Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 98: Bột Lạ
“Mà thôi chúng ta dừng ở đây được rồi.” Quan sát xung quanh một vòng sau đó đặt cái túi đang chứa Cẩn Y vào gần một cái cây.
“Cô bé này công nhận là giẫy giụa cũng khỏe thật từ nãy đến giờ hơn mười phút rồi mà vẫn còn giẫy giụa được, là ta mà biết không thoát được thì sau một phút ta đã ngừng rồi.” Sau khi đặt Cẩn Y xuống thì nam tử kia nói.
Mở cái túi ra thấy bên trong đang giẫy giụa trong đau đớn Cẩn Y, nam tử ấy ánh mắt cũng có hơi nghi hoặc, sau khi dùng khí để cố định lại khiến nàng không cử động được thì hắn đặt tay nhẹ lên bụng của nàng rồi nhắm mắt cảm nhận, nữ nhân đứng đằng sau thấy thế thì lặng yên không nói.
Sau khoảng hai phút nam tử ấy mở mắt ra, ánh mắt, khuôn mặt của nam tử ấy lộ rõ vẻ bàng hoàng, xen lẫn ngạc nhiên cùng với tức giận sau đó mới thốt ra hai chữ:
“Không Có.”
Nữ tử kia nghe vậy nghi hoặc hỏi:
“Không có ý huynh muốn nói là gì, tại sao lại không có.”
“Không có, không có thật, tại sao lại vậy, tại sao viên đan dược không có ở trong người nàng?”
Nữ tử kia nghe vậy thì bực tức, giận dữ không truyền âm nữa mà trực tiếp nói ra luôn:
“Tại sao lại không có huynh rõ ràng đã nói chắc như đinh đóng cột rằng viên đan dược ở trong người của nàng trước khi chúng ta đi tại sao bây giờ lại không có.”
“Ta, ta, ta không biết ta rõ ràng đã cảm nhận được viên đan dược ở trong người nàng mà.” Nam tử ấy nghe vậy cũng nghi hoặc ngơ ngác giống như chẳng hiểu chuyện gì cũng không truyền âm nữa mà trực tiếp đáp.
“Chẳng lẽ viên đan dược thực sự ở trong người của tiểu tử kia còn ta là kẻ bị lừa? Vậy tại sao ta lại cảm nhận được viên đan dược ở trong người của con bé này? Hơn nữa nếu mà viên đan dược thực sự nằm trong người của tiểu tử kia thì ban nãy khi hắn xuất hiện ta phải cảm nhận được rồi chứ, chẳng nhẽ cảm nhận của ta bị sai? Rốt cuộc là thế nào? Chuyện này là sao? …”
Vô số câu hỏi bây giờ đang được đặt ra trong đầu của nam tử ấy lúc này hắn đang hoàn toàn bị rối trí cùng với bực bội, hắn ban đầu bước vào tu giới đơn giản chỉ muốn có cuộc sống tốt hơn, về sau khi cuộc sống khá lên rồi thì hắn lại muốn mạnh lên để có thể tự bảo vệ bản thân mình cùng với những người xung quanh, mong muốn của hắn tuy đơn giản nhưng có thể khiến cho hắn làm gì cũng được để đạt được nó.
Từ nội gián cho đến một người hầu những công việc thấp hèn nhất, kể cả như vậy hắn cũng sẵn sàng làm nếu nó khiến cho hắn mạnh lên, để thực hiện cho kế hoạch ngày hôm nay hắn đã phải g·iết c·hết rồi bỏ lại chính ngự thú, người bạn đồng hành suốt vô số năm trời của mình kể từ khi hắn gia nhập Ngự Lang tông đến giờ bởi vì hắn biết hắn không thể mang theo nó được mà nếu để nó ở lại nó cũng sẽ bị g·iết ngay.
“Chi bằng để ta tiễn ngươi một đoạn.” Nhớ lại cảnh tượng đó, một câu nói của chính hắn trong đầu lại hiện lên.
Nữ nhân kia đứng ở đằng sau vẫn lặng yên như bức tượng không nói gì.
“Phập.”
Một âm thanh lạnh lùng vang lên một kiếm của nam tử đâm xuyên qua cổ họng của Cẩn Y, máu tươi cũng theo đó như mưa phun ra, do bị khí của hắn bọc lại nên cho dù đau đớn nàng cũng không thể cử động được gì chỉ có thể khóc để diễn ta nỗi đau của nàng bây giờ.
“Viên đan dược rất có thể ở trong người của tiểu tử kia, mà tiểu tử kia chắc chắn vì con bé này mà đến chúng ta cứ giữ nàng sống cho đến khi tiểu tử kia đến rồi chộp lấy tiểu tử kia luôn.” Nói xong câu đấy khí của hắn đang bao bọc người của Cẩn Y lại tiến về gần phía cổ ngăn cho máu ngừng chảy.
“Huynh điên rồi, điên thật rồi, nếu tiểu tử kia đến chắc chắn sẽ không đến một mình mà sẽ đến cùng với những người khác nếu chẳng may đến với năm hoặc mười tên thủ vệ chúng ta sẽ c·hết ngay.” Nữ nhân kia đang đứng yên như tượng, nhìn thấy và nghe hắn nói thì trực tiếp đáp lại.
