Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 24: Quá Khứ
“Nhưng chúng có một điểm đặc biệt, bốn con đàn bà kia là sinh bốn, riêng Vân Hoa con đàn bà ấy là sinh một.”
“Chính vì sinh ra điều ấy nên cha mẹ nó đã chỉnh sửa công pháp của chúng khi bốn con đàn bà kia cuối cùng cũng sinh ra.”
Bên phía tứ muội cùng Vân Hoa giao tranh, dù điên cuồng đến mấy tứ muội vẫn liên tục bại lui trước Vân Hoa nàng.
“Ngươi có nghe thấy không?” Người nam bên nhóm lục cường thấy vậy bỗng cười rồi nói.
“Tứ muội cùng con đàn bà Vân Hoa kia có hai pháp, nhưng hai pháp của chúng lại có thể coi là một pháp hợp.” Người nam kia chậm rãi giải thích.
“Đối với pháp hợp có hai quan hệ thường thấy, mẫu tử, hoặc ngang ngang, ngươi khả năng cũng biết khi ta nói đến đây vì sao tứ muội liên tục bại lui.”
“Vì tứ muội đám người kia tu theo pháp tử.” Bạc Tình chậm rãi đáp như học sinh ngoan trả lời.
Người nam kia cười.
“Pháp hợp này cho phép những người tu có thể tăng gấp đôi sức mạnh, một phương pháp vô cùng nghịch lý, cho phép năm người bọn chúng mỗi người mạnh gấp đôi nếu so với một kẻ ở cảnh giới đấy bình thường, thế nhưng mẫu pháp là kẻ đầu nguồn.”
“Nếu nói sức mạnh là nguồn nước, thì mẫu pháp là cái đập, cho phép ngắt mở nguồn nước theo ý của người tu theo, nếu như nguồn nước không được xả ra, thì sức mạnh sẽ đi đâu ngươi tự hiểu đấy.”
“Thế thật không công bằng.” Một người nam đi theo Bạc Tình muội nói.
“Đời vốn vậy.” Người kia khẽ nhún vai.
“Ngươi đã tụ xong chưa?” Quay lưng nhìn lại người đằng sau với hai cái rìu sắc.
Người kia cười.
“Phá Thiên.” Hét lớn, không gian vặn vẹo rồi tan nát.
Nhóm những kẻ kia những người không chú ý đã bị tiêu diệt, chỉ còn Bạc Tình, Vạn Nhân còn thoi thóp, một chưởng ấy như p·há h·oại cả không gian.
Thế nhưng có một người.
Sau chiêu thức ấy vẫn bình yên vô sự, chẳng có chút lông tóc nào bị hao tổn.
Thấy thế người nam ở nhóm lục cường kia cười nói tiếp:
“Cha mẹ của Vân Hoa con đàn bà kia vì nó mà đã hi sinh hết bốn đứa con gái của mình, để cho nó được sức mạnh, để cho nó được mạnh nhất, vậy còn ngươi ngươi cũng muốn không công làm cho con đàn bà kia sao, hay là muốn thể hiện cái tôi hoặc d·ụ·c vọng của mình?”
Gâm Uy nam tử điềm tĩnh lặng đứng nơi đó.
Mở miệng chậm rãi nói:
“Các ngươi một người thì dùng pháp để đánh lạc hướng tâm trí.”
“Một người thì tụ chiêu.”
“Ta đã nghĩ các ngươi sẽ làm được điều gì đó nên cũng chẳng động.”
“Ngờ đâu kết quả chẳng có điều thú vị gì.”
“Ha ha.” Người nam của nhóm lục cường cười lớn.
“Vân Hoa con đàn bà kia nguồn sức mạnh là lấy từ chính máu thịt của chị em mình ta có thể hiểu được vì sao lại mạnh như thế, vậy còn ngươi, tại sao ngươi lại mạnh như vậy.”
Gâm Uy nam tử nghe vậy thoáng cau mày, xong, điềm nhiên nói:
“Ngươi sẽ có được câu trả lời sau khi c·hết.”
Ở ngoài kia Tôn Vân đang nằm trên giường ngủ say như c·hết.
Tiểu Bạch vẫn cái vẻ hồn nhiên canh cho Tôn Vân ngủ sau.
Bỗng khi có tiếng động vang lên.
Đầu hắn ngó sang vẻ hồn nhiên biến mất.
Ánh mắt hắn bỗng điềm nhiên đến lạ.
“Không qua đêm nay sao.”
“Còn bốn người.”
Khẽ cười.
Hắn lại quay về cái vẻ hồn nhiên ấy như thể người có nhân cách thứ hai.
Sáng hôm sau khi Tôn Vân tỉnh dậy, hắn ngó nhìn để kiếm người xung quanh, Tiểu Bạch đã không còn ở nơi này nữa.
Rời ra khỏi phòng để đi vệ sinh cá nhân.
Mùi tanh bỗng sộc vào mũi khiến cho hắn rợn cả người.
Bước đến là một căn phòng ngập tràn mùi máu.
Còn phía cuối hành lang là căn bếp mà Tiểu Bạch đang ngân nga.
Lông tơ của hắn thoáng dựng hết lên vì sợ hãi.
Khẽ hé cửa mở vào căn phòng hăng mùi máu.
Ngó vào nơi đó ánh mắt chẳng thấy gì.
