Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 70: Sư Phụ
“Thật đáng tiếc cha mẹ của tiểu tử ấy đ·ã c·hết rồi, nếu như cha mẹ của nó còn sống con sẽ đi tìm hiểu một chút.”
Bóng đen nói với giọng tiếc nuối, Nghiêm lão nghe vậy cười khẩy rồi đáp:
“Quan tâm làm gì tiểu tử ngươi đã có con cái hay đệ tử đâu mà phải lo lắng nhiều như vậy.”
Bóng đen nghe Nghiêm lão nói như vậy thì cũng chẳng phản bác lại rồi ngay lập tức biến mất.
“Tiểu tử thối đi mà không biết chào hỏi một tiếng.”
Nghiêm lão thấy thế tu một ngụm rượu rồi buột miệng nói, ngay sau đó cũng liền biến mất luôn.
Sáng hôm sau.
Minh Triết hắn lại một lần nữa đến Tàng Thư các nhưng lần này cũng không phải như những lần trước là đến đọc sách hay là đến trả sách mà lần này Minh Triết hắn đến để đưa cho Nghiêm lão một câu trả lời.
Đến nơi hắn đã thấy Nghiêm lão đang nằm không biết là đang ngủ hay là thức ở chỗ ghế quen thuộc, trên bàn lại có một bình rượu nhưng lần này bình rượu ấy lại là màu trắng khác với mọi ngày, ngay khi Minh Triết tiến đến gần Nghiêm lão bật dậy.
“Tiểu tử ngươi đến sớm, nhưng không quan trọng ngươi đã có câu trả lời?” Nghiêm lão hỏi.
Minh Triết nghe vậy thì cũng không vội trả lời mà hành lễ trước sau đó hắn mới cung kính nói:
“Đệ tử trân thành cảm ơn lời mời của trưởng lão, mong về sau sư phụ chiếu cố cho đệ tử.”
Nói xong hắn quỳ xuống hành lễ trước mặt Nghiêm lão, sau ba cái dập đầu thì Nghiêm lão ngăn hắn lại một luồng khí tức từ Nghiêm lão chảy ra kéo hắn đứng thẳng lên đối với luồng khí tức này của Nghiêm lão Minh Triết hắn cũng không kháng cự vì Nghiêm lão đối với hắn không có địch ý mà nếu muốn kháng cự thì hắn cũng chẳng kháng cự được.
“HAHAHA”
“Tuy câu nói đấy có hơi vụng về nhưng được tiểu tử ngươi đồng ý vậy là được rồi, tiểu tử ngươi sẽ là người đệ tử thứ hai và cũng là người đệ tử cuối cùng của lão phu.”
Nghiêm lão sau khi cười lớn thì nói, sau đó lệnh bài treo bên hông của Minh Triết cũng từ từ bay đến chỗ Nghiêm lão, sau một hồi lệnh bài được Nghiêm lão khắc một số ký tự đặc biệt thì nó bay lại chỗ của Minh Triết.
“Tiểu tử ngươi cầm lấy, tuy ngươi không phải là đệ tử thân truyền nhưng có được cái lệnh bài này ở Tàng Kinh các ngươi hoàn toàn có thể đi ngang trừ tầng mười ra thì ở các tầng khác ngươi có thể lên, sách có thể mượn về thoải mái mà không tốn linh thạch, nhưng tiểu tử ta khuyên lên tầng cao để học các kiến thức thì được, đừng lên tầng cao để kiếm các công pháp tu luyện, phí thời gian mà chẳng có ích lợi gì, nhớ đấy.”
“Đa tạ sư phụ vậy đệ tử lên tầng sư phụ ở lại.”
Minh Triết nghe vậy gật đầu rồi nói sau đó hành lễ với Nghiêm lão một lần nữa rồi hắn đi lên tầng, đối với hắn bây giờ những kiến thức ở tầng một đã không còn có thể thỏa mãn hắn nữa rồi vì những gì cần biết hắn đã đọc hết, còn công pháp thì hắn cũng chẳng quan tâm trừ những công pháp đặc biệt dành riêng cho một loài có thể tu luyện được, nhưng nếu có thời gian thì hắn cũng sẽ ngó qua biết đâu ở nơi này có một công pháp nào đó thật sự khiến hắn hứng thú.
Còn đối với vấn đề hành lễ trước Nghiêm lão hắn cũng chẳng thấy xấu hổ hay có vấn đề gì cả mặc dù nếu tính về tuổi tác từ kiếp trước đến kiếp này thì hắn có thể cao hơn Nghiêm lão rất nhiều, vì Nghiêm lão bây giờ cũng được tính là một trong những người sư phụ của hắn và đồng thời cũng là sư phụ đầu tiên của hắn trong kiếp này việc hành lễ đối với sư phụ mình đối với hắn cũng chẳng có một điều gì khó khăn cả, hơn nữa việc quỳ xuống dập đầu ba lần đã là một trong những thủ tục đơn giản nhất để bái sư trong thời đại của hắn rồi.
