Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 82: Hi Vọng
“Không ngờ anh trai của tiểu tử đó lại là một tên Hoàng Cơ cảnh, tuy chỉ là một tầng thôi nhưng đối với ta bây giờ cũng đã có thể đe dọa tới tính mạng rồi.”
“Nhưng cũng may là anh trai của tiểu tử ấy lúc đó đang ở phụ cận đến kịp lúc để ngăn cản lại chứ nếu không cho dù là Phá Tâm Chưởng hàng nhái lấy tu vi của ta tiểu tử kia có bọc toàn thân là khí, Phá Tâm Chưởng hàng nhái vẫn có tác dụng.” Minh Triết hắn nghĩ thầm ở trong lòng.
Cẩn Y nàng sau khi nghe thấy tiệng động lạ từ trong tu luyện đã tỉnh dậy từ lâu rồi nhưng được Minh Triết hắn truyền âm không cho ra ngoài thế nên nàng mới cố thủ ở trong phòng, sau khi mọi chuyện đã xong thì nàng mới đi ra ngoài thì thấy Minh Triết cả người là máu đang đứng ở đấy.
Nhìn thấy sắc mặt của Cẩn Y, Minh Triết hắn trấn an nàng một chút bảo nàng dọn sạch đống máu này để hắn đi thay đồ cùng tắm một cái để rửa trôi đi hết đống máu này.
Cầm cái túi bao thạch của Đại Bình đưa cho hắn chuẩn bị đi đốt bộ y phục này rồi mới đi đun nước tắm, vốn dĩ chỉ cần rửa qua là có thể mặc lại được nhưng thôi đã cầm tiền của người rồi thì cứ thuận theo người, họ không muốn rắc rối hắn cũng vậy, vậy thì cầm tiền rồi cũng coi như là tiếp nhận thành ý của họ chuyện này chẳng cần quan tâm nữa bỏ qua, kể cả có dây dưa tiếp thì cũng chẳng có lợi lộc gì mà chỉ mang lại họa mà thôi.
Bên kia Đại Bình sau khi đưa hai người bị trọng thương về dược đường sau đó cũng không đưa Tiểu Bình về nhà của phụ mẫu nơi Tiểu Bình thường ở mà đưa Tiểu Bình về nhà mình, do Đại Bình đã là Hoàng Cơ cảnh nên được tông môn phân cho một căn nhà riêng.
“Bốp”
Vừa vào trong nhà Tiểu Bình đang định nói gì đấy thì ngay sau đó một cái tát thẳng vào mặt của Tiểu Bình, cái tát nhanh và mạnh đến nỗi Tiểu Bình hắn còn chưa kịp vận khí lên để bảo vệ mặt đã bị đánh trúng rồi sau đó còn đập cả người vào tường lập tức ngất đi, may mà tường nhà rất cứng cho dù cái tát rất mạnh khiến cho cả người đập vào tường nhưng cũng không khiến cho bức tường xuất hiện dấu hiệu hư hại.
Hai canh giờ sau Tiểu Bình từ trong cơn mê tỉnh lại thấy Đại Bình đang ngồi tĩnh tọa ở đấy thì lập tức quỳ gối xuống rồi thành khẩn nói:
“Đại ca, đệ đã biết lỗi.” Nhưng Đại Bình vẫn ngồi tĩnh tọa mà không nói câu gì, thấy vậy Tiểu Bình lại nói lại một lần nữa:
“Đại ca, đệ đã biết lỗi.” Mặc dù đã đến lần thứ hai nhưng Đại Bình vẫn ngồi tĩnh tọa không nói gì.
Thấy vậy Tiểu Bình mới hét lớn lên:
“ĐẠI CA, ĐỆ BIẾT LỖI RỒI.”
Từ một gã lưu manh dám cầm dao g·i·ế·t người bây giờ Tiểu Bình ở trước mặt Đại Bình trông chẳng khác gì một đứa trẻ làm sai sợ bị trách phạt.
Đến lần ba cuối cùng Đại Bình mới mở mắt nhàn nhạt nói:
“Ta đã dặn đệ là trước khi hành động phải suy nghĩ thật kỹ, vậy những lời ta nói có phải là đệ đã quên hay đệ cố tình không nhớ.”
“Đệ” Tiểu Bình muốn nói lại thôi.
“Đệ có bao giờ suy nghĩ về hành động của mình sẽ gây ảnh hưởng đến gia đình như thế nào trước khi làm.” Đại Bình nhàn nhạt nói tiếp.
Đại Bình chỉ nói một vài từ thôi đã khiến cho Tiểu Bình khép nép, sợ hãi, không dám nói câu gì.
Nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Bình, Đại Bình vô cảm nói:
“Làm tốt thì thưởng, làm sai thì phạt, với việc của đệ ta sẽ thông báo cho phụ mẫu, còn đệ thì sẽ ở tại nơi này diện bích mười ngày.”
“Vâng, thưa huynh trưởng.” Tiểu Bình nói.
Từ trong nhẫn không gian của mình, Đại Bình hắn lấy ra một quyển sổ nhỏ đưa cho Tiểu Bình.
“Đây là?” Tiểu Bình cầm quyển sổ nhỏ trong tay hỏi lại.
