Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 97: NGhi Hoặc

Chương 97: NGhi Hoặc


Nhưng cho dù nàng gào thét thì có ai nghe, nàng giẫy giụa thì có ai để ý, ở bên ngoài hai người nam nữ này đi có thể nói là một đường thuận lợi thủ vệ canh ở cổng chính lúc này thì đang thay ca thế nên khi thấy họ thì chẳng ai để ý nhiều, hơn nữa bọn họ cũng có thân phân lệnh bài của Ngự Lang tông nên sau khi đưa lệnh bài cho thủ vệ để kiểm tra bọn họ thuận lợi chạy ra ngoài.

Đương nhiên nếu như hai người này vác theo một cái túi mà có gì đó ở bên trong đấy đang giẫy giụa cùng gào thét thì cho dù là đang thời điểm thay ca mệt mỏi các thủ vệ vẫn sẽ giữ họ lại để kiểm tra xem bên trong có thứ gì.

Đến lúc đấy thì chắc chắn sẽ rất phiền phức và khi đội tuần tra đến hai người chắc chắn sẽ b·ị b·ắt ở đây luôn, đừng nghĩ họ là Hoàng Cơ cảnh thì không ai có thể giữ lại được phải biết để làm được một công việc gì đó ở Ngự Lang tông tu vi bắt buộc phải đạt tới Hoàng Cơ cảnh tức là ở đây hơn một trăm vị thủ vệ mệt mỏi này đều là Hoàng Cơ cảnh cao thủ hết.

Sở dĩ bọn họ có thể một đường thuận lợi vượt qua thủ vệ, thoát khỏi cổng của Ngự Lang tông, rời khỏi Ngự Lang tông khu vực kiểm soát mà không có ai nhận ra cũng là nhờ vào ám thuật của nam tử đang vác Cẩn Y trên vai, nam tử này là một vị ám thuật cao thủ thế nên rất giỏi trong việc che giấu hành tung của mình cùng với những thứ xung quanh.

Lúc này ở bên ngoài cái túi mặc dù nhìn như là một cái túi bình thường chẳng có gì khác biệt cả nhưng thực chất xung quanh cái túi đều được bao phủ bởi một loại ám thuật, không có hình sắc cũng chẳng có mùi, bên trong mặc cho Cẩn Y giẫy giụa, bên ngoài cái túi vẫn nằm im.

Cũng nhờ thế khi nhìn thấy cái túi nằm im, hơn nữa bây giờ đang là thời điểm thay ca mệt mỏi thế nên cho dù có hơn trăm vị thủ vệ đứng đấy để canh họ cũng chẳng quan tâm, để ý nhiều.

“Chàng làm thế nào mà tìm được tin tức tiểu tử đó bị á·m s·át thế?” Đang đi trên đường nữ nhân bên cạnh bỗng truyền âm hỏi.

Nam tử đó nghe vậy chỉ mỉm cười một cái nhưng không nói câu gì, thấy cảnh này trong giọng nói của nữ nhân đấy cũng có chút phụng phịu, hờn dỗi giống như trẻ con rồi nói.

“Thần thần bí bí làm như quý lắm ấy, chàng không nói thì thôi.”

Sau một câu nói hờn dỗi thấy nam tử ấy vẫn chẳng nói gì chỉ cười thôi, biết là hờn dỗi đối với hắn hiện tại không hữu dụng thì nữ tử ấy lại nói tiếp:

“Nhưng cũng may là huynh tìm được tin tức đó nhờ thế mà chúng ta b·ắt c·óc nữ nhân này mọi người sẽ nghĩ chúng ta là người của Huyết Tình Các đến để g·iết c·hết hắn.”

Nghe đến đây nam tử đấy lại thở dài như muốn chút hết mọi phiền não ở trong lòng rồi nói:

“Haiz, vốn kế hoạch là như thế nhưng nàng đã làm hỏng nó rồi còn gì nữa.”

“Ta.” Nữ tử nghe vậy trong giọng nói có chút gắt gỏng, bực bội đến nỗi đang truyền âm nói chuyện với nhau phải mà ngừng lại hét lên một tiếng, sau đó ý thức lại tình hình, bình tĩnh tiếp tục truyền âm nói.

“Rõ ràng là ta đã làm theo kế hoạch rồi còn gì nữa bắt lấy nữ tử kia rồi chuồn vậy bước nào chàng bảo ta phá.”

“Đúng a, nàng đã làm đúng theo kế hoạch bắt nữ tử đấy rồi chuồn nhưng sau cú vẩy tay của nàng thì còn kế hoạch nào có thể cứu được nữa.” Nam tử kia sau khi nghe nàng nói xong thì đáp lại, trong lời nói đấy của nam tử tuy bình thản từ tốn nhưng lại xen lẫn chút xíu gì đấy mệt mỏi.

