Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 20: Trận Chiến
“…”
Hai nhóm nói chuyện trong một khoảng thời gian dài.
Với những câu chuyện mà họ không thể nói hết.
“Đây là vụ án ngắn với những câu chuyện dài.”
“Kết thúc nhanh hay chậm nó yếu tố ấy lại nằm chính gốc ở nơi Vân công tử.”
“Chúng ta không thể làm điều khác ngoài việc đẩy nhanh hơn.”
“Thế nhưng khi đẩy nhanh hơn bão sẽ tới.”
“Chúng ta không thù hận nhiều.”
“Nên đoàn kết lại.”
“Sáu người nam và bốn người nữ nhóm chúng ta sẽ là nhóm nhiều nhất.”
“Không gây sự nhưng cũng để bảo vệ mình.”
Một người nam trong nhóm sáu người điềm nhiên nói.
Những người còn lại bao gồm cả nhóm nữ đều gật đầu.
“Vậy chúng ta tạm kết minh.” Một người nữ nói thay cho ba người còn lại.
Nam nữ liên minh được lập nên.
Tất cả mọi kẻ có đôi tai và con mắt.
Đều thấy được việc nhóm một nhóm hai kết minh rồi.
“Nhóm chúng ta có ba, nhóm của muội có bốn, hai nhóm kết minh lại đủ sưởi ấm tuyết rơi.” Vạn Nhân công tử bất ngờ xuất hiện trong phòng của Bạc Tình muội điềm nhiên nói.
Bạc Tình muội nghe vậy cười khẽ, đáp:
“Với ngươi, kết minh á?”
Vạn Nhân công tử im lặng.
Bạc Tình muội lại cười rồi nói tiếp:
“Ta với ngươi kết cục chỉ có một.”
“Một c·h·ế·t và một sống, không có cả hai.”
Thái độ của nàng vô cùng kiên quyết.
Bỗng, nghĩ nghĩ.
Lại cười thay đổi nói:
“Trừ khi.”
“Cả hai cùng c·h·ế·t cũng được.”
Vạn Nhân công tử chỉ cười rồi biến mất.
Ở một căn phòng khác nhóm năm và nhóm sáu một nam một nữ bỗng xuất hiện ở trong cùng một căn phòng.
Nói với nhau vài lời gì đó rồi sau đó cũng chẳng rời đi.
Tôn Vân bên ngoài lặng quan sát.
Nghe mọi việc chậm rãi quay sang tiểu Bạch hắn nói chuyện:
“Giờ đây sáu nhóm chia ba phe.”
“Ai cũng muốn bảo vệ bản thân mình, ai cũng hiểu tu vi không chênh lêch, người với người ôm nhau để sưởi ấm.”
Tiểu Bạch nghe vậy cũng gật đầu, hắn cũng chẳng hiểu Tôn Vân nói gì cả.
Tôn Vân lại chậm rãi nói tiếp:
“Kẻ muốn thoát khỏi đây lưng không thể mang án oan.”
“Ta nắm trong tay quyền để chỉ ra kẻ sai trái.”
“Thế nhưng không thể chỉ sai mà để kẻ ác thoát được.”
“Những người ở đây đều là những kẻ chuyên nghiệp thật khó biết.”
“Bằng chứng bị dọn sạch hoặc đã đẩy sang oan.”
“Những kẻ ấy biết ta sẽ không chỉ bừa.”
“Nhưng cũng vì thế mà cũng đoán được ta do dự.”
“Nếu không ôm nhau để sưởi ấm.”
“Hung thủ sẽ lùa lấy từng người.”
“Dẫu sao chỉ có kẻ thích hợp mới sống sót.”
“Chỉ có kẻ c·h·ế·t ngậm cái oan.”
“Tiểu Bạch ta nói vậy có đúng không?”
Tôn Vân quay sang nơi tiểu Bạch chậm rãi hỏi.
Tiểu Bạch đờ ra.
Khuôn mặt như thể chẳng hiểu gì.
Nhưng cũng gật đầu.
Nói.
“Công tử nói phải.”
Như một lẽ thường tình.
Tất nhiên.
Những lời Tôn Vân nói.
Tất cả những kẻ hữu tâm đều nghe được.
Ở trong căn phòng của nhóm một.
Là những tiếng thở dài.
Của những người đang ngồi ở đó.
“Vậy là đêm nay sẽ là đêm gió tanh mưa máu.”
Một người khác đang lau thanh kiếm sắc chẳng biết từ nơi đâu lấy được.
Gật đầu nói.
“Chỉ có kẻ thích hợp mới là kẻ sống sót.”
“Những người còn lại đã bị đào thải rồi.”
Đêm khuya.
Khi mọi người đều ngủ.
Khi chăng núp sau mây tối.
Có những người không thể ngủ được.
“Vậy là các vị quyết định ra tay.” Đứng thành hai bên đối lập.
Vạn Nhân một phía.
Lục cường, tứ muội một phương.
“Chỉ có kẻ thích hợp mới sống sót.” Lục cường sáu nam một người lên tiếng trầm giọng nói.
“Ai rồi cũng phải c·h·ế·t, bao quát cả chúng ta.” Tứ muội theo sau đó chậm tiếp lời.
“Nếu các vị ra tay ắt hẳn có đổ máu.” Bạc Tình muội ngồi vắt chân trên bàn lộ ra cặp đùi trắng, phong thái mê hồn người nhưng đôi mắt lạnh như băng.
