Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28: Ha Ha

Chương 28: Ha Ha


Thế nhưng khi hắn lại một lần nữa liếc sang Vân Hoa, thấy nàng vẫn cúi gục đầu xuống.

Hắn chỉ có thể thở dài gật đầu mà thừa nhận.

“Phải, ta vẫn còn ở trong thế lực đó.”

Tôn Vân gật đầu ánh mắt đã không còn cái vẻ che dấu nữa, được một tấc hắn tiến thêm một bước vì kế hoạch của mình.

“Vậy thì k·ẻ g·ian đã có, sát huynh đệ c·hém n·gười của tông môn, Hai Lưỡi Kiếm Hoàng người, ta nói có phải không?” Tôn Vân điềm nhiên hỏi.

Gâm Uy gật đầu nói:

“Phải.”

Tiểu Bạch thoáng liếc xuống, ánh mắt như đang nhìn một kẻ thấp hơn đối với Tôn Vân.

“Vậy thì ta tuyên bố, ngươi kẻ có tội.”

Gâm Uy cúi đầu.

Hai tay nắm chặt.

“Ngay đây hay về tông môn?” Tôn Vân đối với Gâm Uy hỏi.

Mọi việc đã xong xuôi, hắn dựa lưng vào ghế, hai mắt khẽ nhắm, khuôn mặt bình thản, như thể chẳng quan tâm kẻ đối diện.

Như thể đã nghĩ kỹ.

Gâm Uy buông hai tay ra, chọn chỗ c·hết cho chính mình.

“Nơi đây.”

Tôn Vân gật đầu.

Mắt thoáng đảo qua Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch bình thản.

Đứng lên, bước tới, nhẹ nhàng đặt một tay lên vai của Gâm Uy.

Mắt chẳng thèm nhìn xuống.

Tay còn lại lướt qua nhẹ một cái.

Bịch.

Đầu của Gâm Uy rơi xuống bàn.

“Tình đáng sao?” Tôn Vân đối với cái đầu của Gâm Uy hỏi.

Cái đầu cười lớn.

“Phấn đấu bao năm vì tình, không đáng.”

“Nhất thời giây phút, đáng.”

Hai mắt nhắm lại.

Tiểu Bạch đã hoàn thành xong việc.

Nhìn về phía Tôn Vân, điềm nhiên nói.

“Ván chơi này đã xong.”

“Công tử chọn sai người.”

Tôn Vân nghe vậy thoát khỏi giây phút trầm tư vì câu nói của Gâm Uy trước khi nhắm mắt.

Nhìn Vân Hoa muội.

Hắn khẽ cười.

“Đúng là đàn bà thứ quỷ quyệt.”

Vân Hoa nàng vẫn tiếp tục khóc.

“Đừng giả vờ nữa cứ tự nhiên đi dẫu sao sự việc cũng xong rồi ngươi yên tâm là mọi chuyện chẳng sao cả.”

Chẳng biết có nghe được hay không Vân Hoa nàng vẫn tiếp tục khóc.

Tôn Vân hắn cũng mặc kệ dù cho nàng nghĩ gì ở trong lòng, giây phút này hắn đã thua, ván chơi đáng lẽ thắng.

“Vậy kế tiếp chuyện thế nào, ngươi còn điều gì ngươi cần nói.”

Tôn Vân đối với Tiểu Bạch chậm rãi nói.

Tiểu Bạch nghe vậy chỉ nhìn Tôn Vân rồi khẽ cười.

Không khí tiếp tục rơi vào cái vẻ trầm lắng như trước.

Tôn Vân lặng lẽ tận hưởng không gian này.

Tiểu Bạch điềm nhiên uống ly sữa nóng mà chẳng biết từ khi nào được pha.

Thút thít mấy giờ đồng hồ không có dấu hiệu ngừng lại.

Càng khóc như thể càng đau thương, càng khóc như thể càng hận.

Như thể nàng thực sự thương tâm.

Như thể nàng thực sự tức giận.

Vì mọi điều mình đã làm.

Vì hận thù sát phu.

Vì mạng sống đồ tỷ muội.

Máu mủ ruột già còn chẳng tha.

Chứ nói chi đến việc chân ái còn bị nàng lợi dụng.

Phải c·hết vì mạng sống của nàng.

Liệu điều này có đáng.

Thật hay là không.

Tôn Vân lặng lẽ viết ra tờ giấy vài dòng.

“Mẹ mày.” Tay hất văng tờ giấy trong giận giữ Vân Hoa nữ nhân đó hét lớn.

“Việc này đã xong chưa, ta có thể thoát chưa?” Như công tắc được bật, sau vài dòng chữ của Tôn Vân ánh mắt nàng ngập trong sự giận giữ, gào thét lên những lời lẽ cuồng dại, đối với Tôn Vân, cùng người bên.

Tôn Vân vẫn yên lặng.

Hắn chọn cách chậm rãi, quay sang phía Tiểu Bạch.

Chậm rãi hỏi:

“Việc này.”

“Đã được chưa?”

Tiểu Bạch cười.

Chẳng nói.

Cánh cửa toang mở ra.

Đàn hươu đi vào.

Như điên như cuồng nữ nhân bỗng hóa thành vô lực.

Đứng đực ra ở đấy.

Sống người mà như c·hết.

Hai hươu gặm hai cổ tay.

Hai hươu gặm hai cổ chân.

Bốn hươu theo bốn hướng kéo căng ra.

Thân thể giờ giống như tấm bạt bay nhảy.

Một hươu gặm lấy phần cổ.

