Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 93: Chơi Đùa

Chương 93: Chơi Đùa


Ngự Lang tông, tổng bộ, phòng làm việc của tông chủ.

Cùng lúc hai người Hạ Nguyệt cùng Cẩn Khiêm đang nói chuyện phiếm thì ở phòng làm việc của tông chủ.

“Cộc, cộc, cộc.”

“Vào đi.”

Một thị vệ đứng ở bên ngoài gõ cửa sau khi được người ở bên trong cho phép thì đi vào.

“Người vào đây có việc gì không?” Đang ngồi làm việc Hùng Bắc nhìn thấy người thị vệ thì hỏi.

“Thưa tông chủ Tôn Vân thân truyền có đến nói là muốn gặp người.” Người thị vệ sau khi nghe Hùng Bắc hỏi thì đáp lại.

“Tôn Vân? Cho nó vào đi.” Sau khi nghe thấy Tôn Vân đến trong giọng nói của Hùng Bắc cũng có chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại bình tĩnh lại rồi nói.

Thị vệ sau khi nghe thấy Hùng Bắc nói thế thì hành lễ lui ra ngoài sau đó Tôn Vân hắn liền bước vào trong.

“Vân nhi con đến đây vào giờ này là có việc gì?” Nhìn thấy Tôn Vân đến Hùng Bắc ân cần hỏi nhưng trong giọng nói vẫn chứa một chút sự uy nghiêm sẵn có.

“Thưa sư phụ đệ tử muốn xem danh sách những người vượt qua vòng hai của khảo hạch nhập tông đợt này có được không ạ.” Nghe Hùng Bắc nói vậy Tôn Vân hành lễ đáp lại.

“Có việc gì quan trọng không Vân nhi?” Hùng Bắc nghe vậy thì đáp nhưng cùng lúc đấy cũng ra hiệu cho phía sau Quang lão đi lấy danh sách.

“Không gây nguy hiểm với ai hết nhưng đối với con việc này khá quan trong.” Tôn Vân nghe vậy thì đáp.

“Vậy có thể nói cho ta biết là chuyện gì không Vân nhi?”

“Dạ không thưa sư phụ.” Tôn Vân hắn nghe vậy thì thẳng thắn đáp lại.

“Vậy ta hiểu rồi.” Hùng Bắc nghe vậy thì gật đầu sau đó cũng không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa mà chuyển sang nói những chuyện phiếm khác cùng Tôn Vân.

Một lúc sau Quang lão cầm theo một tập giấy trở về đặt nó lên bàn rồi tự lui ra ngoài, do làm việc cùng Hùng Bắc đã lâu nên chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Hùng Bắc thì hẵn đã tự biết ý của Hùng Bắc như nào rồi thế nên có những lúc tuy không nói nhưng chỉ cần nhìn qua ánh mắt của Hùng Bắc hắn cũng tự biết hắn phải làm gì.

Sau khi Minh lão lui ra ngoài cấm âm đại trận được Hùng Bắc khởi động Tôn Vân cầm tập giấy đấy lên lặng yên nghiên cứu, Hùng Bắc ở bàn làm việc thấy vậy cũng lặng yên không nói tiếp tục xử lý đống giấy tờ đang chất chồng như núi ở trên bàn làm việc.

Sau khoảng hai mươi phút Tôn Vân thôi việc nghiên cứu đứng dậy hành lễ rồi tạm biệt với Hùng Bắc, sau khi Tôn Vân rời đi Quang lão vẫn chậm trễ không bước vào, một lão già mặc toàn thân áo đen chẳng biết từ đâu xuất hiện đứng lặng phía sau Hùng Bắc.

Đống tài liệu ban nãy được Tôn Vân nghiên cứu cẩn thận rồi cất lại trên bàn lúc này đang được Hùng Bắc lấy ra để đọc.

“Minh lão à cho người đi điều tra cho ta kỹ càng về mười người này, nhất là người này.” Hùng Bắc sau khi đọc xong hết đống tài liệu về mười người đó thì chuyển hết đống tài liệu cho Minh lão phía sau.

“Rõ thưa tông chủ.” Minh lão sau khi cất tài liệu vào nhẫn không gian sau đó thì hành lễ rồi biến mất.

Quang lão sau khi Minh lão biến mất lúc này thì mới bước vào trong phòng.

Bên kia Tôn Vân sau khi tìm hiểu một về sự kiện đấy bất thành thì thất vọng rời đi, tuy trên mặt hắn không có biểu lộ gì hết nhưng trong lòng thì cũng có chút thất vọng, tuy thời gian trôi qua cũng đã lâu, những câu chuyện, sự kiện diễn ra khi hắn còn ở Ngự Lang tông trong kiếp trước đối với hắn cũng đã cách đây mấy nghìn năm rồi nhưng hắn có một điều chắc chắn lão Hoàng chính là biến số duy nhất bởi vì hắn nhớ kỹ càng chín người kia vẫn không có gì thay đổi, nhưng hắn vẫn không biết là rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.

