Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 75: Voi Chúa

Chương 75: Voi Chúa


“Mới có tí tuổi đầu mà ăn nói chẳng khác gì ông cụ non, vậy chưa nay huynh có muốn đi ăn cùng muội vì lâu lắm chúng ta chẳng đi ăn cùng nhau rồi.”

“Cảm ơn hảo ý của sư muội nhưng ở nhà Cẩn Y nàng đã chờ cơm rồi, nếu ta đi ăn với muội thì lại phí bữa cơm nàng chuẩn bị cho ta, mong sư muội thông cảm.”

Minh Triết hắn nghe Lâm Hy mời đi ăn thì khéo léo từ chối nói, thú thật đối với việc người ta mời đi ăn, đi chơi thì hắn cũng không ghét mà cũng chẳng ưa thích vì qua đó có thể mở rộng mối quan hệ, nhưng đối với hắn việc tu hành mới là việc quan trọng nhất, nếu người ta mời hắn đi đâu hắn sẽ xem xét, nhưng Lâm Hy là một người cho hắn ấn tượng khá xấu, ngay từ lần đầu hắn gặp mặt “cô nàng” này đã muốn dùng hắn như là bia đỡ đ·ạ·n rồi thế nên đến khi nào hắn hiểu hết về cô nàng này hắn mới quyết định có nên đi hay không còn bây giờ thì cứ từ chối đã.

Đương nhiên hắn cũng đã sống đủ lâu để hiểu được cái đạo lý rằng ở trên đời này không có cái gì gọi là bằng hữu hay là bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là thứ vĩnh viễn mà thôi.

Việc mở rộng quan hệ nó vốn chỉ có hai mục đích đơn giản nhất, chính đáng nhất đó chính là thêm bạn bớt thù và tăng thêm cơ hội làm ăn để kiếm lợi ích về cho mình, đấy là cách mà kẻ trí mở rộng và sử dụng quan hệ.

Còn đối với những người bình thường, những người phàm họ không chịu được sự cô đơn, sự nhàm chán, họ không chịu được việc tu hành thế nên họ đi ra ngoài kết bạn để nói chuyện, ngắn gọn thì nói chuyện một hai câu còn lâu thì là cả một ngày, mục đích để giải tỏa nỗi buồn, tìm kiếm niềm vui, tìm kiếm sư khoái lạc, … Có những người sợ giao tiếp, sợ xã hội thế nên họ tìm một chỗ để chốn, để lánh đời, họ giống như những con thú hoang vậy thấy người là chạy.

Điều này xảy ra thì cũng dễ hiểu thôi vì việc tu hành đâu phải là dành cho tất cả mọi người, người tu hành được đã ít, người đắc đạo còn ít hơn.

Để minh chứng cho điều này dễ thấy nhất đó chính là lần khảo hạch của Ngự Lang tông có hơn mười nghìn người tức là hơn một vạn người cùng tham gia một khảo hạch mà cuối cùng cũng chỉ có hơn một trăm người nhập tông thôi mà trong một trăm người đó thì mấy ai có thể đắc đạo, phải biết để kiếm được một người đắc đạo là khó vô cùng trong một trăm người như thế không có là chuyện bình thường mà có được một người đã là vạn hạnh rồi.

Bởi vì trong một trăm người đấy sẽ có những người tu hành đến một đoạn rồi bỏ dở không tu nữa, sẽ có những người chẳng may bất hạnh mà c·hết bởi vì tu luyện có vấn đề hoặc là chẳng may bị g·iết c·hết, cuộc sống tu hành nó đã khó nay lại thêm phần khắc nghiệt, nhưng đời sống nó chính là vậy mà là dẫm đạp lên nhau để mà sống nơi mà mạnh thắng yếu thua, mạnh sống yếu c·hết.

Còn đối với những bậc tu hành thì khác, kẻ trí chọn bạn đã cẩn thận người tu hành chọn bạn còn cẩn thận hơn, tựa đầu vào thân cây, hắn bỗng nhớ lại bài kệ mà mình đã từng đọc.

“Nếu không gặp bạn lành, thận trọng và sáng suốt, cũng đừng sống với họ, họ chẳng phải hiền trí, hãy như vua từ bỏ, đất nước bị bại vong, hãy sống như voi chúa, một mình trong rừng sâu, hãy sống riêng một mình, như tê ngưu một sừng.”

“Nếu hôm nay không đi được thì để lần sau đi, giờ nghỉ sắp hết rồi muội về trước.”

Lâm Hy nàng thấy hắn sau khi nói xong câu đấy rồi không nói gì chỉ lặng yên tựa lưng vào gốc cây ngủ thì cũng không giận, cũng không ép buộc mà chỉ nói một câu rồi rời đi.