“Hôm nay cho dù là máu chảy đầu rơi ta cũng phải lấy được viên đan dược này về.” Nam tử kia nghe vậy thì đáp lại luôn, trong mắt hắn bây giờ đang rực chiến khí, ánh mắt của hắn bây giờ chính là ánh mắt của kẻ thà c·hết chứ không lùi.
“PHẬP”
Nhưng ngay sau khi hắn nói xong thì từ đằng sau một bàn tay đã đâm xuyên qua lồng ngực phá nát trái tim của hắn.
“ỌEEEEEEEEE”
Nam tử kia ngay sau khi bị cánh tay từ đằng sau đâm xuyên qua ngực phá nát trái tim của hắn thì miệng hắn phải nôn ra cả lít máu, nhưng ngược lại ánh mắt của hắn bây giờ lại bình tĩnh vô cùng, ngoảnh đầu lại nói:
“Từ khi có một thứ gì đó bất ngờ chui vào người ta, ta đã sớm nghi ngờ rồi, ngươi là ai? Tại sao ngươi làm vậy? Nữ nhân của ta đâu?”
“Đấy là quá nhiều câu hỏi cho một kẻ sắp c·hết đấy.” Từ đằng sau âm thanh của nữ tử kia biến mất thay vào đó là một âm thanh vô cùng mị hoặc tưởng chừng như chỉ nghe thôi cũng đã để đủ say đắm lòng người rồi.
“Vốn ta được người ta tặng một cân bột cảm xúc, tính muốn dùng thủ nhưng ai ngờ đâu nó lại hiệu quả như vậy hơn nữa lại còn vượt xa ngoài mong đợi.” Âm thanh mị hoặc đấy lại một lần nữa vang lên nhưng đối với nam tử ấy bây giờ âm thanh mị hoặc ấy không thể sánh ngang với lỗ hổng to đùng ở ngực được.
“Bột cảm xúc sao vậy thì ta cũng hiểu rồi.” Nam tử sau khi nghe xong thì gật đầu như đã hiểu.
Bột cảm xúc là một thứ bột vô cùng nguy hiểm ở một số thế lực nó được coi là hàng cấm không được lưu hành cũng không được sử dụng, sở dĩ nó nguy hiểm như vậy bởi vì khi người nào chẳng may hít hay nếm thử nó vào trong một khoảng thời gian nhất định người đó sẽ mất đi hết lý trí của mình mà chỉ sống thuần theo cảm xúc.
Nam tử ấy tự dưng gật đầu hiểu bởi vì hắn đã lý giải được tại sao tự dưng lý trí của mình biến đi mất mà hành động theo cảm xúc một thời gian ngắn, đấy cũng là lý do vì sao hắn bị rối trí và sau đó tức giận đâm xuyên qua cổ của Cẩn Y cùng với hừng hực chiến khí đứng lại đó đợi mà không phải rời đi.
Sau khi chủ nhân của âm thanh mị hoặc đấy rút cánh tay của mình ra nam tử ấy cũng không quay lại mà chỉ đứng lặng, đương nhiên chỉ vỡ một trái tim cùng với một lỗ hổng to đùng ở ngực là không thể g·iết được sức sống mãnh liệt của Hoàng Cơ cảnh cao thủ nhưng nam tử ấy sở dĩ không quay lại bởi vì hắn biết hắn không thoát được, sau khi cánh tay đâm xuyên qua trái tim của hắn, hắn cũng đã đoán được tu vi của đối phương như nào rồi.
“HUYỀN NGỌC CẢNH CAO THỦ.” Một câu nói thoáng hiện lên trong đầu hắn khi cánh tay ấy đâm xuyên qua.
“Trước có Ngự Lang tông cao thủ, sau có Huyền Ngọc cảnh cao thủ ta đã biết số ta đã tận, trời muốn diệt ta rồi.” Nam tử ấy bình thản nói mặc cho lỗ hổng to đùng đang không ngừng rỉ máu ở ngực.
“Nhưng không ngờ ta lại có thể c·hết trong tay của Huyền Ngọc cảnh cao thủ, ta không hối tiếc biết còn nhiều chuyện chưa thể làm nhưng chỉ trách số mình đã tận, tiền bối ngài ra tay đi, nhưng trước khi người ra tay có thể nói cho ta biết nàng ở đâu rồi không?” Trên mặt hắn vẫn vậy, một vẻ không hối tiếc, không sợ hãi bình thản hỏi.
Sau khi hắn nói xong một bàn tay mềm mại của phụ nữ nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn.
“Nương tử ngươi đã sớm bị ta g·iết rồi, nhưng nếu ngươi muốn c·hết thì c·hết một mình đi đừng hòng câu thời gian đợi cao thủ của Ngự Lang tông đến rồi kéo ta c·hết theo.”
Âm thanh mị hoặc đấy lại một lần nữa vang lên, nhưng sau khi âm thanh kết thúc cả người của nam tử kia nổ ra thành vạn mảnh, máu, thịt, ruột, gan, xương cốt, … bắn ra tung tóe khắp nơi, từng cành cây ngọn cỏ xung quanh đây đều dính một phần thân thể của nam tử ấy cả Cẩn Y đang nằm gần đó cũng bị dính, có lẽ chỉ trừ mỗi chủ nhân của âm thanh mị hoặc đó thì như có một luồng khí vô hình ngăn cản không bị dính gì cả.