Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 72: Nhị Tọa

Chương 72: Nhị Tọa


Nếu muốn không gian trong Âm Dương Kinh đạt tới đẳng cấp thứ tư thì tu vi của mình ít nhất phải đặt tới lục giai đấy là theo kinh nghiệm kiếp trước của hắn thì như vậy, còn kiếp này ra sao phải đặt tới đẳng cấp gì không gian mới nâng cấp thì hắn chịu hắn cũng không rõ nhưng hắn vẫn có một chút gì đấy hi vọng rằng mọi thứ vẫn như cũ bởi như vậy sẽ dễ kiểm soát hơn chứ nó mà thất giai mới lên đẳng cấp hai, bát giai mới lên đẳng cấp thứ ba, cửu giai mới lên đẳng cấp thứ tư thì hắn cũng chịu.

Chui ra khỏi không gian, mở cửa phòng, đi vệ sinh cá nhân sau đó thay một bộ y phục khác, ăn sáng rồi hắn mới rời khỏi nhà.

Bây giờ đang là sáu giờ sáng, mặt trời đã mọc từ lâu rồi, mở cửa sổ ra hít thở một bầu không khí trong lành, những cơn gió dịu mát thoang thoảng thổi qua giống như bàn tay của người mẹ vuốt ve gò má của hắn vậy.

Nhắc mới nhớ kiếp này khi hắn vừa mới trùng sinh thì cũng là đám tang của cha mẹ hắn có thể nói là hắn giống như một đứa trẻ bị mồ côi cha mẹ vậy, nhưng hắn thấy việc này cũng chẳng sao cả mà nó đối với hắn là hoàn toàn bình thường, hắn đã sống quá lâu rồi đến nỗi chính bản thân hắn hắn còn chẳng nhớ nổi mình đã sống bao nhiêu năm nữa, một tỷ năm, hai tỷ năm hay ba tỷ năm hay thậm chí còn hơn nữa hắn chẳng biết mà cũng chẳng nhớ nổi.

Hắn đã chứng kiến, đã trải qua không biết bao cảnh tượng, cha mẹ c·hết, họ hàng c·hết, thê tử c·hết, con c·ái c·hết, người thân c·hết, huynh đệ, bằng hữu, sư phụ, trưởng bối c·hết, những gì người ta đã từng trải qua, chưa từng trải qua hay là sẽ trải qua hắn đều trải qua hết rồi và bây giờ hắn thấy nó bình thường, thực ra thì cũng không hẳn là bình thường khi cha mẹ c·hết hắn cũng thấy buồn vì cha mẹ là người có công sinh ra mình nuôi mình lớn, trong tứ trọng ân, ân của cha mẹ là lớn nhất, nếu không có họ thì làm sao có mình hôm nay thế nên khi họ mất hắn cũng buồn.

Khi còn trẻ ở kiếp trước cha mẹ hắn có làm một số điều khiến hắn tức giận nhưng khi lớn lên, tu hành thì hắn mới hiểu hóa ra những thứ mà hắn phải chịu là do nghiệp của hắn chứ chẳng phải cha mẹ nào làm ở đây cả, nghiệp hắn tạo ra trong quá khứ dùng cha mẹ như công cụ để làm tổn hại hắn về thể chất lẫn tinh thần, đau khổ là do nghiệp ở quá khứ hắn gây nên chứ chẳng phải cha mẹ nào cả, thế nên khi hiểu ra thì hắn cũng chẳng giận cha mẹ, mà cũng chẳng giận nghiệp bởi nghiệp là do hắn tạo nên, là hắn vì vô minh mà gieo nhân khổ, thế nên hắn mới tu hành để thoát khổ.

Về sau hắn cũng có một đứa con nhưng do nó tư chất quá kém hơn nữa ở thời điểm đó hắn cũng không có đủ điều kiện để cho nó dùng đan dược thăng tiến tu vi của mình lên cao thế nên cuối cùng nó già mà c·hết, khi nó c·hết thì hắn cũng buồn dù sao thì đứa con ấy cũng là do mình cùng với thê tử kết hợp thì mới sinh ra và cũng là đứa con đầu lòng, đứa con đầu tiên của hắn thế nên khi nó c·hết hắn cũng buồn, kúc nó c·hết hắn mới ngộ ra một điều đời là vô thường, sinh, lão, bệnh, tử là quy luật của trời đất quy luật của hết thảy vũ trụ, vạn vật thế nên hắn muốn thoát ra khỏi vòng sinh tử này để chấm dứt, để đoạn diệt hết thảy khổ.