Sau khi nàng đi mất thì một lúc sau giờ nghỉ cũng kết thúc, mọi người đều được gọi từ chỗ nghỉ ngơi của mình để chở về hàng tiếp tục tập luyện, một canh giờ nữa lại trôi qua.

“Tốt hôm nay dừng lại ở đây, các ngươi đã làm rất khá ngày mai chúng ta sẽ lại gặp lại cố gắng tiếp tục phát huy, giữ vững phong độ này rõ chưa.” Mặc Hùng chắp hai tay sau lưng, dõng dạc nói.

“Rõ.”

“Được rồi nghỉ đi ăn trưa đi.”

Nghe xong câu nói đấy cả lớp lập tức giải tán mỗi người đi về một hướng, Minh Triết sau khi lấy lại áo của mình thì cũng chuẩn bị để trở về nhà.

“Này vị huynh đệ.”

Minh Triết hắn đang đi trên đường thì một người chẳng biết từ đâu tới ra khoác vai của hắn rồi nói.

“Huynh đệ có việc gì sao?” Hắn thấy vậy thì đáp.

“Có việc, có việc nhưng cũng không phải việc gì nghiêm trọng cả, chỉ là sư huynh của bọn ta có vài điều muốn nói với huynh đệ mà thôi.”

“Ồ vậy thì dẫn đường.” Minh Triết nghe vậy thì bình thản nói.

Nam tử kia nghe vậy thì trên mặt thoáng biểu lộ chút vẻ ngạc nhiên nhưng ngay sau đó thì bình tĩnh lại, cười một tiếng rồi đưa hắn vào một cái ngõ nhỏ khuất tầm nhìn.

Nói thật thì tự dưng một người vô duyên vô cớ ra khoác vai hắn rồi bảo hắn đi gặp người này người kia thì hắn cũng không đi đâu, nhưng ban nãy khi đang ở sân tập mỗi lúc hắn ở gần Lâm Hy thì lại có những cái ánh mắt bất thiện hướng hắn nhìn tới mà trong đám người đó có tiểu tử này thì hắn đã biết đám người đấy là ai rồi, hơn nữa ở trong đám tiểu tử ấy có một người đeo một món đồ rất là thú vị thế nên hắn mới quyết định đi theo để “giao dịch”.

Ở đằng xa, sau khi nhìn Minh Triết bị một người dắt vào trong một ngõ nhỏ thì Mặc Hùng cũng chẳng nói gì, khuôn mặt cũng chẳng có một chút b·iểu t·ình như đã gặp chuyện này quá nhiều rồi vậy.

“Huynh không định cản chúng nó lại sao?” Một vị giảng sư đứng bên cạnh hắn thấy thế thì liền hỏi.

“Có việc gì mà phải cản, trẻ con mà, hơn nữa lại còn đang ở cái độ tuổi thích thể hiện mình nữa, nhất là đàn ông khi có đàn bà ở bên cạnh thì lại càng máu hơn, những người trưởng thành hoàn toàn rồi thì khác còn trẻ con ở cái tuổi thích thể hiện mình này, chỉ cần không c·hết người không tàn tật thì không có việc gì là phải cản, sau việc này còn mài dũa ngạo khí của đứa trẻ ấy, cho nó biết được thực tế khắc nghiệt của việc tu hành, hơn nữa qua vụ việc này biết đâu lại kích thích được ý chí tu hành của nó để nó phấn đấu tu tập vươn lên, một mũi tên mà chúng ba cái đích.” Mặc Hùng cười nói.

“Vậy biết đâu sau vụ này nó không đứng dậy nổi nữa thì sao?” Giảng sư bên cạnh nghe thấy Mặc Hùng nói vậy thì hỏi.

“Vậy thì kệ nó, dù sao việc tu hành cũng không phải dành cho tất cả mọi người, nếu chỉ vì một sự việc cỏn con này mà không đứng lên được thì quá là kém cỏi mà Ngự Lang tông chúng ta cũng không nuôi người phế vật, nếu chỉ ngã một lần không đứng dậy nổi thì không cần chúng ta thực tế khắc nghiệt sẽ g·iết nó c·hết trước.”

“Một người phải biết tự đấu tranh cho chính mình, một dân tộc phải biết tự đấu tranh cho đất nước của mình, nếu không thì người đấy mãi mãi chẳng tự do, dân tộc cũng vậy vĩnh viễn làm kẻ nô lệ.”

“Hãy giống như con lửng vậy cho dù có phải đối mặt với cả một bầy sư tử, sinh vật to hơn nó gấp mấy lần nó cũng không chùn bước, dũng mãnh tiến lên không môt chút sợ hãi cho dù đối thủ của nó là một bầy sư tử trưởng thành hùng mạnh.” Mặc Hùng chắp hai tay sau lưng nhìn về hướng ngõ nhỏ rồi nói.

Chương 75: Voi Chúa