Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 74: Lớn Khác
“Ra sân.”
Giọng nói to, rõ như tiếng chuông ngân vang, kết hợp với khuôn mặt dữ tợn cộng thêm một vết sẹo dài từ cổ xuống bụng khiến cho lời của nam tử ấy nói ra ai cũng phải dừng việc mình đang làm mà nghe theo.
Sau khi ra sân cả lớp được chia theo hàng để đứng, nam tử ấy bắt đầu điểm danh toàn bộ các đệ tử trong lớp học sau đó mới giới thiệu qua về bản thân mình.
“Ta họ Mặc tên Hùng là giảng sư của bộ môn luyện võ, các ngươi có thể gọi ta là Mặc Hùng lão sư hoặc là Hùng lão sư cũng được, rõ chưa.”
“Rõ.” Cả lớp học đồng thanh hô lên.
“Tốt.
“Ở đây ta đã nhìn thấy toàn bộ mọi người đều bước vào tu vi Tẩy Trần cảnh, tốt, một số đã đặt tới Tẩy Trần cảnh nhị tầng, ổn.” Ánh mắt của Mặc Hùng sắc như thanh kiếm nhàn nhạt quét qua tất cả mọi người.
Hầu hết mọi người khi bị ánh mắt ấy quét qua đều không tự chủ được mà run sợ.
“Ồ, không ngờ ở trong lớp này lại có một hai người đạt tới Tẩy Trần cảnh tam tầng ở tuổi này, khá đấy.” Ánh mắt ấy quét qua dừng lại ở một vài chỗ rồi lại quay đi tiếp.
Sau khi quét qua tất cả mọi người Mặc Hùng bắt đầu nghiêm giọng nói:
“Thôi được rồi, hẳn các ngươi cũng đã biết còn nếu không biết thì dỏng tai lên mà nghe đây, Ngự Lang tông lấy đao thuật cùng ngự lang thuật để nổi danh thiên hạ, làm bá chủ phía bắc Mộc Thanh đảo mấy trăm năm nay, là một trong ba đại thế lực bá chủ dưới trướng của Mộc Thanh tông, ta không quan tâm về sau các ngươi theo trường phái chiến đấu gì nhưng đã là người của Ngự Lang tông thì phải biết đao thuật của Ngự Lang tông.” Nói đến đây giọng của Mặc Hùng có chút tự hào nhưng ngay sau đó lại nghiêm túc trở lại.
“Trước khi luyện đao thì phải biết luyện võ, luyện thân thể để khi đao gẫy còn dùng tay dùng chân chứ không phải đao gẫy là dơ tay chịu trói, người của Ngự Lang tông là phải tử chiến đến cùng, thà c·hết khi chiến đấu cùng địch nhân chứ quyết không đầu hàng.”
“Rõ chưa.”
“Rõ.” Cả lớp lại một lần nữa đồng thanh hô lên.
“Tốt giờ nữ sang một khu theo một vị giảng sư khác, nam ở yên đây còn trẻ con thì đi sang một khu cùng một vị giảng sư khác.” Mặc Hùng hô lớn nói.
Sau khi Mạc Hùng nói xong từ đằng sau lưng xuất hiện hai vị giảng sư khác một nam, một nữ, nam thì phụ trách những đệ tử trẻ tuổi khoảng từ tám cho đến mười hai tuổi, nữ thì phụ trách nhóm nữ đệ tử.
“Tốt ở đây còn lại đều là nam tử cởi áo ra đi, đừng cởi quần, đã tập luyện thì phải vã mồ hôi, các ngươi không muốn cả áo của mình cũng bẩn đâu đúng không.” Sau khi hai nhóm đệ tử kia đi hết thì Mặc Hùng mới nói.
“Các ngươi sẽ làm học trò của ta trong hai tuần, cứ mỗi cuối tuần các ngươi sẽ có một lần khảo hạch ai đạt được nhất bảng sẽ được thưởng một trăm viên linh thạch, rõ chưa.” Trong lúc cả nhóm con trai đang cởi áo thì Mặc Hùng nói.
“Rõ.”
“Không hổ danh là tông môn lớn qua một khảo hạch đã được thưởng một trăm viên linh thạch rồi.” Minh Triết sau khi cởi áo ra cất tạm vào một chỗ thì nghĩ thầm ở trong lòng.
“Tuần đầu tiên các ngươi sẽ học võ và rèn luyện thân thể, ở đây tất các ngươi đều đã đạt đến tu vi Tẩy Trần cảnh rồi có một số người còn đạt đến nhị phẩm thậm chí còn có người đạt đến tam phẩm, thể lực, thân thể đã rất khá thế nhưng nó vẫn không đủ.”
“BÀNHHH”
Mặc Hùng một tay vỗ tan cái cây đang đứng ở gần hắn thành từng mảnh vụn.
“Các ngươi giống như cái cây này vậy, khi đối mặt với những kẻ thù như ta một chiêu là có thể đập c·hết các ngươi rồi, thế nên rèn luyện cơ thể, tập luyện võ thuật là một điều vô cùng quan trọng, rõ chưa.”
“Rõ.”
“Tốt.”
