Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Tái Sinh

Chương 6: Tái Sinh


Hắn khụy xuống.

Moi ra họng.

Móc ra mũi.

Ở một nơi mà lý trí là thứ duy nhất giúp cho ta tồn tại thì cảm xúc là con dao sắc bén để ta tự đâm lấy mình.

Ở một nơi mà sự cảnh giác là thứ cần thiết nhất thì lãng quên là thứ ma thuật khiến chúng ta tự bẻ gẫy hai cánh tay và hai chân của mình.

Tôn Vân trong lúc bất tri bất giác.

Đã trúng cùng lúc cả hai loại độc.

Bột Cảm Xúc.

Và.

Bột Lãng Quên.

“Loạn Tâm D·ụ·c Hoàng.”

“Bất Trí Mộng Hoàng.”

“Hai thứ bột này chỉ có thể xuất hiện từ hai nơi ấy.”

Tôn Vân lau đi nước mắt của mình đứng lên điềm nhiên nói.

Xoa xoa đầu.

Để giữ lại mình sự tỉnh táo.

Trúng hai loại bột trong bất tri bất giác ấy.

Khiến cho hắn suy yếu về nhiều mặt.

Bột cảm xúc khiến hắn lộ ra những điều giấu kín, áp lực nặng nề ở trong lòng.

Tôn Vân hắn có yếu đuối.

Cũng không đến như vậy.

Lấy lại tinh thần.

Vẩy vẩy tay xung quanh Tôn Vân vớ được hai hai bụi nhỏ.

Nhìn vào hai thứ ấy hắn cau mày.

Tay phải là loại bột hắn đã từng nhìn thấy rồi.

Dẫu sao cảm xúc bột không phải thứ bột xa lạ, hữu tâm đi tìm ở những chỗ cần tìm là có thể thấy.

Nhưng khi hắn đánh mắt sang bên trái.

Hắn thấy một loại bột khác kỳ lạ hơn, mà hắn chỉ từng thấy qua đúng một lần trong đời, nhưng uy danh của nó không bao giờ làm cho hắn quên.

Bột lãng quên là thứ bột đặc biệt, khiến cho người ta quên đi một thứ gì đấy, đáng sợ hơn, nó còn có thể được người hữu tâm thao túng, để quên thứ gì mà họ muốn ta quên.

Tồi tệ nhất.

Tôn Vân hắn đã bị nhiễm một lượng lớn của hai loại bột này.

Kể từ khi hắn đã bước tới ngôi làng này.

Tôn Vân cúi xuống ngửi qua bãi nôn mình vừa nôn ra.

Lắc đầu nói:

“Không phải vậy.”

Sau đó không còn nói về vấn đề này nữa.

Cầm đèn dầu lên bắt đầu lia xung quanh.

Bột lãng quên vẫn còn ảnh hưởng lên hắn.

Tồi tệ hơn nữa.

Bây giờ hắn đã quên mất cách dùng khí như nào.

Không.

Có lẽ là còn quên từ lâu hơn.

Tỉnh táo hơn bao giờ hết Tôn Vân lúc này nhận ra.

Trước đó mình chỉ hành động theo bản năng.

Đến bây giờ bản năng cũng quên đi cách hoạt động.

Kiểm tra lại ký ức.

Tôn Vân đã quên đi rất nhiều thứ.

Tôn Vân.

Hắn chỉ nhớ.

Hắn là ai.

Đã và đang làm gì.

Kể từ khi nhiệm vụ bắt đầu.

Không.

Hắn nhớ.

Nhiều hơn.

Chỉ một chút.

Vậy là đủ rồi.

Cho đến bây giờ kiểm tra lại hết.

Tôn Vân hắn.

Chỉ có thân thể này là bất bình thường.

Vậy thôi.

Sờ vào da thịt đang ngày một suy yếu đi.

Tôn Vân hắn bắt đầu không còn nghĩ vậy nữa.

Tâm trí của hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Đôi mắt hắn đảo quanh.

Những người lính này.

Gần như không chút thương tổn.

Là đ·ạ·n của hắn chưa nổ.

Tôn Vân hắn tự hỏi, rồi tự trả lời nói.

Đèn dầu bắt đầu lia qua từng cánh cửa một.

Ngục giam số hai.

Của kẻ tự xưng là ác nhì.

Vài dòng chữ hiện lên.

“Kẻ chấm dứt.” Tôn Vân lẩm bẩm.

Dùng đèn chiếu vào bên trong.

Vẫn là vậy.

Chẳng có gì khác.

Tôn Vân nắm vào thanh sắt của ngục tối.

Vẫn không thể kéo ra được.

Hắn không mất thêm thời gian.

Bước tiếp đến căn phòng bên cạnh.

“Kẻ cơ hội.” Tôn Vân lại lẩm bẩm.

Làm lại thủ tục.

Không tiếp tục tốn thời gian.

Chân nhanh bước tiếp.

“Kẻ hoang mang.” Buồng giam thứ tư hiện lên ba chữ.

“Kẻ truyền lan.” Ba chữ của buồng giam thứ năm được Tôn Vân lẩm bẩm.

Làm lại y nguyên như vậy.

Rồi bước tiếp.

“Kẻ lây lan.” Ba chữ của phòng giam thứ sáu được Tôn Vân lẩm nhẩm đọc.

Làm lại y nguyên thủ tục.

Định bước tiếp.

Tôn Vân hắn bị những người lính canh chặn lại.

Những kẻ chẳng biết từ đâu xuất hiện.

Chặn đứng không cho hắn bước tiếp nữa.

