn Vân nói.
“Đi xem đứa trẻ này.”
Đứa bé đang nghịch quả bóng một mình chơi đùa.
Thì dừng lại khi thấy hai bóng người đến.
“Cháu là Thôn sao?”
Đứa bé tay cầm quả bóng.
Ngơ ngác nhìn hai người.
Rồi nhận ra y phục của họ khác biệt.
Nhớ đến thân phận người mới đến.
Lúng túng một lúc liền gật đầu.
Nói.
“Vâng.”
“Vâng ạ.”
Tôn Vân vẫn là khuôn mặt trầm ngâm.
Nặng trĩu tâm sự ấy.
Nhưng cố nặn ra nụ cười.
Tay chỉ vào căn nhà đang mở cửa.
Nói.
“Trong nhà còn chỗ chứ.”
“Có thể để chúng ta vào nói chuyện cùng cháu không?”
Cậu bé tên Thôn nghe vậy thì ngơ ngác một lúc.
Sau cũng gật đầu.
Nói.
“Vâng.”
“Vâng ạ.”
“Mời ngài đệ tử.”
Tôn Vân gật đầu rồi đi vào.
Cùng tiểu Bạch đằng sau nở nụ cười hiền từ cũng đi vào theo.
Đi vào nhà.
Cậu bé nhanh chóng cất quả bóng đi.
Tay chân luống cuống định đi pha trà.
Rót nước.
Tôn Vân thấy vậy liền ra hiệu dừng lại.
Cười nói.
“Không cần phải vậy.”
“Ngồi đây.”
Tôn Vân nói với giọng hiền từ.
Tay chỉ vào chiếc ghế đối diện hắn.
Cậu bé nghe vậy.
Ngơ ngác rồi cũng gật đầu làm theo.
Đợi cậu bé ngồi xuống ghế.
Tôn Vân mới bắt đầu nói chuyện.
“Thế bố mẹ cháu đâu?”
Cậu bé ngồi xuống ghế.
Với khuôn mặt ngây thơ.
Nghe vậy thì suy nghĩ.
Một lúc rồi mới nói.
“Bố mẹ cháu đi rồi.”
Tôn Vân nghe vậy.
Hỏi tiếp.
“Bố mẹ cháu đi đâu?”
“Tại sao đi?”
Cậu bé nhanh nhảu đáp.
“Cháu cũng không biết bố mẹ đi đâu nữa.”
“Nhưng cháu nghĩ rằng do lần trước bố mẹ cãi nhau.”
“Mẹ đi trước.”
“Bố cháu cũng đi theo luôn.”
Tôn Vân thoáng nặng nề thêm trên khuôn mặt.
“Thế họ đi lâu chưa?” Tôn Vân hắn lại hỏi tiếp.
“Cũng khá lâu rồi.” Cậu bé nói.
“Khoảng ba tháng thậm chí hoặc hơn cơ.”
“Nhưng mà không sao cả.”
“Vì bố mẹ cũng thường đi ra ngoài mà.”
“Thế bố mẹ cháu đi lâu nhất là bao lâu?” Tôn Vân lại hỏi.
Cậu bé suy nghĩ.
Như đang cố nhớ.
Sau một lúc thì mới lên tiếng nói.
“Thường lâu nhất là khoảng một năm.”
“Sau bố mẹ lại về.”
“Về rồi lại đi luôn à?” Tôn Vân nói.
“Ừm, sao chú biết.” Đứa trẻ ngây thơ trả lời.
Tôn Vân lại càng thêm cau mày.
Một cảm giác.
Rất khó chịu ở trong lòng hắn.
Tiểu Bạch chỉ mỉm cười im lặng chẳng nói.
“Thế bố mẹ có để lại thức ăn không?”
“Có.” Cậu bé nói.
“Ở đây chỉ chán ở chỗ là không có bạn thôi.”
“Vì bạn bè đều chuyển đi hết rồi.”
“Nhưng mỗi lần bố mẹ về bố mẹ đều mang về đồ ăn.”
“Sau khi bố mẹ đi sẽ có một thời gian chẳng phải đi làm gì cả.”
“Đi làm sao?”
“Đồ ăn hết à?” Tôn Vân hỏi.
“Vâng.” Cậu bé gật đầu nói.
“Cháu ăn tiết kiệm lắm rồi mà thoáng cái một hai ngày sau khi bố mẹ đi đã hết.”