“Đây là gia quy, vốn gia quy chỉ xuất hiện ở những gia tộc lớn, chúng ta những gia tộc nhỏ không cần phải quan tâm đến thứ này, nhưng ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi, sai lầm của quá khứ chính là bài học, đời ông bà chúng ta làm nông thì không nói làm gì nhưng đời cha me chúng ta đã bắt đầu tu hành rồi ta cũng không muốn bao nhiêu cố gắng, vất vả của phụ mẫu hơn một trăm năm nay để gây dựng một gia tộc đều đổ sông đổ bể chỉ vì những hành động thiếu suy nghĩ của đệ.”
“Gia quy này là do ta cùng phụ thân bàn bạc suy tính kỹ lưỡng, sau đó mới viết thành một quyển sổ nhỏ như thế này, trong mười ngày đệ diện bích mỗi ngày phải chép phạt mười bản gia quy này, trong mười ngày đó chỉ có những hôm đi học thì đệ mới được đi ra ngoài nhưng sau đó phải về ngay, cơm canh mỗi ngày sẽ được đưa đều đặn nhưng ta sẽ dặn tất cả người hầu trong nhà không được nói chuyện với đệ và đệ cũng vậy.”
Sau khi đưa quyển sổ nhỏ cho Tiểu Bình thì Đại Bình nói, nhưng nói với khuôn mặt vô cảm, giọng nói nhàn nhạt chẳng có chút mặn mà gì, dường như từ thái độ mà nam tử ấy bộc lộ ra đối với Đại Bình thì Tiểu Bình chỉ là một người ngoài chứ không phải là huynh đệ trong một nhà.
Tiểu Bình sau khi nghe xong vị “anh trai” của mình nói thì gật đầu không cãi lại đi theo người hầu đến một cái phòng ngủ rồi ở vào.
“Nếu đệ muốn chứng minh mình là người trong nhà, mình hữu ích cho gia tộc thì sau mười ngày đó hãy trở thành con người khác cho ta xem nào, đừng khiến ta cùng phụ mẫu thất vọng.” Sau khi Tiểu Bình đi thì Đại Bình hắn nhàn nhạt thả một câu đấy rồi biến mất, chẳng rõ Tiểu Bình có nghe được câu nói đó hay không.
Khu nhà của nội môn, nhà của phụ mẫu Tiểu Bình cùng Đại Bình.
“Chuyện của Tiểu Bình con đã giải quyết xong rồi, nó sẽ bị cấm túc ở nhà con trong mười ngày.” Đại Bình sau khi rời khỏi nhà mình thì lập tức xuất hiện ở nơi này.
“Tốt chuyện của Tiểu Bình ta cũng đã hiểu một hai, con làm tốt lắm, vất vả cho con rồi.” Phụ Thân của Tiểu Bình cùng Đại Bình nói.
Nam tử này họ Trương tên Đại Thường, là thế hệ đầu trong gia tộc bắt đầu tu luyện, vốn xuất thân trong một gia tộc làm nông ở một vùng nông thôn hẻo lánh, tuy không biết chữ nhưng cũng không tính là nghèo khó, cha mẹ của hắn vẫn có thể lo cho hắn đủ ăn đủ mặc.
Nhưng về sau do cơ duyên xảo hợp hắn cùng một cô gái trong thôn đi tham gia khảo hạch của Ngự Lang tông bất ngờ được trúng tuyển thế là cuộc đời của hai người nhất phi trùng thiên, một bước lên trời, được ăn ngon, được mặc đẹp, được học chữ, được dạy cách tu luyện, số tiền được tông môn phát cho một tháng thì đủ để cho cha mẹ tiêu sài thoải mái cả một đời.
Sau đó hắn cũng lấy luôn cô gái cùng thôn năm đó về làm vợ, một thời gian sau mới sinh được hai người con gọi là Tiểu Bình cùng Đại Bình.
Đối với người phàm nhất là những người đến từ các vùng nông thôn nghèo khó, hẻo lánh thì ai cũng đều muốn tham dự khảo hạch của các tông môn để bắt đầu tu luyện vì đối với họ được nhận vào các tông môn đó là một cơ hội để đổi đời.
“Vậy phụ thân con xin phép được trở về nhà để bắt đầu tu luyện.” Đại Bình sau khi nói xong thì ôm quyền nói.
“Ừm con về đi, nhớ để ý Tiểu Bình kẻo nó lại làm những điều dại dột.” Đại Thường nhàn nhạt nói.
“Vâng thưa phụ thân.” Nói xong câu đấy thì Đại Bình lập tức biến mất chỉ còn lại một mình Đại Thường trong phòng với tiếng thở dài.
Trong đời hắn sinh hai người con lớn gọi Đại Bình nhỏ gọi Tiểu Bình tuy tư chất cả hai là bằng nhau đều là tam phẩm nhưng nếu so sánh về phẩm tính thì trong mắt của hắn cùng nương tử Đại Bình giống như một con chim phượng hoàng vậy còn Tiểu Bình thì chẳng khác nào một con gà đen cả.
“Thứ Tiểu Bình thiếu chính là sự giáo d·ụ·c của cha mẹ hy vọng gia quy có thể giúp nó tỉnh ngộ.” Đại Thường hắn nói thầm ở trong lòng, nói thật con nào thì chẳng là con đều từ mình thì nó mới có cả, dù nó giỏi hay nó dốt, đẹp hay nó xấu thì cũng vẫn là con, làm sao mà Đại Thường hắn vì đứa con nó kém cỏi mà từ bỏ nó được thế nên hắn vất vả không quản ngày đêm mới nghĩ ra vấn đề gia quy, nghiên cứu kỹ rồi đưa cho Đại Bình để nó gửi cho Tiểu Bình, hy vọng từ đó Tiểu Bình có thể tỉnh ngộ.