Dùng lực mạnh định vượt qua.

Nhưng bây giờ.

Thân thể hắn còn yếu hơn cả những người lính canh ấy.

Những kẻ ấy đứng như pho tượng.

Dù Tôn Vân có làm thế nào cũng không phá qua được.

Đếm lại số lính canh trong căn phòng này.

Sĩ số đã tăng thêm.

Chủ yếu là những kẻ đứng chặn.

Tôn Vân giơ khẩu s·ú·n·g chĩa thẳng vào họ.

Đứng lặng như pho tượng họ không có biểu cảm gì.

Hắn nheo mắt.

Rồi quyết định không bắn nữa.

Nếu như ở đây luôn có sự thay đổi.

Vậy hắn muốn đợi.

Sự thay đổi kế tiếp là gì.

Nguy hiểm là có dù sao nơi này luôn bất thường.

Mà hắn còn chẳng phải là chính hắn.

Nhưng phải vào hang cọp.

Mới bắt được cọp.

Chầm ngâm ngồi đợi.

Ánh mắt hắn đảo quanh.

Chẳng biết từ khi nào.

Hắn đã ngủ.

Khi hắn tỉnh dậy.

Lính canh đám người mới xuất hiện vẫn chưa hề biến mất.

Họ chỉ dàn trải ra xếp dọc vào bức tường còn trống.

Tôn Vân nheo mắt nhìn thấy cảnh đấy.

Hắn vẫn còn sống.

Dù hành động thiếp đi của hắn là bất cẩn.

Hắn bước đến buồng giam thứ bảy.

Chẳng biết từ lúc nào có một lỗ sáng chiếu xuống.

Chỉ thế thôi khiến một kẻ như hắn phỏng đoán được bây giờ là mấy giờ.

Nhưng cũng chỉ dừng ở phỏng đoán.

Giơ đèn dầu lên.

Chiếu ánh sáng vào.

Ba chữ hiện lên ở buồng giam số bảy.

“Kẻ mang về.” Tôn Vân hắn lẩm nhẩm.

Rồi lại tiếp tục thủ tục như lần trước.

Thử chiếu đèn vào.

Kéo thử thanh sắt buồng giam.

Cánh cửa không thể hoạt động.

Ánh sáng chẳng thể chiếu vào.

Tôn Vân lại bước tiếp.

Buồng giam thứ tám.

“Kẻ bám theo.” Tôn Vân lại lẩm bẩm.

Lặp lại thủ tục.

Không có gì mới.

Rồi lại bước tiếp.

Buồng giam thứ chín.

“Kẻ bỏ chốn.”

Tôn Vân lại nói.

Lặp lại thủ tục.

Rồi lại bước tiếp khi không có gì mới.

Bước đến buồng giam thứ mười.

Giơ đèn chiếu qua.

Chữ không hiện.

Tôn Vân hắn nheo mắt.

Tay nắm lấy thanh sắt.

Thử kéo.

Nó mở.

Hắn dè chừng.

Một điểm khác lạ không khiến cho hắn cảm thấy vội vàng mà nên nóng nảy, bất chấp.

Một điểm khác lạ nhiều khiến cho hắn trở nên dè chừng.

Nhưng nó không khiến cho hắn trở nên sợ hãi.

Hắn đảo mắt qua xung quanh.

Rồi lập tức bước vào.

Cánh cửa phòng giam ngay sau đó lập tức đóng lại.

Tôn Vân hắn đẩy đẩy cánh cửa.

Vô dụng.

Khiến cho hắn thoáng cau mày.

Bước đến gần người ở giữa phòng.

Tôn Vân hắn thoáng sờ qua người đó.

Người đã c·h·ế·t.

Hắn kiểm tra mọi thứ trong căn phòng ấy.

Đèn dầu chiếu qua mọi nơi để đảm bảo hắn không bỏ lỡ điều gì.

Sau đó.

Hắn mới đặt người ra một góc tường.

Kéo tấm thảm mà người ấy đang ngồi lên ra.

Cánh cửa hầm ngầm hiện ra.

Tay mở lên.

Bụi bặm khắp nơi.

Cứ như thể lâu lắm rồi chưa từng có người nào mở nó vậy.

Tôn Vân hắn bước vào trong hầm với không chút do dự.

Một tay đèn dầu hai chân bước.

Hầm ngục tối tăm nhưng Tôn Vân hắn vẫn cố dành từng chút thời gian để dùng đèn dầu lia qua từng khu vực một.

Đảm bảo rằng mọi thứ đều không bị bỏ xót.

Bỗng.

Hắn nheo mắt.

Khi càng đi hầm càng nhỏ lại.

Quay đầu lại phía sau đường đi vẫn rộng mở.

Vậy hắn vẫn bước tiếp.

Bước tiếp, bước tiếp.

Hắn phải cúi người thì mới có thể đi.

Thế nhưng con đường vẫn càng ngày càng thu hẹp.

Cho đến khi.

Hắn phải bò mới có thể đi.

Bò qua một đoạn hầm dài.

Tôn Vân bò ra khỏi cái lỗ nhỏ.

Chỉ vừa người hắn đi.

Ban đầu còn có chút khó khăn ở đoạn chui ra.

Nhưng cuối cùng hắn cũng chui ra được.

Phía trước hắn là một khu rừng xa lạ.

“Dường như là ngoài huyện này?”

Tôn Vân hắn phóng đoán nói.

Đôi mắt hắn đảo qua.

“Nơi này dường như đã tồn tại từ rất lâu rồi.”

Chương 6: Tái Sinh