Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 27:Ha Ha
“Hắc Dạ Ma Hoàng?”
“Hắc Dạ Ma Hoàng.” Tôn Vân hắn đã lẩm bẩm cái tên đó đến hai lần.
Nhưng nhanh chóng hắn không còn nghĩ về điều đó nữa.
Cửa phòng được mở toang ra, cánh cửa phát ra tiếng uỳnh một cái như có ai đẩy mạnh vào nó.
Vạn Nhân công tử bước vào, ánh mắt như viên đ·ạ·n dã thú nhìn về phía Bạc Tình muội.
Tôn Vân quay sang liếc nhìn Bạc Tình muội ánh mắt nàng cũng có sự ngạc nhiên khi thấy Vạn Nhân như vậy.
“Ta thừa nhận mọi việc mà ta làm, chỉ khác duy nhất.” Vạn Nhân nói.
“Ta không g·iết cha mẹ nàng.”
Đầu hắn nổ toang ra sau khi hắn nói xong điều đó, máu tươi phun ra như mưa, cái xác tự động gục xuống.
Dính đầy máu trên mặt còn chưa kịp lau đi, cố lờ mờ mở mắt quay sang nhìn Bạc Tình muội, nàng dường như đang định nói gì đấy môi còn đang cố mấp máy.
Đoàng nghe như tiếng pháo nổ lại lần nữa tung tóe ra khắp phòng thứ máu tanh nồng ấy.
Tôn Vân hắn còn chưa kịp nói lời nào đầu hắn bỗng cảm thấy khó chịu.
Môi vô thức mấp máy.
Đoàng.
Lại một lần nữa mở mắt nhưng lần này hắn đang nằm trên giường ngồi gần đó là tiểu Bạch.
“Ta đây là làm sao?” Tôn Vân sau khi mở mắt ra ôm lấy đầu mình mà nói.
“Công tử đang trò chuyện cùng với Vạn Nhân và Bạc Tình sau đó thì bị ngất đi.”
Ký ức lờ mờ gợi lại Tôn Vân hắn cố ngồi dậy.
“Hai người đấy đâu rồi?” Tôn Vân hỏi.
“Đã c·hết.” Tiểu Bạch điềm nhiên nói.
Tôn Vân gật đầu dường như khi nhận tin này trong lòng hắn không có nhiều cảm xúc lắm.
Thoáng liếc sang tiểu Bạch vẻ ngu xuẩn có hắn đã biến mất, cảm thấy quen thuộc như thể đây mới là tiểu Bạch mà hắn biết.
Tôn Vân hỏi:
“Vậy giờ ta phải làm gì?”
Cộp, âm thanh quyển sách dày được đóng vào.
Tiểu Bạch nhìn Tôn Vân, điềm nhiên nói.
“Hôm nay là ngày cuối, chúng ta cần biết đáp án, công tử đã chọn được h·ung t·hủ, rồi hay chưa?”
Tôn Vân nghe, nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.
Nói:
“Rồi.”
“Được.” Tiểu Bạch cũng không có phản ứng quá nhiều, chỉ gật đầu đáp.
Tập hợp lại ở nơi bắt đầu, nơi quán rượu, nơi hắn bước vào.
Cái xác của chủ quán vẫn nằm đó không có dấu hiệu thối rữa.
Hai người ngồi đối diện hai người.
Tôn Vân ánh mắt quan sát Gâm Uy cùng Vân Hoa hai kẻ có khả năng làm h·ung t·hủ.
Hắn khẽ vuốt cằm.
Rồi điềm nhiên nói:
“Từ khi vụ án được điều tra cho đến nay bởi một kẻ như ta không có chút kinh nghiệm, các vị đã cố gắng rất nhiều để cho ta biết ai mới là h·ung t·hủ.”
Tôn Vân hắn nghiến răng thật chặt nhấn mạnh hai chữ cố gắng.
“Nhưng dù các vị cố gắng tự hành động, bản sự của ta có hạn không nhiều, không thể đoán được trước sau thật giả.”
“Thế nhưng nay ta phải chọn h·ung t·hủ, liệu người đó là ai đây.”
Tôn Vân nói rồi ngừng lại ánh mắt hắn nhìn về hai người nam nữ.
Ánh mắt ấy như cố liếc qua để kiếm tìm điều gì.
Nhưng dù có liếc qua thì cũng không có quá nhiều điều để tìm lại.
“Tiểu Bạch hãy đưa ra lời gợi ý.” Tôn Vân hắn quay sang tiểu Bạch điềm nhiên nói.
“Hung thủ ở trong căn phòng này phải không?”
Tiểu Bạch nghe vậy cười gật đầu, mặt điềm nhiên miệng chẳng nói.
Tôn Vân hắn gật đầu như thể đấy là đủ những gì hắn cần biết.
“Hãy để cho ta phân tích một chút.” Tôn Vân hắn điềm nhiên nói.
“Nếu như tất cả chỉ là một trò chơi, h·ung t·hủ ở trong căn phòng này, vậy thì đàn hươu không phải là kẻ ác.”
“Nếu vậy chỉ còn người, người và người thôi.”
Tôn Vân hắn khẽ cười tự giễu.
Hai người kia chẳng nói, im lặng như thể đang đợi phán quyết cho số phận của mình.
“Tất cả mọi nhóm đều liên quan đến chủ quán.”
