Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 77: Cảm Nắng

Chương 77: Cảm Nắng


Thấy Mặc Hùng cùng một người nam tử đang Nghiêm mặt nhìn hắn rồi hỏi, hắn mới nhẹ nhàng từ tốn ôm quyền rồi nói:

“Thưa hai vị lão sư, sáu người còn lại vẫn ở trong ngõ đó nằm nghỉ.”

“Ồ, người nói xem tại sao họ lại nằm nghỉ?” Mặc Hùng nghe vậy thì mặt không đổi sắc, nghiêm mặt hỏi lại.

“Cái này thì học trò không biết, nhưng học trò mạnh dạn đoán là do hôm nay trời nắng quá cộng thêm việc là có vẻ như cũng đã lâu rồi họ không tập luyện thế nên hôm nay sau buổi tập võ họ sinh ra cảm nắng nên nằm nghỉ ở trong đấy ạ.” Minh Triết thấy vẻ mặt đáng sợ của Mặc Hùng thì vẫn điềm nhiên ôm quyền rồi nói.

“Vậy tiểu tử ngươi vẫn chưa trả lời, ngươi làm gì ở trong đấy?” Mặc Hùng càng ngày càng tiến gần, mỗi một chữ nói ra âm thanh lại càng thêm lớn, hai răng cắn chặt lại giống như một người đang cố kìm nén cơn giận của mình vậy.

“Đệ tử chỉ ở trong đấy làm một cuộc giao dịch với họ, thuận mua vừa bán hai bên đều vui, vậy những vấn đề của lão sư đệ tử đã trả lời hết rồi, đệ tử xin phép về trước vì bây giờ cũng đã là giờ trưa rồi người nhà cũng đợi đệ tử, nếu có vấn đề gì lão sư cũng có thể ý kiến lên hình đường đến lúc đấy họ giải quyết là mọi chuyện sẽ minh bạch, đệ tử xin phép về trước, chào hai vị lão sư.” Minh Triết ôm quyền hướng về Mặc Hùng cùng vị nam tử kia rồi rời đi.

“Vậy việc này có phải báo cho hình đường không?” Vị nam tử kia thấy Minh Triết rời đi thì hỏi bên cạnh Mặc Hùng.

Mặc Hùng sau khi thấy Minh Triết rời đi hoàn toàn thì mới cười lớn rồi nói:

“Báo việc gì phải báo, dù có báo những việc nhỏ nhặt như này hình đường cũng không giải quyết cho đâu, mà đệ không nghe sao những người kia chỉ đơn thuần là cảm nắng còn tiểu tử kia chỉ là đến giao dịch có vấn đề gì đâu, thuận mua vừa bán, ha, ha, ha, …”

“Lời nói dối chắng trợn vậy mà huynh vẫn tin, tiểu tử ta đoán hắn là đánh hết tất cả sáu người kia xong rồi c·ướp đồ rồi.” Nam tử kia nghe Mặc Hùng nói rồi cười xong thì có chút tức giận đáp lại.

Mặc Hùng nghe nam tử ấy nói vậy thì quay ra mỉm cười rồi nói:

“Giờ ai mới là người ngây thơ nào, sáu người kia người đông thế mạnh nhưng ta với đệ rõ ràng nhìn thấy là những người kia kéo tiểu tử này vào cơ mà rõ ràng là mấy tiểu tử kia cũng có ý đồ xấu trước nhưng vẫn là không may đá phải khối thiết bàn, gặm phải khúc xương cứng vậy mới bị cắn lại thôi.”

“Thế giới này chính là vậy mà mạnh thắng yếu thua, kẻ mạnh thì sống kẻ yếu thì c·hết đấy đã là quy luật rồi, làm gì có cái luật sáu người kia đánh tiểu tử này thì được mà tiểu tử này phản đòn đánh trả thì không được, lão đệ a chung quy là đệ vẫn còn trẻ quá, nên đi ra ngoài trải nghiệm một tý cho biết thế giới như nào chứ đừng chăm chăm chú đầu vào tu luyện kẻo lên Huyền Ngọc cảnh lại bị một tên Tẩy Trần cảnh nó lừa đấy.”

“Thôi đi vào xem mấy tiểu tử đó dậy chưa, nếu còn ngất thì mang lên dược đường cho tròn trách nhiệm của một người giáo viên.” Vỗ nhẹ vào vai của nam tử ấy Mặc Hùng nói rồi đi vào trước.

Khi đi vào trong ngõ nam tử ấy có chút bàng hoàng xác người nằm vật vã, vất vưởng ở khắp nơi.

“Đệ không cần phải lo đâu ta đã kiểm tra hết rồi không có ai c·hết cả trong này chỉ có một đứa bị bẻ gẫy tay còn đâu tất cả đều bị một chưởng đánh ngất hết.” Thấy nam tử kia nhìn thấy cảnh tượng này rồi bàng hoàng thì Mặc Hùng mới cười rồi nói.