Một hươu trèo lên người nàng.

Vạch miệng nàng ra.

Nôn vào trong đó thứ chất dịch kỳ lạ.

Nữ nhân Vân Hoa đó không biết là sống hay đ·ã c·hết, ý thức có còn hay không.

Nhưng liên tục, liện tục nàng nuốt xuống chất dịch đen đó.

Thấy một vài giọt vãi ra đất, đen khịt khiến Tôn Vân hắn khi nhìn còn kh·iếp sợ.

Tôn Vân thoáng cảm thấy chóng mặt.

Xoa xoa đầu.

Hai mắt nhắm.

Sau lại mở.

Cảnh tượng trước mắt vẫn diễn ra.

Dịch đen trên sàn thừa nhiều hơn một chút.

Tôn Vân chính hắn cũng chẳng muốn động thứ đấy.

Hắn thoáng quay sang nhìn Tiểu Bạch.

Thấy Tiểu Bạch vẫn vậy hắn im lặng.

Tiếp tục quan sát.

Cái xác của chủ quán rượu bắt đầu tan hoại, đấy cũng là lúc Tôn Vân bắt đầu cau mày.

Một mùi hăng nồng nàn trong không khí.

Toạc.

Từ trong miệng một Vân Hoa nàng một bàn tay lớn vươn ra.

Nhớp nháp trong đó dính đầy thứ dịch đen ngòm.

“Cái quái gì?” Tôn Vân lùi về phía sau theo bản năng phòng thủ.

“Bình tĩnh nào.” Tiểu Bạch đặt một bàn tay lên Tôn Vân nhẹ nhàng nói.

Tôn Vân nhìn Tiểu Bạch, không nói gì.

Tựa lưng vào ghế thong thả ngồi khi Tôn Vân hắn im lặng.

“Công tử thử nói một chút về lựa chọn của mình xem.” Tiểu Bạch thong thả nói.

Tôn Vân nghe vậy quay sang nhìn Tiểu Bạch, hắn nhướn mày, tay chỉ chỉ vào thứ quái dị ở phía đối diện, nói:

“Lúc này sao?”

“Dù sao cũng phải mất một lúc lâu nữa.” Tiểu Bạch cầm lấy tay của Tôn Vân chỉ về hướng cái tay chui ra từ miệng đang vùng vẫy.

Tôn Vân nhún vai, nhưng chẳng hiểu sao hắn có chút thoáng yên tâm.

Điềm nhiên đáp lại câu nói của Tiểu Bạch.

“Lúc đầu khi chúng ta đến đấy chủ quán rượu ngay sau đó c·hết ta thấy quá nhiều điều khó hiểu, sáu nhóm, không bảy nhóm chứ.” Tôn Vân thoáng quay sang nhìn bầy hươu đang làm việc riêng của nó với ánh mắt kinh tởm.

Những con hươu vẫn bận làm nhiệm vụ của mình nhưng đôi mắt đen kịt của nó khiến hắn thoáng thấy sợ hãi.

“Tất cả mọi nhóm đều có thể là h·ung t·hủ, còn chưa kể từng người lẻ theo nhóm cũng có thể là h·ung t·hủ nữa, đấy lại là điều lằng nhằng hơn.”

“Lục Cường cùng Tứ Muội hai nhóm đấy đều có thù, đặc biệt là Tứ Muội đấy không chỉ là vấn đề về việc đoạt tỷ muội chị em nữa, đấy còn là vấn đề của việc c·ướp đi sức mạnh, năng lực, và địa vị của họ vì công pháp ngươi cũng hiểu.” Tôn Vân điềm nhiên nói.

Cái miệng của Vân Hoa lúc đó cũng rách ra khiến hắn thấy kh·iếp thấy sợ.

“Hai nhóm Bạc Tình cùng Vạn Nhân cơ hồ ban đầu chỉ đơn giản là thù oán cá nhân thôi chúng ta chưa tạm nói đến.”

“Thế nhưng Gâm Uy nam tử ấy lúc đó có hành động kiểm tra xác một cách đột ngột khiến chúng ta quá đáng ngờ.”

Tôn Vân nói đến đây thoáng liếc qua nơi Vân Hoa, khi từ miệng một cánh tay đã chui ra và một ngón tay cũng đang cố gắng thoát.

“Khi chúng ta dùng kế bẩn thuốc đau bụng để khiến bọn họ phải nôn thông tin ra đám người đó toàn là những con quỷ tinh ranh khi phun ra thứ hỗn hợp giữa những thông tin chuẩn và sai trái.”

“Như thứ hỗn hợp của bọn họ còn gì nữa.” Tiểu Bạch đối với Tôn Vân trêu.

Tôn Vân thoáng hồi ức lại những kỷ niệm không muốn nhớ, về thiếu tông chủ phải đi hót phân, khiến hắn giờ còn sợ.

“Khi mọi chuyện đang đi vào bế tắc, ta xem bầy hươu và đoán được vài chuyện, hai con đấu, hai con cùng chiều, hai con nghịch chiều, khiến cho ta có nhiều điều hiểu được.”

“Nhưng đồng thời cũng khiến cho lòng ta có nhiều thắc mắc mới, như thể chủ quán rượu đã biết trước điều này, như thể chủ quán rượu đã biết trước về nó, về c·ái c·hết của chính bản thân mình.”

“Vậy nên lúc đó lòng ta có ý riêng, có lối riêng của mình.”

“Ta đã thoáng mường tượng được h·ung t·hủ là ai thông qua lời gợi ý đấy.”

Chương 28: Ha Ha