“Nhưng gần như tất cả đều liên quan đến ngươi.” Tôn Vân đảo ánh mắt sang Vân Hoa.
“Lục Cường Nam là nhóm cũ của chủ quán, mà chủ quán rượu là người tình của ngươi.”
“Chỉ nói như vậy thôi vì hai người ở bên nhau đâu có danh phận.”
Tôn Vân nói với thái độ bình thản.
Vân Hoa nàng chỉ cúi đầu chẳng nói lấy một lời.
“Tứ Muội tử là chị em cũ của ngươi.”
“Bạc Tình muội là tình nhân mà chủ quán rượu mua về.”
“Vạn Nhân công tử là người gián tiếp bán cho chủ quán rượu Bạc Tình muội.”
Nói đến đây Tôn Vân hắn ngừng lại một chút nhìn Vân Hoa rồi nhìn Gâm Uy sau đó từ tốn nói.
“Nếu như ta đoán không nhầm thì Gâm Uy là tình nhân của ngươi.”
Thoáng có sự ngac nhiên trên gương mặt của Gâm Uy nhưng Vân Hoa nàng vẫn cúi gục đầu xuống.
“Phải vậy hay không?” Tôn Vân cố ý ép tiếp hai người.
Gâm Uy hắn đã về lại vẻ điềm nhiên, còn Vân Hoa vẫn gương mặt đấy đầy sự xấu hổ và tủi nhục gật đầu nói:
“Phải.”
Tôn Vân gật đầu.
Quay sang Gâm Uy, Tôn Vân hắn điềm nhiên nói:
“Gâm Uy ngươi vốn là kẻ gần như chẳng liên quan đến việc này.”
“Chẳng liên quan đến nhóm nào.”
“Chẳng liên quan đến ai.”
“Thậm chí là chủ quán cũng không có chút liên quan nào.”
“Giờ mảnh ghép cuối cùng, à.” Tôn Vân ngừng lại.
“Mảnh ghép gần cuối cùng.” Hắn nói.
“Đã được ghép vào bức tranh.”
“Hai dấu chấm tròn vốn chẳng liên quan đến nhau giờ đây đã được nối vào bởi một đường thẳng.”
“Để ta phỏng đoán có phải mối quan hệ của hai người diễn ra sau.”
“Khi chủ quán rượu mua Bạc Tình cô nương?”
Vấn cái kiểu nấn ná nhấn vào chỗ và lúc quan trọng Tôn Vân với đôi mắt điềm nhiên nhìn hai người rồi chậm rãi hỏi.
“Phải.” Với một cái giọng quyết liệt.
Lần này không phải là Vân Hoa cô nương nói nữa.
Gâm Uy sau khi nhìn Vân Hoa chỉ dám cúi gục mặt xuống thị có chần chừ, rồi cũng dõng dạc nhận mình.
Tôn Vân nhìn Gâm Uy hắn không nói.
Nhưng hắn hiểu.
“Hai người gặp nhau có phải là khi Vân Hoa cô nương đi điều tra về Bạc Tình muội.”
“Phải.” Gâm Uy dõng dạc nói.
“Hai người gặp nhau có phải là khi Gâm Uy đang ở trong một thân phận khác.”
“Phải.” Gâm Uy tiếp tục dõng dạc nói.
“Hai người gặp nhau có phải là khi Gâm Uy là người bán?” Tôn Vân hỏi vẫn với đôi mắt và giọng điệu ấy.
Gâm Uy có vẻ chút chần chờ, ngước đầu sang nhìn Vân Hoa vẫn đang cúi gục đầu xuống, nước mắt như thể sắp chảy ra, hắn thở dài, gật đầu nói:
“Phải.”
“Có phải trước khi gia nhập tông môn này ngươi ở một thế lực khác?”
“Phải.”
“Có phải hiện giờ ngươi vẫn còn ở thế lực đấy?” Tôn Vân điềm nhiên hỏi.
Khi nắm tay của Gâm Uy nắm chặt, hắn hiểu, Tôn Vân đang cố nói điều gì.
Hắn đã hiểu từ rất lâu.
Phương thức gây áp lực để có được thứ mình muốn.
“Áp lực từ trước đến nay sẽ không mang lại lời nói thật.” Hắn cắn răng đối với Tôn Vân ám chỉ nói.
“Công lý ở trên cao như thanh đao sẽ chém bất kỳ kẻ nào mang tội ác.” Tôn Vân nhìn Vân Hoa nhưng lời lại nói cho Gâm Uy nam tử.
“Áp lực chỉ khiến người ta nói ra lời mình muốn chứ không phải lời nói thật.” Gâm Uy cố gắng đánh vào quy tắc trò chơi mà Tôn Vân đang chơi nói.
“Ta tin đây là một cuộc thẩm vấn đầy tính công bằng và chính trực với ánh mắt của người giá·m s·át ở nơi đây lời nói thật chính là lời nói phát ra từ trái tim mình.” Tôn Vân nghe vậy điềm đạm đáp lại.
Gâm Uy cắn răng.
Bởi vì hắn biết sau câu nói này hắn có thể phủ nhận mọi điều vừa nãy là không.
Thế nhưng khi kẻ không liên quan phủ nhận nói lời không.
Thì kẻ liên quan sẽ có tội.
Và hắn.
Liệu có muốn kẻ liên quan có tội không?