Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Minh Vũ Cầu Xin

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Minh Vũ Cầu Xin


Minh Vũ vừa đến cửa nhà hàng đã được người phục vụ ân cần tiếp đón, sau khi biết cậu là khách hàng có hẹn với CPC1 thì nhanh chóng dẫn cậu vào phòng chờ đã có người đợi sẵn. Bên trong là hai nam một nữ trên dưới ba, bốn mươi tuổi, mặc đồ công sở vừa thấy cậu họ đã đứng lên chào hỏi.

"Chào, tôi Nguyễn Công Minh là phó tổng giám đốc phòng kinh doanh của CPC1, hợp đồng lần này là do tôi phụ trách đây là Hùng và Lan là trợ lý của tôi."

Nguyễn Công Minh bắt tay với Minh Vũ và đưa danh th·iếp của mình cho cậu xem.

(Về phần kinh doanh, hợp đồng không phải chuyên môn của tác giả nên chém gió là nhiều, đừng tin là thật.)

Nguyễn Công Minh: "Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, hôm nay rất hân hạnh khi gặp được chủ nhân tương lai của tòa lâu dài lớn nhất Việt Nam."

Minh Vũ mỉm cười bắt tay chào hỏi cùng từng người, ra hiệu mời ngồi rồi trực tiếp vào việc thương lượng giá cả, số lượng, chất lượng sản phẩm.

Nguyễn Công Minh: "Anh có nghe nói là em muốn xây một bệnh viện có đúng không?"

Minh Vũ: "Việc này mà anh cũng biết, thông tin anh nhanh thế. Không giấu gì anh, bệnh viện này nằm trong dự án vùng đất tương lai, không nói đến đội ngũ y bác sĩ nhưng chắc chắn các thiết bị bên trong bệnh viện đều sẽ do Al điều khiển, khi đặt chân vào sẽ mang lại cho người khác cảm giác như đang ở tương lai. Mọi dịch vụ điều sẽ hoàn toàn tự động như đăng kí khám chữa bệnh, hẹn lịch bác sĩ, tái khám, robot phục vụ,..."

Nguyễn Công Min: "Người trẻ các cậu luôn có những ý tưởng táo bạo đi trước thời đại, xã hội này chính là cần những người dám nghĩ dám làm như cậu."

Minh Vũ: "Thật ra em mong muốn lúc đầu của em là muốn giảm tải tình trạng chờ đợi khi đăng kí khám bệnh và tạo một môi trường thoải mái trong lúc chờ đợi thôi ạ. Cái này cũng là tình cờ, có lần em đi khám bệnh ở bệnh viện lớn phải bốc số và chờ đợi thật sự rất làm người mệt mỏi, hơn nữa các dịch vụ chăm sóc trong thời gian chữa bệnh đúng là không đạt yêu cầu. Tất nhiên đây không phải là lỗi của các y, bác sĩ mà là số lượng bệnh nhân quá nhiều, lượng công việc quá lớn mà nhân viên lại quá ít, hơn nữa theo em tìm hiểu thì môi trường thư giản, giải áp của các y, bác sĩ cũng không được chú trọng. Bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho bệnh nhân nhưng bác sĩ cũng cần phải được chăm sóc cả tinh thần lẫn thể chất như vậy mới là song thắng, nếu dự án bệnh viện này thành công em cũng muốn mở thêm các cơ sở ở nơi khác."

Hùng và Lan nghe Minh Vũ nói thật sự rất muốn hỏi cậu có tuyển thêm trợ lý hay không, được làm việc với ông chủ quan tâm nhân viên như thế là mong ước của tất cả nhân viên. Nhưng bọn họ cũng không phải là sinh viên mới bước ra ngoài xã hội sẽ không bị những lời hoa mỹ này dụ dỗ, việc Minh Vũ nói là một chuyện còn chuyển khai như thế nào lại là một chuyện, bọn họ cần phải quan sát thêm nếu đúng như những gì cậu ấy nói đến lúc đó nộp hồ sơ cũng không muộn. Nguyễn Công Minh không hề biết chỉ mới hai ba câu nói của Minh Vũ mà hai nhân viên của ông đã có ý định đổi chỗ làm, cũng may là ông không biết.

Nguyễn Công Minh: "Nếu nói về các trang thiết bị anh không dám nhận mình là nhất nhưng chỉ cần các thiết bị máy móc mà bệnh viện cần bên anh điều có. Em chỉ cần cho anh một danh sách cho dù là máy tiên tiến nhất y học hiện nay anh cũng sẽ tìm cách mang về."

Minh Vũ mỉm cười cảm ơn rồi lại tiếp tục lao vào cuộc chiến chém giá, ông tới tôi lui, ông kể tôi nói, cũng may là nhờ có sự cố vấn của hệ thống nên Minh Vũ tránh được nhiều lần hố giá. Hơn hai tiếng trôi qua bước cơ bản hai bên đều vừa lòng với kết quả đã thương lượng, CPC1 sẽ là người cung cấp lâu dài về dược phẩm cho bệnh viện của Minh Vũ nhưng còn các thiết bị thì Minh Vũ không nhắc đến.