Đó chỉ đơn giản là một căn phòng bình thường, chỉ khác chút như thể có ai đã dọn vào buổi sáng.
“Tiểu Bạch, ngươi có ngửi thấy mùi máu tanh.” Tôn Vân hắn như thể bị ma nhập, đi đến nơi Tiểu Bạch đang nấu ăn rồi hỏi.
TIểu Bạch nghe vậy quay sang, cười hồn nhiên rồi nói:
“Đêm qua là một đêm gió tanh mưa máu, không ngờ công tử lại có thể ngủ say như vậy, sáng nay ta vừa phải băng bó cho Bạc Tình cùng Vạn Nhân hai người, còn Vân Hoa và Gâm Uy hai người đó thì vẫn ở trong căn phòng của họ.”
“Gió tanh mưa máu sao?” Tôn Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Tiểu Bạch gật đầu nói.
“Vậy là bọn họ đã g·iết nhau.” Tôn Vân lại dò hỏi.
Tiểu Bạch lại gật đầu nói;
“Công tử có thể đi ngửi tay họ, hẳn bây giờ vẫn còn thoáng mùi máu tươi.”
Tôn Vân hắn cảm giác mình như thể muốn nôn ọe.
Dẫu cho viễn cảnh này hắn đã sớm nghĩ đến nhưng không ngờ bọn họ lại điên cuồng như vậy.
“Gọi tất cả ra đây đi dù sao ta cũng có nhiều chuyện muốn nói.” Nhìn thức ăn được bày sẵn trên bàn, dù là đồ ăn chay thôi nhưng tâm trạng của hắn cũng chẳng muốn nuốt vào.
“Không được đâu thưa công tử.” Tiểu Bạch bỗng điềm nhiên đáp.
“Sao lại vậy?” Tôn Vân thoáng cau mày mà hỏi.
Tiểu Bạch tay đang nấu nướng bỗng dừng lại, tắt bếp đi, ngọn lửa biến mất.
Tiểu Bạch quay sang nhìn Tôn Vân hắn.
Điềm nhiên nói.
“Hai người Bạc Tình cùng Vạn Nhân hiện tại đang b·ị t·hương nằm liệt giường rồi.”
“Chỉ còn hai người Vân Hoa cùng Gâm Uy là hoạt động được thôi.”
“Nếu công tử muốn gọi ta chỉ có thể gọi được hai người.”
Chẳng biết sao nhưng khi nhìn Tiểu Bạch bây giờ hắn càng hãi.
Lông tơ trên người hắn đã nổi hết lên.
“Hừ.” Lạnh một tiếng để che đi sự sợ hãi.
Hắn đứng lên dõng dạc nói:
“Để ta tự đi tìm người.”
Bước đến hai căn phòng đối lập nhau nhưng ngập tràn mùi thuốc.
Hé cửa một bên Tôn Vân hắn ghé mắt vào.
Trong phòng là một nữ nhân đang say ngủ.
Băng bó khắp người nhưng cũng để lộ cho thịt da.
Trai tráng Tôn Vân ắt hẳn sẽ chọn căn phòng đó.
Chẳng hiểu nghĩ sao hắn bỗng bỗng chần chờ.
Sau lại đi thẳng vào căn phòng đó.
Bước vào trong phòng Tôn Vân hắn lặng lẽ quan sát mà chẳng nói.
Mỹ nhân say ngủ Tôn Vân hắn chỉ có ngắm nhìn.
Muốn dời đi nơi khác.
Nhưng mắt hắn đăm chiêu.
Như quỷ hớp hồn ma kéo xác.
Tôn Vân hắn cứ đờ ra trước vẻ đẹp của người đàn bà.
Chốc chốc, khi Tôn Vân hắn thoáng gây tiếng động.
Bạc Tình nàng chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn Tôn Vân hắn nàng khẽ cười nói.
“Công tử nhìn ta mang ý gì?”
Tôn Vân nghe vậy như biết mình vô lễ.
Thoáng xấu hổ khe khẽ cười.
Bạc Tình nàng cũng cố làm ngồi dậy.
Tôn Vân đến ngăn hắn điềm nhiên nói:
“Cô nương đừng làm vậy v·ết t·hương trên người nhiều, cử động mạnh không tốt, dù chúng ta người tu.”
Bạc Tình muội nghe vậy khẽ cười rồi nói:
“Vân công tử lời hay ý đẹp, cử chỉ nhã nhặn thế này nhiều nữ nhân chỉ cần nghe danh thôi cũng sẽ mê mệt vì công tử.”
“Đấy chẳng qua là ta vị cao, Bạc Tình cô nương trêu chọc ta làm gì.” Tôn Vân nghe vậy thoáng bĩu môi rồi nói.
Bạc Tình muội nghe vậy khẽ cười rồi đáp lại:
“Tất cả đều là trò chơi của giá trị, vị cao cũng là giá trị của công tử, nhã nhặn ôn tồn cũng là giá trị hơn, Vân công tử làm người quân tử thiên hạ này có chỗ được nhờ.”
Tôn Vân thoáng vui vẻ vì lời nàng nói.
“Vậy hôm nay người đến nơi ta làm gì?”
“Muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ta.”
“Chuyện tối qua.”
“Hay chuyện đời ta.”
“Thưa Vân công tử.”
Bạc Tình lặng lẽ nhìn hắn.