Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25: Ha Ha

Chương 25: Ha Ha


"Cả hai đi, Bạc Tình cô nương cứ thuận lời mà kể."

"Thuận lời là kể ý làm sao." Bạc Tình muội nàng nghe hiểu nhưng vẫn cười đùa với Tôn Vân hắn lại.

“Thuận lời chính là thuận lời thôi.” Tôn Vân cười rồi đáp.

Bạc Tình nàng cười.

“Khác với những kẻ ác độc, ta sinh ra trong gia cảnh bình thường.”

“Cha mẹ yêu thương gia đình hạnh phúc.”

“Chúng ta có một nông trại riêng nên không phải lo cái ăn, có một đàn bò lớn nên không lo về tiền, cuộc đời ta lúc ấy là vậy.”

Tôn Vân hắn im lặng lắng nghe, tâm trí chờ đợi như một biến cố nào sắp xảy ra vậy.

Bạc Tình nàng như nhìn được thấy biểu cảm của Tôn Vân hắn mà cười nói:

“Nếu công tử đang chờ một hoàn cảnh gia đình thay đổi như cha c·hết, mẹ mất hay hoàn cảnh biến đổi gì đó thì không có đâu Vân công tử ạ.”

Tôn Vân hắn nghe vậy thoáng xấu hổ chỉ khẽ cười, Bạc Tình nàng điềm nhiên kể tiếp:

“Thế rồi ai cũng phải lớn, lớn rồi cũng có yêu, ta cũng có cái yêu, khác chỉ yêu một người.”

Bạc Tình muội ngâm nga.

“Ta sống nơi riêng biệt, thung lũng riêng mình ta, người nam nhân đó tới như mở ra vòm trời.”

“Vạn Nhân công tử đến nơi ta làm khách, vẻ đẹp của hắn như cuốn lấy trái tim ta, làm cho nó rung động, khiến cho nó bồi hồi, ta vẫn nhớ ngày đầu, hắn đến nơi làm khách, giống người tìm chỗ trú, tránh những cơn mưa dài.”

Bạc Tình nàng nói với vẻ hồi ức.

“Cha mẹ ta ban đầu có ý định từ chối, nhưng hắn rất nhã nhặn, tiền đã trao tận tay, thân còn phụ việc nhà, tối ngủ nơi chuồng bò, canh phòng kẻ ác cắp.”

“Ngắn hạn thôi thì được, cha ta cho một tuần.” Bạc Tình muội nhớ lại thoáng cười nói.

“Ngắn ngủi trong một tuần, ta được học thứ mới, ánh mắt và nụ cười, như hút lấy hồn ta.”

“Một tuần hắn đi mất, như đánh nát lòng ta, nhưng ngắn ngày quay lại với ánh mắt nụ cười.”

“Hắn xây nhà gần đó, cho tiện việc ghé thăm, chốn rừng sâu núi thẳm bỗng có thêm một người.”

“Thời gian dài đàm luận, dần biến thành thương nhớ, lời hắn vừa nói ra, như cuốn lấy ta vào.”

Khi nói đến đây nàng vẫn nói với nụ cười.

Bỗng khuôn mắt vẻ tức giận, với đôi mắt biết buồn.

“Thế rồi hắn muốn đi, đi về nơi xa lắm.”

“Khi đó ta đã yêu, đã yêu lấy một người.”

“Ta nói ta theo hắn dù đi đến phương nào, hắn vui mừng khôn xiết hỏi ta chuyện thật sao.”

“Thế nhưng, cha mẹ ta biết chuyện, cản ta không cho đi, nếu đi ta từ mặt, đừng mong nhìn lại người.”

“Tuổi trẻ nên khinh cuồng mong làm điều mình thích, cha mẹ dù có cản, sao ngăn ta bỏ đi.”

Tôn Vân nghe vậy thoáng cau mày nhưng không nói.

Bạc Tình thấy vậy thì khẽ gượng cười hỏi:

“Vân công tử thấy điều ấy là ngu xuẩn lắm phải không?”

Tôn Vân hắn cũng chỉ im lặng không nói.

Sau nghĩ nghĩ hắn đáp lời:

“Mọi hành động đều có hậu quả, dù là tốt hay xấu.”

Bạc Tình muội nghe vậy cười gật đầu:

“Triết lý nửa tuổi ta.”

Tôn Vân nghe nàng trâm chọc bỗng phá lên cười.

Bạc Tình muội thấy vậy thì cười theo sau đó chậm rãi nói:

“Chúng ta đi du lịch, khắp bốn bể trăm châu, khắp phía bắc hòn đảo, in dấu chân của mình.”

“Thế nhưng hắn là kẻ l·ừa đ·ảo, hắn là tên buôn người.”

“Tên khốn đó.” Bạc Tình muội giận dữ.

“Hắn đã phản bội mọi lời hứa giữa ta và hắn và bán ta cho một đường dây buôn người.”

“Vân công tử không hiểu phải không?” Thấy Tôn Vân nghe vậy tuy có vẻ giận dữ nhưng phần nhiều là vẻ không hiểu thì Bạc Tình nàng mới nói:

“Tại sao trong thế giới của chúng ta những kẻ phàm phu thì đáng giá bao nhiêu công sức, mà phải khiến cho một kẻ như Vạn Nhân công tử lúc đó có thần thông phép lạ thay trời đổi đất phải tốn quá nhiều thời gian như vậy, vậy thì để cho ta giải thích.”