“Nếu đã va vào một trận chiến không thể tránh khỏi vậy chúng ta sẽ là người ra trước.” Lục cường nam một người khác lên tiếng.
Bạc Tình muội khẽ híp mắt nhìn bọn hắn.
Chưa nói.
Phía lục cường nam lại lên tiếng.
“Chúng ta có mười người, thân kinh bách chiến, dù có ở nơi này, quy tắc biến tất cả thành người bình thường, thì chúng ta vẫn có thể chiến đấu không ngừng nghỉ.”
“Các vị có bảy người, nhóm Vạn Nhân ba, Bạc Tình bốn, thế nhưng hai nữ trong nhóm Vạn Nhân chưa từng thấy máu, không thể chiến đấu, thành ra các vị chỉ còn năm.”
“Nếu không muốn máu chảy, chi bằng đẩy dê thí tội.”
Bạc Tình muội lặng quan sát bọn hắn.
Tay chẳng biết từ đâu xuất hiện thanh đoản đao ngắn.
Chỉ chỉ về phía Vạn Nhân công tử.
Nói.
“Vạn Nhân huynh đại nghĩa mau nhận tội đi.”
Vạn Nhân công tử nghe vậy cười khẽ.
“Đến giờ này còn làm chuyện chia rẽ.”
“Ánh mắt họ đâu có tha ai trong chúng ta.”
Kiếm sắc rút ra, phong thái ngút trời, chính nhân quân tử.
Bạc Tình muội nghe vậy khẽ cười.
Nói.
“Vậy chỉ có kẻ thích hợp mới sống sót.”
Vạn Nhân công tử nghe vậy gật đầu đáp lại.
“Chỉ có kẻ thích hợp mới sống sót.”
Tiếng gào thét của nữ nhân vang lên.
Tiếng đao kiếm khẽ múa.
Đêm trăng máu bắt đầu.
Sẽ có người đổ máu.
“C·h·ế·t.”
Lời vừa dứt đại đao bổ xuống.
Bịch.
Chân đạp cánh tay chặn ngang đao.
Lơ lửng giữa trời thanh đao lớn.
“Quá vội vàng người phải sống chậm thôi.” Vạn Nhân công tử cười khẽ nói.
Vút, vút.
Hai cái châm cài tóc bay như xé gió.
Một đâm vào bụng một sượt cổ né được đâm vào tường.
Máu tươi chảy ra từ người đại hán cầm đao.
Hất chân người ra đao lực mạnh xuống.
“A.”
Đại hán bỗng gầm lên trong đau đớn.
Chiếc châm cắm ở bụng nở rộ ra như những bó hoa.
Sắc nhọn gai phá tan cắm sâu trong xác thịt.
Đại hán đau đến mức muốn khụy xuống.
Máu tươi từ cổ cứ chảy ra.
Vút, vút.
Hai cái phi đao nhỏ ném vào trong chỗ tối.
Keng, keng.
Giống như thể đao kiếm va vào.
“Vậy là bảy đánh mười sao?” Đại hán đứng sau điềm nhiên chậm nói.
Khi thấy phi đao rơi xuống.
Khi bóng hình hai người phụ nữ.
Ẩn rồi lại hiện.
“Một nam đã khụy, hai nữ đã thấy máu, phải là chín đánh chín, chứ không phải bảy đánh mười.” Hai người nhóm năm nhóm sáu, từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.
“Cứ tưởng hai vị sẽ chốn ở đấy mãi.” Một người trong nhóm lục cường thấy hai người xuất hiện mặt điềm nhiên chậm rãi nói.
Khi hai bên đứng thành hàng.
Đối diện nhau.
Không khí ngập căng thẳng.
Một người trong nhóm lục cường.
Nhìn người nam đang khụy ở dưới đất.
Tay ôm bụng, tay che cổ ngăn cho máu tuôn ra.
Cười điềm nhiên nói:
“Ta đã nói rằng đây là trận chiến giữa những kẻ phàm.”
“Ngươi lại quên mất cậy mình có siêu hồi phục.”
“Trải qua bao nhiêu trận chiến.”
“Sao vẫn còn là kẻ ngây thơ.”
“Trừ khi.” Nói đến đây hắn vẹo cổ nhìn phía đối diện.
“Ở đây có kẻ mang theo thứ chất cấm đó.”
“Bột cảm xúc.”
Hắn cười.
Khi cả hai bên đều im lặng.
Rồi nói.
“Trong thế giới mà lý trí là thứ duy nhất cần để tồn tại.”
“Thì cảm xúc là nhát dao sẽ xuyên nát trái tim và tâm hồn.”
“Đúng là vậy thật.”
Mắt liếc nhìn kẻ đang khụy dưới đất.
“Máu chảy ở cổ.”
“Lỗ to bằng cái đầu người ở bụng.”
“Đúng là cảm xúc là thứ g·i·ế·t c·h·ế·t con tim.”
“Nói đủ chưa?” Người nữ nhóm sáu thấy vậy thì cau mày rồi nói.
Ánh mắt của mọi người bỗng hướng về phía người phụ nữ kia.
Người nam ở nhóm lục cường thấy vậy thì toe toét cười.
Chậm rãi gật đầu nói:
“Đủ rồi.”
“Vậy là đủ rồi.”
Phi đao ném tới.
Trận chiến thực sự.
Bắt đầu.
Búa lớn đập mạnh xuống.
Nát cả mặt sàn.
Có kẻ lao lên.
Gào thét tiếng nói.
“Không gian rộng thì búa dài là lợi thế.”
“Hẹp không gian đừng hòng dùng búa dài.”