“Thế là sau khi ăn xong liền phải đi làm.”
Tôn Vân càng trạnh lòng, khi nghe cậu bé nói thêm.
“Thế cháu làm gì?” Tôn Vân hỏi cậu bé.
“Cháu á.” Cậu bé nói.
“Cháu làm việc trông những người già ở huyện này.”
“Có những người già ở nơi này chẳng có ai trông cả.”
“Thế nên những người trẻ như bọn cháu được trưởng huyện trả tiền hậu hĩnh lắm để đến nhà trông những người ấy.”
“Trưởng huyện ngài ấy tốt bụng lắm.”
“Cơm ăn ba bữa đủ đồ ăn luôn.”
“Cứ một tháng là có bộ áo mới.”
“Hơn nữa còn là áo đẹp nữa.”
“Bọn cháu còn được đi học.”
“Rất vui luôn.” Cậu bé nói với nụ cười trên môi.
Xong lại thoáng buồn nói.
“Nhưng kể từ sau khi sự kiện nhiều n·gười c·hết xảy ra.”
“Bạn bè đều chuyển đi hết.”
“Chán lắm.”
“Có phải cháu trông nhà của một ông lão bị què phải không?” Tôn Vân hắn hỏi.
“Phải, sao chú biết hay vậy.” Cậu bé hồn nhiên vui vẻ nói.
“Có một cái chị mang bầu nữa.”
“Đúng không?” Tôn Vân hỏi.
“Phải, chú biết thần kỳ vậy.” Cậu bé ngạc nhiên nói.
Tôn Vân thoáng cười, nhưng cậu bé lại nói tiếp.
“Nhưng mà trước khi cháu đến chị ấy chưa mang bầu đâu.”
“Trước khi cháu đến chị ấy mảnh khảnh lắm.”
“Còn xinh đẹp nữa.”
“Ông ấy thì què với cả hình như có vấn đề gì với tâm trí ý.” Cậu bé ngó ngang xung quanh rồi nói khẽ với Tôn Vân.
Điều này khiến Tôn Vân hắn bật cười.
“Một mình cháu không đủ sức để giúp ông ấy.”
“Nên lần nào chị ấy cũng phụ việc cùng cháu.”
“Vậy mỗi tháng cứ khi nào có lương cháu đều mang đến để sẻ cho chị ấy một nửa.”
“Mà lần nào chị ấy cũng không nhận rồi còn bảo chứ.”
“Em đã cho chị nhiều lắm rồi.” Cậu bé làm giọng của con gái rồi còn bắt chước cái vẻ của cô gái ấy khi nói chuyện nữa.
“Xong chị ấy bảo sao?” Tôn Vân hắn nặng nề ở trong lòng mà hỏi.
“Chị ấy đâu.” Cậu bé nói.
“Thế là sao?” Tôn Vân hỏi.
Cậu bé giải thích.
“Cháu bảo trước, cháu bảo là cháu có cho chị ấy cái gì đâu.”
“Rồi chị ấy lần nào cũng cười rồi bảo là chị ấy đã lấy của cháu mà không xin phép nhiều lần rồi.”
“Thế nào mà mỗi lần cháu đếm lại tiền đâu có thiếu đâu.”
“Chị ấy đúng là kẻ lừa gạt.”
“Không phải là tiền đâu.” Tôn Vân hắn trầm giọng nói.
“Chị ấy đúng là đã lấy của cháu nhiều rồi đấy.”
Cậu bé thoáng sợ.
“Cháu có nhớ điểm gì đặc biệt không?” Tôn Vân hắn hỏi.
“Điểm đặc biệt sao?” Cậu bé tuy sợ hãi nhưng vẫn suy nghĩ.
Rồi nói.
“Không.”
“Chẳng có điểm đặc biệt nào cả.”
Tôn Vân nghe vậy thở dài.
Gật đầu rồi nói.
“Vậy được rồi.”
Xong rời đi.
“À nhưng có một điểm kỳ lạ lắm khi cháu đến nhà của chị ấy.”
Khi Tôn Vân ra gần đến cánh cửa.
Cậu bé mới cất tiếng nói.
Tôn Vân hắn dừng lại không đi nữa.
Chỉ ngoái đầu ra phía sau.
“Ở nhà chị ấy có mùi gì lạ lắm.”
