Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Rợn Người

Chương 7: Rợn Người


Tôn Vân hắn dạo quanh khu rừng này.

Nắng vàng chiếu rọi những con đường thẳng tắp.

Hướng theo cái lối mà đường đi sẵn.

Dẫn Tôn Vân đến một căn nhà.

Xa lạ.

Từ xa hắn đã nghe thấy được.

Tiếng trẻ con xa lạ.

Tiếng vui đùa náo nức.

Khác xa so với sự căng thẳng ngột ngạt ở cái huyện bên ngoài.

“Cậu đã đến rồi à?” Khi bước chân hắn đi tới gần.

Tiếng người tới trước.

Nheo mắt Tôn Vân nhìn.

Người nam nhân phía trước.

Giản dị ở quần áo.

Xô nước đang trong tay.

Tưới vườn rau xanh ngót.

Đủ bữa cho hôm nay.

“Ngươi biết ta?” Tôn Vân vô thức hỏi.

Rồi lại cười nói.

“Một câu hỏi ngu xuẩn nhỉ.”

Người kia thấy vậy cũng chỉ cười.

“Mời vào.” Người kia đưa tay ra hiệu điềm nhiên nói.

Tôn Vân mỉm cười rồi chậm rãi bước theo.

Ánh mắt hắn đảo quanh.

Khi tay chắp sau lưng.

Theo sau người phía trước.

Vị giáo sĩ giản đơn.

“Trà không?” Khi Tôn Vân ngồi xuống vị giáo sĩ kia điềm nhiên hỏi.

“Không.” Tôn Vân hắn nói.

“Ta chỉ đến đây để lấy thứ ta muốn.”

“Tiếc rằng trà không nằm trong danh sách ấy.”

Vị giáo sĩ nghe vậy thì mỉm cười.

Tự rót cho mình một ly trà rồi trước mặt Tôn Vân thưởng thức hết.

Điều này cũng khiến cho Tôn Vân hắn mỉm cười.

Nhưng hắn vẫn không uống cho dù chỉ một ly trà.

Tay từ chối khi người kia có ý định rót cho hắn.

Vị giáo sĩ kia cũng mỉm cười.

Ngồi xuống ghế.

Vị giáo sĩ điềm nhiên nói.

“Vân công tử có biết duyên không?”

“Duyên hợp.”

“Rồi tan.”

“Rồi lặp lại.”

“Liên tục không hồi kết.”

“Cho đến khi chúng ta sẵn sàng thoát ra.”

“Hoặc là tìm được ra con đường thoát.”

Tôn Vân im lặng lắng nghe.

“Vân công tử có biết chuyện sinh đẻ không?” Vị giáo sĩ lại hỏi.

Tôn Vân không đáp mà chỉ điềm nhiên nghe.

“Tinh cha, huyết mẹ.” Vị giáo sĩ điềm nhiên nói.

“Duyên hợp, duyên hợp, tạo ra ta.”

Tôn Vân hắn bỗng cười rồi nói.

“Vậy cái xác c·hết đặt ở phòng giam thứ mười là hàm chỉ duyên tan n·gười c·hết.”

“Đường hầm ta đi là đường hầm tái sinh.”

“Lỗ to nhỏ là thể hiện sự khó khăn của chúng ta khi thoát ra khỏi người mẹ.”

“Vậy còn đám trẻ này là sao?” Tôn Vân cười hỏi.

“Tinh binh tranh hùng à?”

“Vậy quả trình hẳn hơi ngược.”

“Phải này trước kia sau chứ.”

Hắn châm trọc.

Một đứa trẻ chạy đến với nét mặt ngây thơ.

Lại gần Tôn Vân.

Ban đầu hắn còn hơi e dè.

Nhưng sau chính Tôn Vân hắn cũng xoa đầu đứa nhỏ.

Vị giáo sĩ cười.

“Theo cách của công tử nghĩ có thể là hơi ngược.”

Điềm nhiên nói.

“Nhưng chẳng phải theo cách của ta bây giờ mới là nhà hộ sinh sao?”

“Y tá là ta đang chăm sóc những đứa trẻ mới chào đời.”

“Khi tâm trí còn non nớt.”

Tôn Vân cười.

Hắn che dấu đi sự khó chịu trong lòng vì hắn hiểu người kia đang kháy đểu mình về trí tuệ.

Chẳng suy nghĩ gì hắn đáp ngay nói:

“Non nớt?”

“Ông nói ta?”

Vị giáo sĩ nhún vai cười.

Điềm nhiên nói.

“Ta cù nhưng ai buồn thì mới cười được chứ.”

Hiểu được câu sau càng khiến Tôn Vân hắn tức tối hơn.

Như chẳng để ý thấy khuôn mặt biến đỏ của Tôn Vân vị giáo sĩ lại điềm nhiên cười nói tiếp:

“Dẫu sao tâm trí ngài được trẻ hóa.”

“Khác gì đứa trẻ thơ.”

Tôn Vân hắn im lặng.

“Ông muốn nói với ta điều gì?” Tôn Vân gằn giọng nhìn người hỏi.

Dẫu đã hiểu điều phụ ấy nhưng Tôn Vân muốn đảo đề sang hướng chính luôn nhìn chằm chằm vào vị giáo sĩ mà nói.

Vị giáo sĩ cười điềm nhiên chậm rãi đáp:

“Điều ta muốn nói đã nói xong.”

“Nhưng điều công tử muốn thấy.”

“Lại ở ngay trước mặt.”

Nói rồi tay chỉ vào ngực của Tôn Vân.