Nhưng lúc này người nữ nhân làm sao mà nghe ra vẫn truyền âm phản bác:

“Việc tiểu tử đấy xuất hiện là bất ngờ nhưng ta cũng chỉ vẩy tay một cái chứ có làm cái chuyện gì nghiêm trong đâu.”

“Nàng không làm chuyện gì nghiêm trọng chỉ đơn giản một cú vẩy tay thôi đúng, nhưng đấy là một cú vẩy tay của Hoàng Cơ cảnh cao thủ, nàng đã phá nát hai căn nhà và nghiêm trong hơn hết là để lại khí tức của mình.”

Nam tử kia vốn đang rất mệt mỏi vì vừa phải thi triển ám thuật, vừa phải cảnh giác xung quanh, vừa phải chạy ở một tốc độ ổn định không quá nhanh không quá chậm để tránh mọi người nghi ngờ, vốn trong lòng đang có hỏa vì kế hoạch tuy thành công nhưng thân phận lại bị lộ nghe nàng nói vậy hắn truyền âm đáp lại ngay.

“Nhưng đấy là tình thế bắt buộc tiểu tử đó xuất hiện bất ngờ ta có phải là cố tình đâu ta cũng chỉ muốn đánh ngất nó thôi mà.” Nàng nghe hắn thẳng thừng nói vậy thì rơm rớm nước mắt rồi đáp.

“Vấn đề là nàng có thể dùng cách khác để đánh ngất nó, nhưng thôi chuyện đã thành như vậy rồi có cãi nhau cũng chẳng có ích gì.” Nhìn thấy nàng rơm rớm nước mắt hắn vốn ban đầu muốn nói cái gì lại thôi không nói nữa, giọng nói dịu dịu lại.

“Mà chàng tính sao về thân phận này?” Lau đi nước mắt nữ nhân kia nói.

“Bỏ thôi chứ biết làm sao nữa, Hạc Thần Cốc diệt rồi tầm này thì còn làm nội gián, nội diếc gì nữa, tầm này mà làm tiếp thì chỉ có ngu trung thôi.” Nam nhân kia nghe vậy thì thở dài rồi nói.

“Còn thân phận Ngự Lang tông đệ tử chúng ta tính làm sao?”

“Điều này ta chẳng phải đã nói với nàng rồi còn gì nữa.” Nam tử kia nghe vậy thì nghi hoặc hỏi lại nhưng sau đó vẫn từ tốn giải thích.

“Thân phận này thì cũng vậy bỏ đi thôi chứ biết làm sao, bởi vì cao tầng của Ngự Lang tông vốn đã sớm biết chúng ta là nội gián rồi, sau khi Hạc Thần Cốc đã bị diệt chúng ta như cá nằm trên thớt họ muốn xử chúng ta lúc nào thì xử, muốn ta sống thì ta không được c·hết, muốn ta c·hết thì ta không được sống, chẳng qua bây giờ trong mắt họ chúng ta như những con kiến con chẳng gây được sóng gió gì nên họ không quan tâm đến thôi chứ về sau khi đột phá tu vi cao hơn chắc chắn sẽ bị bí mật á·m s·át ngay, thế nên ta mới nói với nàng là cũng đã đến lúc phải rời đi rồi.”

“Mà nàng cũng đừng lo cho dù con bé này ẩn giấu kỹ nhưng ta cũng cảm nhận được trong người nó có một viên Huyền Ngọc tứ giai, sau khi ta lấy ra ta với nàng bát cơm sẻ nửa sau đó chúng ta liền mai danh ẩn tích hoặc là chuồn sang hòn đảo khác thôi, đến lúc đấy cho dù Ngự Lang tông có phát lệnh truy nã thì cũng không dám thực sự động thủ.”

“Ân.” Nữ nhân kia nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, nhưng sau đó lại hỏi: “Mà ta cũng không hiểu tại sao ta không cảm nhận được gì từ con bé này mà chàng lại cảm nhận được?”

Nam tử kia đang chạy như bay nghe nàng hỏi thì quay lại nhìn nàng một cái với ánh mắt nghi ngờ nhưng sau đó vẫn từ tốn trả lời:

“Sao hôm nay ta cứ thấy nàng có gì đó kỳ lạ, nhưng ta đoán chắc nàng chưa đột phá công pháp nên có thể không cảm nhận được.”

“Ta sở dĩ có thể cảm nhận được viên đan dược trong người cô bé này là nhờ công pháp của Hạc Thần Cốc, có lẽ do ta đã đột phá công pháp nên cảm giác về vị trí của viên đan dược là vượt xa nàng thế nên khi con bé ấy ẩn giấu viên đan dược ta có thể cảm nhận được mà nàng thì không.”

“Vậy sao.” Nữ nhân kia nghe vậy thì đáp.

“Ừm, ta đoán vậy chứ ta cũng không biết.” Nam tử kia nghe vậy thì gật đầu rồi nói.”

Chương 97: NGhi Hoặc