Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 76: Giao Dịch

Chương 76: Giao Dịch


Cùng lúc này.

Ở trong ngõ nhỏ tính cả Minh Triết hắn cùng với nam tử đưa hắn đi vào đây thì nơi đây có tận bảy người toàn bộ đều là nam tử hết.

“Một nhị tầng, tính cả tên này nữa thì có năm nhất tầng.” Minh Triết sau khi quan sát một vòng thì nói ở trong lòng.

Ở giữa có người đang ngồi trên cái hộp gỗ còn năm người còn lại, người thì ngồi dưới đất, người thì đứng lưng tựa vào tường, còn một nam tử sau khi đưa Minh Triết vào đây thì đang đứng đằng sau hắn, nam tử đang ngồi ở trên cái hộp gỗ tuổi tác hắn không biết, nhưng người này khá cao, hơn nữa lại là tên duy nhất đạt đến Tẩy Trần cảnh nhị tầng ở đây nên hắn đoán tên này chính là đầu lĩnh của nhóm này.

“Không biết sư huynh muốn mời đệ đến chỗ này là có việc gì?” Minh Triết nhìn nam tử đang ngồi trên hộp gỗ điềm nhiên nói.

“Ồ, đệ đang hỏi ta sao?”

Nam tử kia đang ngồi tĩnh tọa sau khi nghe thấy vậy thì mở mắt ra rồi nói, sau khi nói xong, thấy Minh Triết hắn không nói gì mà chỉ lặng yên, bình thản đứng ở đấy thì nam tử ấy mới cười một tiếng rồi nói:

“Đệ không nói gì vậy thì chắc là ta rồi, nếu đệ đã gọi ta một tiếng sư huynh vậy thì ta cũng sẽ gọi đệ một tiếng sư đệ cho dễ xưng hô có được không?”

“Tùy ý.” Minh Triết vẫn bình thản đáp.

“Vậy được.” Nam tử kia gật đầu rồi nói.

“Thấy sư đệ có vẻ là một người thẳng thắn, mà mọi người ở đây cũng không ai muốn làm mất thời gian của ai cả nên sư huynh sẽ vào việc luôn vì cũng gần trưa rồi giải quyết xong thì đi ăn cơm luôn cho ấm bụng.” Nam tử kia nhìn Minh Triết cười rồi nói.

“Tuy chúng ta gặp nhau chưa lâu, mọi người ở đây cơ hồ ai cũng là mới gặp nhau cả, mà ta với đệ hẳn là mới nói chuyện với nhau lần đầu. Đệ là một người thẳng thắn, ta cũng là một người thẳng thắn không biết đệ có thể nhường lại cho sư huynh cô gái của đệ được không?” Nam tử kia nhìn thẳng vào mắt của Minh Triết vẻ mặt thành khẩn nói.

“Cô gái?” Minh Triết nghe vậy thì hỏi.

Tuy biết người mà nam tử ấy nhắc đến là ai nhưng Minh Triết hắn vẫn hỏi lại như vậy.

“Nếu là Lâm Hy thì huynh cứ tùy tiện, dù sao nàng cũng chẳng phải là nữ nhân của ta, nàng có yêu ai hay là có quan hệ với ai thì đối với ta cũng chẳng có một tý ảnh hưởng nào.” Minh Triết hắn sau khi hỏi xong sau đó mới điềm nhiên đáp lại.

“Lâm Hy có phải là nữ nhân trạc trạc tuổi của đệ, ngồi cùng đệ lúc giờ nghỉ?” Nam tử kia hỏi lại.

“Đúng vậy đó chính là nàng.” Minh Triết gật đầu.

“Vậy thì đạ tạ sư đệ, không ngờ sư đệ không chỉ là một người thẳng thắn mà lại còn là một người sảng khoái nữa, ta rất thưởng thức những con người biết sống thức thời như đệ, bây giờ sư đệ có thể đi được rồi đấy.” Nam tử kia sau khi thấy Minh Triết gật đầu thì mỉm cười rồi nói.

“Chuyện của huynh đã xong rồi thì bây giờ đến chuyện của đệ.” Mặc dù nam tử ấy “mời” hắn đi nhưng Minh Triết cũng không vội đi mà nói.

“Ồ, sư đệ có việc gì với ta sao? Hay là sư đệ muốn đổi ý.” Nam tử kia thấy vậy thì hỏi lại.

“Không ta muốn làm một cuộc giao dịch với huynh.” Nói xong thì từ trong bao thạch hắn lấy ra mười viên linh thạch hạ phẩm, do quá nhiều một tay không thể cầm hết được nên hắn tạm đặt ở dưới đất.

“Giao dịch?” Ai ở đây sau khi nhìn thấy mười viên linh thạch thì cũng sáng hết mắt lên nhưng rất nhanh mọi người đều bình tĩnh lại.