Không cầu kỳ không màu mè việc quỳ xuống hành lễ đối với hắn cũng chẳng phải là một việc gì xấu hổ cả, dù sao nó chẳng mất gì mà nó còn thể hiện được sự kính trọng của mình đối với sư phụ hoặc đối với trưởng bối của mình, còn nếu nói về tuổi tác thì ở kiếp này Minh Triết hắn mới chỉ có mười năm hay mười sáu tuổi so với lão quái vật như Nghiêm lão thì làm sao mà bằng được.
Người ta thường nhầm lẫn việc xấu hổ, xấu hổ là một thứ mà ở mỗi con người ai cũng có dù ít dù nhiều khi nhỏ bị bạn bè chê cười hay bị mọi người nhìn thấy về một hành động gì đó của mình thì ta xấu hổ, hay khi lớn lên quen đối với những việc kia rồi không còn để ý những lời người ngoài nói nữa thì lại thấy xấu hổ khi bản thân làm việc này, việc kia mà không bằng người hay khi bản thân làm một việc gì đó xấu thì thấy xấu hổ cho bản thân, hay là cho gia đình, …
Nếu đã sinh ra là con người thì xấu hổ luôn tồn tại nó chẳng thể biến mất dù ta có dùng cách nào đi chẳng nữa thì xấu hổ nó luôn tồn tại ở dạng này hoặc dạng khác, nhưng thực chất kể cả có cách diệt trừ đi nó thì cũng chẳng dùng để làm gì cả vì nó là một công cụ khá tốt ích lợi cho đời sống cá nhân và mọi người nếu dùng đúng cách, có nhiều người không biết dùng nó lại để nó sai cách rồi ta cứ sống một đời trong lo sợ bị người ta chê cười, bị người ta nói xấu, …
Nếu ta hành động xấu, nếu ta có ý nghĩ xấu, nếu ta nói xấu, ta biết xấu hổ thì đấy là một việc tốt vì xấu hổ thúc đẩy ta thay đổi ngược của những việc xấu chẳng phải là tốt, còn ngược lại nếu ta hành động tốt, ý nghĩ tốt, nói lời tốt đẹp vậy kể cả người ta có lăng mạ mình có chửi mắng mình, hay nặng hơn là đ·ánh đ·ập mình thậm chí là g·iết mình thì có gì mà phải xấu hổ hay có gì mà phải cảm thấy nhục nhã mình sống tốt thì chẳng có gì mà phải sợ cả, chỉ nên xấu hổ khi mình làm việc xấu, còn đối với việc tốt thì chẳng việc gì mà phải sợ hay là xấu hổ cả.
“Lại giống như sư huynh nó, đi mà chẳng biết chào hỏi, nhận được lợi ích thì quên luôn sư phụ già, thằng đệ thì không nói nhưng còn thằng huynh chẳng nhẽ ta không dạy lễ phép.”
Sau khi Minh Triết đi được một lúc Nghiêm lão lại lèm bèm, trong lúc Nghiêm lão lèm bèm một đống sương mù chẳng biết từ đâu bay đến tụ tập lại ở cái ghế đối diện với Nghiêm lão, thấy vậy Nghiêm lão nói:
“Trình lão đệ cửa chính sao không vào mà phải luồn lách thế này có khác gì tặc.”
“Hahaha.”
“Lão đệ hôm nay đến đây cũng chỉ muốn xem đệ tử đặc biệt mà Nghiêm lão huynh nhắc đến suốt thôi.”
Đám sương mù sau khi tu tập lại thì biến ra một vị Trình trưởng lão.
“Khi ta nghe hai chữ đa tạ vốn cứ nghĩ là tiểu tử kia sẽ từ chối Nghiêm lão huynh nào ngờ sau câu đấy lại là câu đồng ý làm ta thót tim thay cho Nghiêm lão huynh.”
Nghiêm lão đang tu một ngụm rượu nghe vậy thì cười từ trong nhẫn không gian lấy ra một bàn cờ cùng hai hộp quân cờ rồi nói:
“Tiểu tử đó chắc chắn sẽ đồng ý bởi vì tiểu tử đó cần có sự bảo hộ.”
“Trình lão đệ đệ có biết một đệ tử muốn bái một người làm thầy vì những điều gì không?”
Trình lão nghe vậy thì mỉm cười im lặng bốc quân cờ lên rồi đặt nó xuống bàn cờ.
Nghiêm lão cũng vừa bốc quân cờ lên vừa nói.