Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 19: Nói Nhảm
“Vậy giờ ngài có ý nghĩ gì?” Tiểu Bạch cắt ngang lời Tôn Vân mà hỏi.
Hiện giờ hắn đã rất mệt mỏi.
Đầu gục nơi tường.
Hai tay chống vào nó.
Để nước dội xuống như thác.
Xua tan mùi thân này.
Không phải ai cũng chịu được.
Dọn căn phòng ngập nó.
Thứ chất thải kinh người.
Tôn Vân hắn cũng không vì thế mà tức giận.
Tựa lưng nơi bồn tắm.
Duỗi ra đôi tay dài của mình.
Hắn lặng lẽ suy nghĩ.
Rồi trả lời tiểu Bạch.
“Tất cả những gì mà họ nói.”
“Đều tính toán chi li.”
“Được tính kế cẩn thận.”
“Kể cả những thông tin.”
“Mà chúng ta thầm biết.”
“Bởi vì ta từng nói.”
“Chúng là kẻ ác gian.”
“Qua núi thây biển máu.”
“Kinh nghiệm đầy chứa chan.”
“Vậy nên tiểu Bạch hỡi.”
“Việc mà ta cần làm.”
“Là bỏ đói kệ họ.”
Tiểu Bạch đầu đang gục vào tường nghe Tôn Vân hắn nói vậy liền quay ra với gương mặt hồ nghi.
Miệng chậm mở khẽ nói.
“Chuyện sao thưa công tử?”
Tôn Vân nghe vậy vuốt cằm chậm đáp.
“Họ mang cho mình kinh nghiệm đầy mình.”
“Giống như những chiến binh kinh qua vô vàn trận chiến.”
“Bởi vì những nhiệm vụ nguy hiểm luôn rập rình.”
“Hoặc hoàn thành hoặc c·h·ế·t.”
“Người trước cũng là thế.”
Tôn Vân nói đến đây thoáng ngừng lại.
Ngửa mặt lên trần hai mắt nhắm chặt nhớ về thân ảnh ngồi thiền dưới gốc cây.
“Đâu phải như chúng ta.”
“Nhiệm vụ qua loa phát.”
Tôn Vân thở dài.
“Thế nhưng đời là thế.”
“Dù kinh nghiệm đầy mình.”
“Họ muốn thoát án oan.”
“Dù cố ý hay không.”
“Họ cho chúng ta biết.”
“Dao ở trong tay mình.”
“Phải dùng sao sáng suốt.”
“Trước bầy sói bủa vây.”
Tiểu Bạch nghe vậy cũng chẳng nói gì thêm.
Chỉ gật đầu.
Rồi thôi chẳng nói nữa.
Sau khi tắm xong Tôn Vân cùng tiểu Bạch lặng lẽ dọn đi phòng tắm.
Chưa bao giờ bọn họ lại thấy thư thả thế này.
Dọn xong lại tráng người lại.
Rồi rời đi.
Quần áo gọn gàng.
Họ lại ra quầy rượu.
Nơi đây cái xác của chủ quán còn chưa ai đụng vào.
Nằm ở nơi đó như người ngủ say.
Nếu không phải biết rồi Tôn Vân cũng nghĩ họ chưa c·h·ế·t.
Uống xong ly rượu trên quầy mặc kệ nó có gì bên trong.
Tôn Vân lúc này mới mặc thêm vài bộ quần áo.
Đeo găng cẩn thận xem xác c·h·ế·t như nào.
Kiểm tra mọi thứ đều có vẻ như bình thường.
Chẳng có gì bất thường ở xác này cả.
Người này giống như thể.
Ấn công tắc bật tắt.
Bật tỉnh.
Tắt đi.
Ấy mới khiến chuyện trở nên bất thường.
Trở lại làm người bình thường Tôn Vân vốn chẳng có tửu lượng mạnh.
Uống một ly rươu thôi Tôn Vân hắn đã ngà ngà say.
Tiểu Bạch ngồi bên tự rót tự uống trong im lặng.
Tôn Vân hắn vẫn kiểm tra xác như bình thường.
Khi kiểm tra đến nơi mà người nhóm năm đã từng sờ vào.
Tôn Vân vẫn nhớ rõ lúc ấy chẳng biết sao.
Hắn bất ngờ thốt lên câu nói.
“Cái gì đây, chuyện thế nào?”
“Sao vậy thưa công tử?” Tiểu Bạch ngồi đó thoáng hỏi.
Tay giơ lên hiệu cho tiểu Bạch lặng chẳng nói.
Tôn Vân vuốt vuốt cằm.
Chậm suy nghĩ.
Sau một lúc hồ nghi.
Tôn Vân cười nói khẽ.
“Ta đã biết hung thủ.”
“Là kẻ gian trá nào rồi.”
Tiểu Bạch thoáng ngạc nhiên.
Từ thoáng say lại tỉnh.
Nhào người lên liền nói.
“Vậy sao thưa công tử.”
“Kẻ ác là người nào?”
Tôn Vân liền lắc đầu.
Chậm rãi cất tiếng nói.
“Ta đã biết kẻ gian.”
“Nhưng chưa hiểu tình tiết.”
“Dường như chuyện nhiều khác.”
“Cứ im lặng quan sát.”
“Để thấu hiểu chuyện đời.”
Tiểu Bạch nghe xong.
Cũng gật đầu rồi im lặng.
“Dường như Vân công tử đã biết kẻ gian ác là ai.” Bạc Tình muội bất ngờ xuất hiện ở trong phòng Vạn Nhân công tử điềm nhiên nói.
Mặc cho ba người kia vẫn giữ vẻ điềm nhiên chẳng nói.