Mười viên linh thạch là bằng một phần mười số linh thạch mà một đệ tử ngoại môn khi chưa tốt nghiệp kiếm được một tháng thế nên ai ở đây sau khi thấy linh thạch cũng tham lam là chuyện bình thường.

“Vậy đệ muốn giao dịch với ta cái gì?” Kiểm soát lòng tham của mình nam tử kia nói.

“Ta muốn viên ngọc được đính trên cái vòng cổ của huynh.” Chỉ tay vào viên ngọc mà nam tử kia đang đeo ở trên cổ Minh Triết đáp.

“Đệ muốn mua thứ này? Viên Thủy Châu này?” Nam tử kia hỏi lại.

“Đúng vậy mười viên linh thạch đổi lấy viên Thủy Châu đấy.” Hắn gật đầu đáp.

Sau khi nghe Minh Triết hắn nói xong thì nam tử kia vốn đang điềm tĩnh thì phá lên cười, mọi người xung quanh tuy chẳng ai hiểu chuyện gì đang diễn ra cả nhưng nhìn thấy nam tử kia cười mọi người cũng bắt chước phá lên cười theo.

“Đệ muốn mua viên Thủy Châu quý giá này của ta chỉ với giá mười viên linh thạch thôi sao.” Nam tử kia sau khi phá lên cười thì cũng bình tĩnh lại được một chút rồi mới nói.

“Mười viên linh thạch đã là giá cao, Thủy Châu cũng không quá đắt, mong huynh suy nghĩ lại vì sư đệ sẽ không đưa ra lời đề nghị thứ hai đâu.” Sau khi mọi người phá lên cười thì hắn vẫn điềm nhiên nói.

“Ồ sư đệ, đệ đang đẹ dọa ta sao.” Nam tử kia nghe vậy thì thân sắc có vẻ nghiêm túc, bầu không khí đang từ thoải mái thì bỗng chuyển qua nghiêm trong.

Mọi ánh mắt ở đây đều hướng về phía của Minh Triết sau câu nói của nam tử đó, giống như là những con dã thú đang nhìn một con cừu nhỏ vậy.

“Thôi được rồi, việc của chúng ta hôm nay đã hết, để bao thạch cùng mười viên linh thạch ở lại đệ có thể đi về được rồi, cảm ơn vì sự hào phóng của sư đệ.” Nam tử kia nói xong thì phất tay ra hiệu cho nam tử đang đứng ở đằng sau lưng của Minh Triết.

Nam tử đứng ở đằng sau lưng của Minh Triết thấy vậy thì hiểu ý một tay đặt lên vai của Minh Triết một tay định hướng tới chỗ túi bao thạch để lấy đi.

“Bụp.”

Ngay khi nam tử kia tiến đến gần hắn để lấy túi linh thạch thì ngay lập tức hắn liền biến ra sau lưng của nam tử ấy, hai ngón tay được bao bọc bởi khí một chưởng đánh thẳng vào huyệt phong trì khiến nam tử ấy ngất ngay lập tức.

*Huyệt phong trì: Nằm phía sau dái tay, phần lõm dưới xương chấm. Khi bị tác động, đập vào trung diện tủy lập tức hôn mê b·ất t·ỉnh ngay. (Cẩn thận nhé)

Nhanh như cắt, mọi thứ cơ hồ chỉ diễn ra trong vòng một hai giây khiến cho ai ở đây cũng không hiểu được chuyện gì vừa diễn ra từ lúc Minh Triết đang đứng thì biến mất cho đến lúc nam tử kia ngã xuống, mọi người đang thản nhiên ngồi, ban nãy cũng chỉ có một chút nghiêm túc những đấy chỉ là dọa nạt, bây giờ thì khác rồi tất cả đều đứng lên bao vây Minh Triết lại giống như một con mồi vậy, cả nam tử kia đang ngồi trên cái hộp gỗ cũng phải nhảy xuống, ánh mắt ngưng trọng nhìn Minh Triết.

“Cũng may là một chưởng kia ta ra tay vừa đủ để có thể gây tác động lên một vị Tẩy Trần cảnh nhị tầng, nếu không mạnh quá thì cũng không tốt còn nhẹ quá thì cũng chẳng hay.” Minh Triết hắn sau khi ra tay với nam tử kia thì nghĩ thầm ở trong lòng.

Ánh mắt hắn nhàn nhạt quét qua tất cả mọi người ở đây một vòng rồi lao lên như một con mãnh thú vậy, không một chút sợ hãi thẳng vào một nam tử đang bao vây hắn.

Sau sáu phút hắn điềm nhiên bước ra khỏi ngõ nhỏ như chưa hề có việc gì, khi hắn đi ra thì đã có một đại hán cùng một nam tử đang nghiêm mặt nhìn về hướng hắn, thấy hắn bước ra thì đại hán mới hỏi:

“Tiểu tử, tại sao lại chỉ có một mình ngươi những người còn lại đâu hết rồi, mấy tiểu tử nhà người làm gì trong con ngõ nhỏ đấy.”

Chương 76: Giao Dịch