“Món hàng có hai thể loại, một là cần thiết để sống để ăn, để tu luyện, hai là thỏa mãn ham muốn và d·ụ·c vọng của riêng mình, ta chính là món hàng thứ hai, món hàng của ham muốn và d·ụ·c vọng, trong đường dây buôn người đó, những món hàng như điên loạn, tâm thần lại khiến cho một vài người ưa thích, cho dù là người phàm thôi, cũng có một vài kẻ sẵn sàng bỏ một số tiền lớn cho những người đó, ta được xếp vào nhóm điên loạn vì phụ tình, càng yêu thì càng hận, càng hận thì càng tốt, càng hận càng có giá.”

“Nghe thật nhảm nhí phải không, càng hận vì càng yêu, món hàng bởi mấy điều nhảm nhí ấy sao, chính ta cũng nghĩ nó thật nhảm nhí.” Bạc Tình muội khẽ cười.

“Thế nhưng vẫn có những kẻ sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn vì nó.”

“Và chỉ cần có kẻ muốn mua, thì sẽ có những kẻ sẵn sàng bán.”

“Để cho ta không quên được mối hận, chúng nhét cho ta thứ bột cảm xúc, để cho ta không thể quen thuộc được với thuốc, không thể quen thuộc với nỗi đau, chúng lại tăng thêm liều lượng, nhốt vào trong một cái chuồng sắt giam ở trong buồng tối, bị treo lên trên không trung, những năm dài sau đó thứ âm thanh ta có thể nghe được là tiếng gào thét của bản thân và tiếng gào thét của những kẻ khác.”

“Những năm đó ta chỉ có sự thù hận với Vạn Nhân công tử, và sự hối hận vì đã không nghe lời mẹ cha.”

“Giam mình ở trong cái lồng sắt bị treo ở trên không trung, mỗi ngày ta đã khóc cạn cả nước mắt và cào nát cả cơ thể, ta chỉ muốn kết liễu bản thân nhưng món hàng thì sao có thể c·hết được, mỗi ngày như vậy kết thúc ngày hôm sau với thứ thuốc gì đó ta lại trở lại bình thường.”

“Quá trình đó lặp đi lặp lại, cho đến khi ngươi có người mua.”

Khi kể đến đoạn đó nàng thoáng rợn người, Tôn Vân dù không ở hoàn cảnh đó nghe vậy trong lòng hắn còn thoáng thấy kh·iếp.

“Quá trình đó sẽ mãi không thôi, đừng lo về nhan sắc hay c·ái c·hết vì mỗi ngày cơ thể ngươi sẽ như mới, như cái lúc ngươi b·ị b·ắt vào nơi đó, hoàn hảo.”

“Chúng ta như những con chim trong lồng, gào thét, giận giữ.”

“Và rồi, có một ngày đã có người mua ta.” Bạc Tình nàng lại về với cái vẻ bình thản mà nói.

“Ai là người mua cô?” Tôn Vân thoáng tò mò hỏi.

“Chủ quán rượu.” Bạc Tình nàng chậm rãi đáp.

Tôn Vân hắn ngạc nhiên cứ như thể lần đầu tiên trong đời biết đến kẻ tiếp tay cho cái ác.

Như nhìn ra những gì hắn nghĩ ở trong lòng Bạc Tình nàng chậm rãi nói:

“Thật điên cuồng phải không thưa Vân công tử, nhất là khi kẻ ngã xuống lại không phải kẻ tốt như ngài nghĩ, ít nhất là không có điều thiện nào cả, hắn cũng chỉ đơn giản, như bao kẻ khác đã vươn thật cao trong cái thế giới đầy máu và nước mắt này.”

Tôn Vân đi từ bàng hoàng đến trầm lặng rồi chậm rãi nói:

“Cô không thể quy chụp tất cả mọi người, chỉ bởi vì ánh mắt của cô quá kém.”

“Ha Ha.” Bạc Tình nàng chỉ cười.

Chậm rãi nàng nói tiếp:

“Bạc Tình muội là cái tên mà hắn đặt, chủ quán rượu đặt, nếu ngài chưa đủ ngạc nhiên thì để ta nói cho ngài, Vân công tử ạ, chủ quán rượu mua ta khi đã có Vân Hoa con đàn bà kia ở bên người, dù chưa chính thức cưới hỏi nhưng cũng đã coi nhau như vợ chồng thực sự.”

“Dấu ta khỏi con đàn bà kia hắn coi ta như món đồ chơi của mình, nhưng không phải theo một cách h·ành h·ạ hay t·ra t·ấn, hắn của lúc đó như thể nghĩ rằng mua một con chim gãy cánh có thể làm nó tốt đẹp thêm.”

“Nhưng ta muốn thoát, nên ta đã vùng vẫy, ta đã giẫy giụa, thế nhưng đối với hắn, khi cánh ta chưa lành ta chưa thể rời đi.”

Chương 25: Ha Ha