Rõ biết tính của Hùng Bắc, biết sức của một mình mình không thể nào có thể điều tra được việc này thế nên khi xem đến trang của lão Hoàng hắn mới cố ý dừng lại đọc kỹ hơn một chút, tuy linh cảm cùng kinh nghiệm của hắn đã mách bảo rằng cho dù có tìm hiểu kỹ càng thì chuyện này cũng chẳng đi đến đâu đâu nhưng hắn vẫn hy vọng dù sao khả năng để quay ngược thời gian làm lại từ đầu cũng không phải là thứ một người có thể cưỡng lại được.

Lúc này ở bên ngoài sân rộng Lâm Hy đang ngồi trò chuyện cùng với Khang Minh và một đám bạn của nàng và của hắn, họ như tạo thành một khu vực riêng tách biệt với phần còn lại có lẽ vì tất cả những người ngồi ở đây đều là con hoặc là cháu của các vị trưởng lão trong tông.

Không chỉ riêng mình họ làm vậy mà những người khác cũng tương tự như vậy tạo thành nhóm rồi ngồi lại với nhau.

Dù sao thời gian những tân đệ tử nhập tông cũng đã có hơn hai tháng rồi việc chia bè kết phái trong các đệ tử cũng là một điều dễ hiểu, cổ nhân có câu ngưu tầm, mã tầm mã hay là thô hơn như là vật họp theo loài.

Trong khi họ đang nói chuyện với nhau thì cái tên của Khang Minh cùng Tuấn Hào lại bất ngờ được xướng lên cùng một lúc giống như là duyên trời định vậy.

Nghe thấy cái tên Tuấn Hào, Lâm Hy lúc đang nói chuyện với Khang Minh thì đột ngột dừng lại không nói nữa cái đầu nhỏ ngó trái, nghiêng phải không cố định như muốn tìm kiếm một người nào đó vậy những người còn lại trong nhóm thấy thế thì cũng thấy kỳ lạ nhưng do không biết chuyện gì mà cũng hiểu ý nên cũng không hỏi nhiều, còn riêng Khang Minh thì khác, hắn biết Tuấn Hào là ai nên khi nàng dừng nói chuyện với hắn để tìm kiếm hình ảnh của một nam nhân khác khiến hắn có chút gì đấy không thoải mái ở trong lòng.

Nhưng đối thủ của hắn cũng may lại lạ Tuấn Hào thế nên sau khi biết đối thủ là ai hắn cũng tự an ủi mình cầm thanh đao gỗ lên phủi bụi ở quần áo rồi bước lên võ đài.

Bên kia Minh Triết đang ngồi thiền nghe thấy cái tên của mình được réo lên thì cũng phủi bụi ở trên quần áo, cầm thanh đao gỗ bước lên võ đài.

Nhìn thấy Minh Triết lên đài ánh mắt của Lâm Hy lúc này đang như mê, như đắm nhìn vào hắn, nhưng bắt được khoảng khắc này của Lâm Hy khiến Khang Minh hắn trong lòng vốn đang có chút không thoải mái nay lại chuyển sang thành có chút tức giận vì rõ ràng hắn với nàng quen nhau từ bé hơn nữa cả hai người bây giờ lại đang đính hôn, mặc dù hắn biết Minh Triết lâu lâu cũng sang gặp gỡ nàng nhưng làm sao bằng hắn được, Minh Triết nhiều lắm đối với nàng cũng chỉ là bằng hữu còn hắn rõ ràng là thanh mai trúc mã của nàng, rõ ràng là hôn phu của nàng tại sao nàng lại dùng ánh mắt đấy để nhìn một nam nhân khác mà không phải là hắn.

Tất nhiên trong lòng như vậy nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ một trạng thái bình tĩnh thế nên chẳng ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì kể cả Minh Triết hắn cũng vậy.

“Tuấn Hào huynh không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy.” Nở một nụ cười Khang Minh hắn nói.

Nhưng Minh Triết hắn vẫn vậy, sắc mặt điềm nhiên, thần thái thong dong nghe Khang Minh nói vậy thì từ tốn nói:

“Khang Minh huynh không ngờ là chúng ta lại có duyên như vậy, ta biết huynh là một người cứng đầu dù cho chúng ta mới gặp mặt hai lần nhưng giải thưởng này đối với ta rất quan trọng thế nên hy vọng trận này Khang Minh huynh có thể nhận thua để tránh phiền phức.”

Nghe xong câu nói đó Khang Minh hắn sững người đang bực thì chớ.

Chương 93: Chơi Đùa