Sau khi đứa con của hắn c·hết thì thê tử của hắn cũng vì tư chất không đủ tuổi già mà q·ua đ·ời, tiếp đó là sư trưởng, bằng hữu, sư huynh, sư đệ, tỷ, muội, họ hàng, cháu, chắt, … Nhưng khi những người đó c·hết hắn không còn buồn nữa mà hắn thấy bình thường sinh, lão, bệnh, tử đã là quy luật của trời đất rồi ai sinh ra rồi cũng phải già, phải bệnh và phải c·hết thế nên buồn cũng chẳng có ích gì.

Cẩn Y trong phòng thì vẫn đang tu luyện mà không hề hay biết gì cả, Minh Triết sau khi tức cảnh sinh tình được một lúc thì đóng cửa sổ lại để bắt đầu đi học, trước khi đi hắn cũng có viết một vài thứ ra một tờ giấy rồi để nó ở trên đùi của Cẩn Y nàng để sau khi nàng tỉnh dậy thì đọc.

Chủ yếu là dặn nàng một vài điều để phòng có một vài thứ xảy ra và cách giải quyết để tránh bị lộ tu vi, ở cái thế giới này nay có thể sống hạnh phúc, mai có thể c·hết là điều mà ai cũng biết mà chẳng ai biết tương lai như nào trừ một số người có thần thông liên quan đến tiên đoán tương lai nhưng kể cả là người có thần thông đó thì cũng không thể biết chính xác tương lai được vì nhân quả diễn biến vô cùng phức tạp bây giờ có thể như thế này lúc sau có thể như thế khác phức tạp vô cùng.

Thế nên phòng bệnh còn hơn là chữa bệnh hắn cứ dặn nàng trước để khi những trường hợp xấu nhất xảy ra thì nàng có thể xử lý được.

“Tuấn Hào ca, xin chào.”

Khi Minh Triết hắn mở cửa ra thì thấy một cô bé khoảng chừng bảy đến tám tuổi đang đứng ở trước cửa nhà hắn, mái tóc đen dài đến tận hông, trên tay đang ôm một con gấu bông, khác với lần đầu hắn gặp nàng nàng mặc váy hôm nay nàng đã mặc một bộ đồng phục của tông môn nhưng nó trông có vẻ khá là rộng so với nàng dù đã được tông môn những người thiết kế đồng phục sửa lại.

Có một điểm trên người nàng khiến Minh Triết hắn khá để ý đó chính là ở trên cổ của nàng bây giờ đang đeo một chiếc vòng được làm từ vô số viên kim cương nhưng hắn cũng chẳng quan tâm đến mấy thứ đấy hắn chỉ để ý đến ba viên đá đặc biệt được đính ở trên chiếc vòng thôi.

“Chuyển Hóa, Tích Trữ và Hấp Thụ sao.” Minh Triết hắn thấy vậy thì lẩm bẩm ở trong miệng.

“Ồ! Sư đệ đúng là có con mắt đấy.”

Ngước đầu ra sau hắn nhìn thấy một nam tử, dáng đứng oai nghiêm, hai tay chắp sau lưng, toàn thân bạch y, tóc đen dài, mắt màu giống như cau thối, trông người này không giống những đệ tử nhập tông cùng đợt với hắn, cảm nhận khi tức của người này làm hắn thấy giống như hắn đã gặp người này ở đâu rồi vậy, sau khi nhớ lại thì ngay lập tức nhớ ra nhưng có một điều hắn không biết, người này xuất hiện vào lần thứ hai khi hắn gặp Lâm Thủy rốt cuộc người này là thị vệ hay là gì của Lâm Thủy.

Nhưng sau khi quan sát kỹ tướng mạo của nam tử này thì hắn chắc chắn một điều rằng người này không phải là thị vệ mà người này là ca ca là anh trai của Lâm Thủy tên là gì thì hắn chịu.

“Sư đệ quan sát ta lâu như vậy không biết là trên mặt ta có dính gì.” Lâm Sơn sau khi thấy Minh Triết quan sát hắn một hồi thì nói.

“Nay được gặp Lâm Thủy ca ca ở đây cũng được coi là vinh hạnh cho đệ do pháp nhãn của đệ hơi kém thế nên sau một lúc mới nhận ra sư huynh được, không biết sư huynh tên thật hoặc danh hiệu là gì để sư đệ dễ xưng hô.” Minh Triết sau khi biết thân phận của người nam tử kia thì hành lễ một cái rồi nói.

Nam tử kia nghe vậy thì mỉm cười rồi nói:

“Không ngờ chỉ gặp đệ hai lần thôi mà đệ đã nhận ra sư huynh rồi, có thể đệ mới vào tông nên không biết, sư huynh gọi là Lâm Sơn đệ cứ gọi là Lâm Sơn ca ca cũng được vì đấy là tên thật của sư huynh còn danh hiệu thì kệ đi chỗ huynh đệ với nhau xưng danh hiệu làm gì cho kỳ cục.”

Chương 72: Nhị Tọa