“Một chưởng đánh ngất hết có lẽ nào là thực lực áp đảo, tiểu tử đó mới có Tẩy Trần nhị tầng trong này cũng có Tẩy Trần nhị tầng cùng lắm là ngang tay làm sao lại như thế này, chẳng lẽ tiểu tử kia ẩn giấu thực lực?” Nam tử kia nghe thấy Mặc Hùng nói vậy thì hỏi.

Mặc Hùng nghe vậy thì nhún vai rồi nói:

“Tiểu tử đó có ẩn giấu thực lực hay không thì ai biết được nhưng lúc ta với đệ nói chuyện với nó, tiểu tử ấy thủ đoạn dù có mạnh cũng làm sao có thể ẩn giấu trước ta với đệ, nếu ẩn giấu được thì vô lý quá, nhưng cũng không thể phủ nhận trên đời này cũng có nhiều loại công pháp đặc thù, có thể tiểu tử này là con cháu của một vị trưởng lão từ đó mới tu được mấy công pháp có thể che giấu thực lực, nhưng ta đoán không phải là do tu vi đâu mà là kỹ thuật đấy.”

“Sao huynh biết?” Nam tử kia nghe vậy thì hỏi lại.

“Đệ nhìn đi ở trên những cái huyệt này đều có những giấu vết dù nó nhàn nhạt đi rồi nhưng nếu tinh mắt thì vẫn có thể thấy được, thế nên ta đoán tiểu tử này cũng có nghiên cứu một chút về các loại huyệt rồi dùng những tiểu tử này như là vật thí nghiệm để áp dụng những gì mình đã học vào thực chiến.” Xách đầu của một tên tiểu tử đang nằm ở dưới đất lên Mặc Hùng chỉ cho nam tử kia.

“Thôi được rồi không lòng vòng nữa nhanh nào đệ, làm tròn trách nhiệm của một vị lão sư rồi còn đi ăn trưa nữa, ta mang bốn đệ mang hai, nhưng đệ cầm tiểu tử gẫy tay kia đi vậy được không.” Mặc Hùng hỏi.

“Được nếu huynh đã nói vậy, vậy thì đi nào.” Vác hai tiểu tử đang nằm ở dưới đất lên trên vai nam tử ấy phi như bay hướng thẳng đến dược đường, Mặc Hùng thấy thế sau khi vác bốn tiểu tử kia lên thì cũng đuổi theo sau.

Một lúc sau ở dược đường.

Hai thủ vệ nhìn thấy Mặc Hùng cùng với nam tử kia đang vác mấy người trên vai phi như bay về cổng của dược đường thì dơ tay cản lại.

“Mặc huynh đã lâu không gặp, Hầu đệ đệ cũng vậy không biết mấy tên tiểu tử này là bị?” Thủ vệ của dược đường có vẻ quen biết với hai người này thấy hai người này tiến đến thì cười rồi hỏi.

Mặc Hùng nghe vậy thì cũng cười rồi đáp:

“Mấy tiểu tử này cũng là trái gió trở trời, ở trong nhà lâu nay mới ra ngoài tập luyện một lần không may cường độ nặng quá chẳng may bị cảm nắng, đặc biệt có một tiểu tử khi ngã cũng chẳng may tự làm gãy tay mình, thôi ta đưa đến đây thôi huynh đệ thông báo hộ ta một tiếng cho dược đường để họ cho người mang vào dù sao bây giờ cũng đã là buổi trưa, muộn rồi ta đi ăn trước.”

“Vậy sao lâu ngày không tập lại còn bị cảm nắng sao, không những thế lại còn gẫy cả tay nữa, nhưng thôi được rồi ta sẽ thông báo cho người của dược đường huynh cứ để người lại đây ta sẽ mang người vào cho, nhưng lần sau nhớ điều độ chút nặng quá thì dược đường cũng hết chỗ để chứa.” Thủ vệ nghe Mặc Hùng nói bóng gió thì cũng biết, cũng hiểu, những không vạch trần mà chỉ cười rồi nói.

“Được ta sẽ điều độ lại huynh đệ xin chào.” Mặc Hùng nghe vậy thì gật đầu rồi cùng với nam tử kia quay lưng rời đi.

Sau khi Mặc Hùng cùng với nam tử kia rời đi thì có mấy người vận y phục của dược đường chạy ra trước cổng, nhìn thấy người b·ị t·hương đang nằm vật vã trước cửa thì một người nam tử trong đấy trách móc thủ vệ:

“Tại sao người b·ị t·hương lại để họ nằm vật vã ở trước cổng như thế này, tuy không phải trường hợp khẩn cấp thì không được được rời vị trí để đi vào nhưng ít nhiều thì cũng phải dựng ở gần tường hay gần cái gì chứ để thế này thì ai đi được.”

Chương 77: Cảm Nắng