“Cháu nhớ rằng mỗi lần cháu đến đấy cháu đều ngủ quên cả.”
“Khi tỉnh dậy chị ấy đều thay quần áo và tắm rửa lại từ lâu rồi.”
“Hơn nữa khi cháu ngủ chị ấy còn giúp đỡ cháu trong việc chăm sóc ông ấy nữa.”
“Đúng là một người tốt chú nhỉ.”
Tôn Vân im lặng.
Sau một hồi suy nghĩ.
Hắn mới tươi cười.
Cất tiếng nói.
“Đúng là một người tốt.”
Cậu bé ở trong cũng tươi cười.
Tôn Vân rời đi với gương mặt nghiêm nghị.
“Đánh thuốc rồi h·iếp d·â·m trẻ em.”
“Hai tội này đủ triệt sản rồi g·iết c·hết.”
Tôn Vân trở lại căn phòng với sắc mặt nghiêm nghị.
“Cậu bé đấy mà tỉnh thì cũng nghĩ mình hời đấy, nhưng đổi lại là cô bé với ông chú thì không.” Tiểu Bạch ở bên cười trêu nói.
“D·â·m ô với trẻ chẳng phân nam nữ.”
“Đều phải c·hết.” Tôn Vân cau mày.
“Nặng nề như thế với một chuyện như vậy, nếu không phải hồ sơ của ngài chỉ giống với cậu bé ấy ở khoản bị mọi người xa lánh khi còn bé, dễ đồng cảm với đứa nhỏ ấy, thì thêm như cậu bé ở cái điều còn lại, ngài sẽ là đứa trẻ may mắn đấy.” Tiểu Bạch ở một bên cười trêu nói.
Tôn Vân hắn cũng chẳng hưởng ứng câu đùa.
Chỉ im lặng.
Rồi nói.
“Đứa trẻ ở trong bụng cô gái ấy là con của đứa trẻ tên Thôn kia.”
Cô gái ấy c·hết vì bị bóp ngạt cổ.
Vân tay cho thấy dấu hiệu là tay của hai đại hán bóp c·hết.
Nhưng hai đại hán đ·ã c·hết trước lúc đó.
“Dáng vẻ khi c·hết của hai đại hán cũng kỳ lạ.”
“Không hề giống chút nào người bình thường.”
“Đáng lẽ phải c·hết là điều mà hai người ấy nói.”
“Sau đó cũng ngạt thở mà c·hết.”
“Không giống như cổ bị bóp nát thì hơn.”
“C·hết vô cùng kỳ lạ.”
“Ta đã điều tra hết những người đ·ã c·hết trước ở cái huyện này.”
“Tất cả mọi c·ái c·hết đều không giống nhau.”
“Có n·gười c·hết vì tự dưng cơ thể bị b·ốc c·háy.”
“Có n·gười c·hết vì đang ở trên cạn mà cơ thể như đang bị c·hết chìm.”
“Vân, vân.”
“Tất cả đều vô cùng kỳ lạ.”
“Nhưng có một điểm chung duy nhất.”
“Đó chính là tất cả những kẻ đ·ã c·hết.”
“Đều là những kẻ mang tội.”
“Hai người đại hán làm nhiều việc ác ức h·iếp người lành.”
“Phải c·hết.”
“Cô gái kia bỏ thuốc rồi h·iếp d·â·m trẻ em.”
“Phải c·hết.”
“Người c·hết c·háy vì ă·n c·ắp rồi phóng hỏa.”
“Kẻ c·hết chìm là kẻ đã dìm một con mèo liên tục xuống nước.”
“Tất cả những kẻ phải c·hết.”
“Đều là những kẻ mang tội cả.”
“Thế nên quyết định của ta là.”
“Với tư cách là chính đạo tấm gương.”
“Chính nghĩa ánh sáng.”
“Ta quyết định rút lui khỏi vụ án để cho t·ên s·át n·hân kia thay trời hành đạo.”
“Rồi sau đó sẽ về tông để trưởng bối trong tông môn bắt hắn sau.”
“Tiểu Bạch mau nghe lệnh.”
Tiểu Bạch đến bây giờ vẫn còn đang ngơ ngác vì những lời Tôn Vân nói.
“Trước còn giải đố.”
“Giờ lại rời đi.”
“Vâng thưa công tử người mau nói.”
Tiểu Bạch sau một lúc ngơ ngác thì cười khẽ đáp lời.