Một canh giờ cứ thế mà trôi qua bây giờ đã đến giờ nghỉ, Mặc Hùng nhìn bên ngoài dáng vẻ to lớn thô kệch nhưng thực ra lại là một người thầy khá tốt, từng động tác một được Mặc Hùng hắn hướng dẫn một cách cụ thể, chi tiết, chậm rãi để đảm bảo mọi người đều có thể quan sát rồi thực hành được.
Minh Triết sau khi đến giờ nghỉ thì đi dạo một vòng rồi mới kiếm tạm một gốc cây nào đó để ngồi xuống, do thân thể này có một thể lực khá tốt, vượt xa người thường, cộng thêm việc tu vi của Minh Triết hắn đại tiến thế nên một canh giờ liên tục tập luyện đối với người khác có thể mệt nhưng đối với hắn thì hoàn toàn bình thường.
Hắn của bây giờ thể lực đã vượt xa ngày trước, tuy không biết chính xác là bao nhiêu lâu nhưng hắn đoán hắn có thể vận động mạnh trong một khoảng thời gian khá dài ít nhiều cũng phải gần gấp đôi so với ngày trước.
“Lâm Hy sư muội có việc gì mà phải tìm ta?”
Minh Triết hắn đang ngồi, hai mắt nhắm chặt, lưng tựa vào gốc cây cảm nhận được khí tức Lâm Hy đang núp sau gốc cây nơi hắn tựa lưng thì nói.
Minh Triết hắn vẫn luôn duy trì một loại cẩn thận, chẳng biết nó có từ bao giờ, từ kiếp trước cho đến kiếp này, từ lúc thức đến cả lúc ngủ hắn vẫn luôn duy trì một loại cẩn thận một sư đề phòng, bởi vì hắn biết muốn mạnh lên đồng nghĩa với việc là sẽ có kẻ thù dù ít hay là nhiều thì nó sẽ luôn luôn có cho dù ở bất cứ đâu, ở bất cứ địa phương nào nếu muốn mạnh lên thì phải chấp nhận với việc là sẽ có kẻ thù.
Tuy nhiên kiếp này không giống như kiếp trước hắn bây giờ chỉ là một tên Tẩy Trần cảnh, hơn nữa lại chẳng đi gây sự với ai thì kẻ thù muốn có cũng khó nhưng việc duy trì sự đề phòng nó đã là tập tính của hắn rồi khó mà bỏ được.
Hơn nữa đây cũng là một tập tính tốt, ở cái thế giới này, muốn vào trong giang hồ lăn lộn mà không có một điểm đề phòng thì khó mà có thể sống lâu được.
“Chán ghét, cứ phải có việc thì mới được tìm huynh sao.” Lâm Hy tỏ vẻ hờn dỗi nói.
“Lâm Thủy sư muội đâu sao không thấy muội ấy đi cùng với muội?” Minh Triết thấy Lâm Hy tỏ vỏ hờn dỗi thì cũng không để tâm lắm mà hỏi.
“Lâm Thủy nàng lúc ta sang là đang chơi với bạn rồi, ở nhóm đấy cơ hồ toàn bộ đều là trẻ con nên bọn nó chơi với nhau thân lắm, thấy nàng đang chơi vui thì ta cũng không tiện gọi mà đi sang đây luôn.” Lâm Hy nghe Minh Triết hỏi thì đáp.
“Vậy sao.” Minh Triết nghe vậy đáp.
“Tuấn Hào huynh có vẻ mệt sao không dựa vào ta mà nghỉ lát rồi dậy.” Lâm Hy sau khi thấy Minh Triết hắn đang dựa lưng vào gốc cây, hai mắt nhắm chăt tưởng hắn đang ngủ thì nói.
“Lâm Hy sư muội xin tự trọng.” Minh Triết hắn nghe vậy thì đáp.
“Tự trọng cái gì, ngày nhỏ mỗi lần gặp mặt huynh lúc nào chẳng gối ở trên đùi ta mà ngủ.” Lâm Hy nghe vậy thì hồn nhiên đáp.
“Nhỏ thì khác lớn thì khác, cổ nhân có dặn nam nữ thụ thụ bất thân.” Minh Triết nghe Lâm Hy nói như vậy thì cũng chẳng đổi ý mà nói.
“Nhỏ thì có thể hồn nhiên vô lo, vô nghĩ, không biết, nhưng khi lớn rồi thì phải hiểu rõ nam nữ khác nhau, ta với muội năm nay cũng mười lăm mười sáu, ở đảo ta thì cũng đã đến tuổi cập kê rồi, gái gả chồng, trai lấy vợ, ta với muội cũng chẳng phải vợ chồng, mà ta với muội thì cũng chẳng yêu nhau, nếu người ta nhìn vào ta đang gối lên đùi muội thì còn ra cái thể thống gì nữa, thế nên Lâm Hy sư muội xin tự trọng.” Minh Triết hắn mặt không đổi sắc điềm nhiên giảng cho Lâm Hy nghe.
Nhưng sau khi quan sát lại ký ức của Tuấn Hào với Lâm Hy thì thầm nói ở trong lòng:
“Không ngờ tiểu tử Tuấn Hào này tuy không thích con nhà người ta nhưng vẫn chiếm tiện nghi con nhà người ta.”