Nàng lại tiếp tục cất lời.
“Chỉ là không biết.”
“Kẻ gian trá có phải là kẻ gian trá.”
“Mà thôi.”
Vạn Nhân công tử nghe vậy cười khẽ đáp.
“Nếu muội đã biết kẻ gian trá.”
“Sao không đứng ra nói với Vân công tử vài lời.”
“Biết đâu người sẽ được tranh công.”
“Cao hơn thì bay thành cành vàng chim phượng.”
Bạc Tình muội nữ nhân đó cũng chỉ khẽ cười sau khi nghe nói rồi điềm nhiên đáp.
“Nếu ta đứng ra thì sẽ chỉ ra được kẻ gian trá.”
“Chỉ là cách vậy sẽ có người đáp lại vì có uẩn khúc sau chúng ta.”
“Phải không, Vạn Nhân công tử.”
Vạn Nhân công tử nghe vậy cười.
“Sẽ có người phản bác những điều sai trái.”
“Nhất là người nào lấy cớ này làm động cơ trả thù.”
Bạc Tình muội nghe vậy cười.
Liếc nhìn sang hai người phụ nữ kia với cái nhìn thương hại.
Rồi lại biến mất như chưa từng ở nơi đây.
Hai nữ chỉ nhìn Vạn Nhân công tử với ánh mắt hồ nghi.
Vạn Nhân công tử cũng chỉ im lặng mà chẳng nói gì.
Ở những phòng bên cạnh sáu nam nghe thấy tiếng động cũng mở mắt.
Bốn nữ nghe thấy âm thanh cũng động đậy.
Đứng lên.
Tập hợp ở phòng nhóm một.
Sáu nam nhóm một.
Bốn nữ nhóm hai.
Một nam một nữ.
Nhóm năm và nhóm sáu.
“Vậy là Vân công tử đã biết người gian ác là ai.”
Người ở nhóm sáu nữ nhân kia điềm tĩnh nói.
Ở trong căn phòng vô cùng kỳ lạ.
Khí tức của tất cả như chưa hề đổi thay.
Không có chút nào biến khác.
“Ta chắc các vị.”
“Hẳn cũng biết.”
“Vậy ý của tiểu thư đây là gì?” Một trong bốn người nữ ở nhóm hai.
Nghe vậy trầm giọng nói.
Nhún vai ngươi phụ nữ kia nói.
“Ta chỉ nói rằng làm việc cần phải làm.”
“Là?” Người phụ nữ khác ở nhóm bốn lại tiếp lời với thái độ khó chịu.
Nhưng.
Giống như thể đã quen.
Người kia chậm rãi đáp.
“Hỗ trợ Vân công tử phá án.”
Một người phụ nữ khác nữa ở nhóm ba nghe vậy lại tiếp lời người phụ nữ ấy mà nói thẳng ra với cái giọng khó chịu.
“Ta nghĩ rằng cô đang ám chỉ nhóm ba nhóm bốn người.”
“Nhưng tại sao nhiều bằng chứng khác lại chỉ vào cô.”
“Người kề bên gối.”
Nhún vai cười người phụ nữ nhóm sáu kia điềm nhiên nói.
“Nghĩ ra sao là tùy các vị.”
“Nhưng đừng để sự thật bị mây tối che mờ.”
“Nói bọn ta mù quáng sao không nói rằng cô cũng vậy.” Người phụ nữ đầu tiên của nhóm hai với cái giọng trầm chậm rãi đáp.
Người phụ nữ nhóm sáu nghe vậy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ấy.
Rồi chậm rãi lùi bước.
Hòa vào màn đêm mà biến mất.
“Ai chẳng có lúc mù quáng.”
“Nhất là cái chữ tình.”
“Yêu.” Người nam ở nhóm một nghe vậy chậm rãi đáp.
Nhóm hai người đa phần chỉ là nhắm mắt làm như không nghe thấy.
Chỉ có riêng một người phụ nữ vẫn nhìn và lườm.
“Lườm chi ta thứ đàn bà quỷ quái.” Người đàn ông ở nhóm một thấy vậy tiếp tục nói.
“Muốn đánh người cứ lao vào đánh.”
“Lúc ngươi thịnh chúng ta còn chẳng sợ.”
“Huống gì là lúc ngươi suy.”
“Thất cường nam khuyết đi một chỉ là yếu đi một chút.”
“Ngũ muội tử khuyết đi một chỉ là lũ hạng hai hạng ba.”
“Không đáng nhắc tới.”
Khí của người nữ sau câu nói đó liền đẩy lên.
Sáu người nam cùng đẩy khí lên một lúc để áp chế người nữ.
Người nam nhóm năm thấy nguy hiểm liền hòa vào màn đêm mà biến mất.
Khi người ấy rời đi được một lúc.
Tất cả hai nhóm mười người khí tức lại đẩy trở về bình thường.
Như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Kể cả.
Khuôn mặt của họ vẫn vậy.
“Ta không biết là nhóm ba hay nhóm bốn.”
“Ta không biết là kẻ nào đã ra tay.”
“Vạn Nhân công tử.”
“Hay.”
“Là Bạc Tình muội.”
“Vì cả hai đều có động cơ.”
“Đều liên quan đến chuyện đó chúng ta đều đã biết.”
“Thế nhưng cũng không thể thấy mù mờ mà khinh thường những kẻ còn lại.”
“Hai nữ đi theo Vạn Nhân công tử.”
“Và ba nam đi theo Bạc Tình muội.”
“Có thể chẳng đáng nghi.”
“Nhưng có thể.”
“Là hắc thủ sau màn.”