Giật mình Tôn Vân cúi xuống đứa trẻ mình ôm trong lòng đang giãy giụa, hắn đã nhận thấy từ trước nhưng không quá tập trung về điều này vì hắn còn đang lắng nghe.

“Không không không, không phải thế này.” Giọng Tôn Vân run rẩy.

“Không phải là thế này.” Giọng hắn càng sợ hãi.

Vị giáo sĩ vẫn nở một nụ cười điềm nhiên.

Tôn Vân lúc này quay sang nhìn nụ cười ấy lại thấy rợn người.

Nước mắt hắn bắt đầu trào ra.

Ôm đứa trẻ đang giãy giụa ở trong lòng giọng run run lên mà nói:

“Không phải thế này.”

“Không thể thế này.”

“Không thể như thế.”

Bên ngoài những đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ cũng dừng chuyện mình làm lại mà giãy giụa.

Tôn Vân sờ vào đứa trẻ trong lòng mình.

Hắn quay sang run sợ nhìn vị giáo sĩ cũng đang nhìn mình với ánh mắt điềm nhiên.

“Các ngươi không thể làm thế này được.”

“Đây là người sống.”

“Là một đứa trẻ sống.”

“Không phải là một đóa hoa.”

“Không phải là một cây rau.”

“Dừng lại.”

“Dừng lại.”

“Mau.”

Tôn Vân run run lên khi nước mắt hắn rơi.

Hắn sợ hãi.

Ôm lấy đứa bé vào lòng.

Nở nụ cười chậm rãi nói vài câu:

“Không thấu mình có thể thấu ai đây.”

“Duyên hợp duyên tan chỉ là chuyện thường tình.”

Giống như băng tan bắt đầu tan chảy.

Vị giáo sĩ vẫn ngồi chẳng thèm nói thêm một câu.

Căn nhà đang b·ốc c·háy hừng hực lửa.

Đứa bé trong lòng Tôn Vân bị thiêu đốt đang gào thét giãy giụa.

Bên ngoài cũng là những tiếng gào thét trong đau đớn của những đứa trẻ mới chập chững những bước chân vào cuộc đời.

Tôn Vân ôm chặt lấy đứa trẻ như muốn bảo vệ lấy nó.

Ngọn lửa ấm áp và rực rỡ nhưng không buông tha cho bất kỳ điều gì.

“Dừng lại.”

“Dừng lại.”

“Ta van xin ngươi.”

Tôn Vân ôm lấy đứa trẻ liên tục van xin ngọn lửa vô hồn.

Khi ngọn lửa đi qua thiêu đốt nơi này thành tro bụi.

Nó cũng thiêu đốt luôn tâm hồn còn trẻ thơ.

Tôn Vân đứng lên hoàn mỹ không tổn hại.

Ánh mắt đảo quanh kiếm tìm một lối ra.

Chân chậm bước con đường đã đặt sẵn.

Nắng vàng trói chang.

Phía cuối là cánh cửa đang chờ.

Tôn Vân mở cánh cửa bước ra khỏi nơi này.

Lại quay về nơi.

Căn phòng mà tiểu Bạch và hắn mấy hôm nay đều ở.

Nhìn Tôn Vân trở về dứt việc đọc sách tiểu Bạch cười điềm nhiên nói:

“Duyên hợp duyên tan, c·hết nhiều lắm khiến nó cũng chẳng có ấn tượng gì nhiều.”

“Phải không thưa Vân công tử?”

Tôn Vân nghe vậy im lặng.

Chỉ ngồi xuống ghế nhắm đôi mắt.

Tiểu Bach nhìn Tôn Vân vậy cười vì biết thường người sẽ trải qua giai đoạn này,

“Tiểu Bạch ngươi cũng là một phần của câu chuyện này.”

“Kể những phần liên quan đi.”

Nằm dài trên ghế vuốt mắt xoa chán.

Tôn Vân hắn đã quá mệt mỏi để đứng lên.

Quả mệt mỏi để mở rộng đôi mắt.

Hắn đã thấy quá nhiều.

Thấy đứa trẻ trong lòng mình giãy giụa.

Thấy vị giáo sĩ tan chảy như băng.

Thấy một con đường dài, một ngôi nhà đẹp, những đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ.

Rực cháy trong biển lửa, gào thét những tiếng tuyệt vọng nhất, c·hết trong sự đau đớn nhất.

Đến cả khi lửa tắt rồi, tro cốt người cũng chẳng còn lấy một mấu để giữ về thương nhớ.

Duyên hợp rồi duyên tan những kẻ phàm nhân trong mắt những kẻ kia không đáng nhiều.

Cớ sao mang tiếng tu hành lại độc ác thế.

Tiểu Bạch nghe vậy cười điềm nhiên nói:

“Lý ra ngục tối câu chuyện Vân công tử phải hỏi những người ở trong.”

“Nhưng ta dù sao cũng liên quan đến câu chuyện.”

“Cớ gì người hỏi ta không thưa.”

“Dẫu sao người vẫn là của ta.”

“Vân tông chủ.”

Tôn Vân nghe vậy thường ngày còn chút vui vẻ giấu trong lòng.

Nhưng hôm nay hắn chỉ thấy sự lạnh giá.

Lạnh đến tột cùng kéo sâu đến từng lớp xương thớ thịt.

Lạnh đến rợn người nếu có hồn vẫn phải bay ra.

Có vẻ như lông tơ trên người dựng hết lên là chưa bao giờ đủ.

“Huyện này đâu phải huyện xa xưa.” Tiểu Bạch dù biết hoặc không, trong lòng Tôn Vân hắn nghĩ gì, nhưng vẫn cười điềm nhiên nói.

Chương 7: Rợn Người