Sau khi hợp đồng được kí kết cả hai vui vẻ mở tiệc chúc mừng rồi ra về, trong lúc đi đến hành lang bọn họ còn gặp được bên cung ứng Vinapharm và Dược Liệu TW 2. Cả ba bên vui vẻ trao đổi danh th·iếp, hẹn một ngày rảnh rỗi nào đó sẽ cùng nhau đi đánh gold từ Minh Vũ.

Trên đường trở về công ty Lan nhìn khuôn mặt đang chau mày của Nguyễn Công Minh thì đã biết mưa gió ở công ty sắp đến rồi. Việc hợp tác với Minh Vũ lần này là một bất ngờ, cậu ấy gọi đến hotline của công ty để tư vấn, khi biết số lượng hàng khổng lồ như thế phó tổng giám đốc đã tức tốc tới để bàn hợp đồng thì không lý nào thông tin sẽ bị tiết lộ nhanh đến thế trừ phi....

Nguyễn Công Minh: "Hai người trở về soạn thông tin của các loại máy rồi gửi mail qua cho cậu ấy, về giá cả chúng ta sẽ cố gắng tính chiết khấu nhiều nhất có thể hơn nữa sẽ cho người hỗ trợ cho nhân viên về cách vận hành, bao luôn việc bảo hành sữa chữa dù đã qua thời hạn."

Hùng nhíu mày có vẻ không đồng ý nhưng nhớ đến cuộc gặp ban nãy với Vinapharm và Dược Liệu TW 2 thì cũng biết nếu CPC1 không đưa ra lợi thế thì Minh Vũ có thể sẽ bị hai công ty kia cuỗm mất.

Lan: "Anh có nghĩ chuỗi bệnh viện Al mà cậu ấy nói sẽ được thành lập hay không, hay cậu ấy chỉ mở trong dự án vùng đất tương lai để thu hút những người giàu có khác?"

Lan nhìn Nguyễn Công Minh hỏi.

Hùng: "Đừng nói với anh là em sẽ tin những lời cậu ta nói, Al thì có thể là thật nhưng để mở một chuỗi bệnh viện thì không thể, hay lắm là cậu ấy mở trong nội ô thành phố hoặc các khu vực cao cấp giành cho những người có tiền thôi. Nội tính vốn đầu tư bỏ ra đã là con số khổng lồ rồi, muốn thu hồi vốn thì chi phí dịch vụ chắc chắn sẽ không hề rẻ chỉ có những tầng lớp như anh Minh đây là có thể chứ như anh em bọn mình sợ là không được."

Nguyễn Công Minh: "Không, điều cậu ấy nói có thể là thật."

Hùng và Lan kinh ngạc khi nghe ông Minh nói, thật sự sẽ có một chuỗi bệnh viện Al phục vụ cho tất cả bệnh nhân không phân biệt giàu nghèo hay sao?

Nguyễn Công Minh không giải thích gì thêm, nếu Minh Vũ chỉ là một người bình thường thì chuyện bệnh viện cũng chỉ là nói phét nhưng cậu ấy thật là người thường sao.

*Trong nhóm.

Trần Anh Tông: "Ngư Nương Nương thời đại của ngươi có khác với của Minh Vũ không?"

Ngư Nương Nương: "Tất nhiên là khác rồi, thời của ta không hiện đại bằng, cũng không có nhà cao tầng như Minh Vũ, nói chung là thua xa. Hơn nữa c·hiến t·ranh vẫn còn, Đại Việt vẫn chưa dành được độc lập, nhân dân Đại Việt vẫn còn nghèo đói."

Lý Thái Tổ: "Ta có một thắc mắc tại sao vận mệnh quốc gia lại đè trên đôi vai của Hồ Chí Minh là do ông ấy là thái tử hay sao? Nhưng thái tử làm sao có thể rời bỏ đất nước 30 năm?"

Ngư Nương Nương: "Không phải, ngài ấy chỉ là một người dân bình thường có lòng yêu nước, một trái tim nguyện phụng sự cho đất nước này thôi. Thái tử gì chứ, triều đình bây giờ chỉ là bọn tay sai của bọn xâm lược, chúng không những không làm hết trách nhiệm của mình còn bắt tay cùng quân xâm lược bóc lột người dân nước ta."

Hưng Đạo Vương: "Khốn kiếp, rác rưởi. Bọn chúng đáng bị ngũ mã phanh thây."

Lý Thái Tổ: "Rốt cuộc là ai, là con cháu của ai trẫm nhất định phải chu di cửu tộc nhà hắn để tránh họa về sau."

Ngư Nương Nương: "Nếu tính ra đây chính là lỗi gián tiếp của Quang Trung Hoàng Đế."

Quang Trung Hoàng Đế: "Chẳng lẽ là con cháu của ta, Nương Nương người cứ việc nói thẳng nếu thật sự là con cháu của Huệ dù mang tiếng hổ dữ ăn thịt con ta cũng quyết không cho hắn sống."

Quang Trung Hoàng Đế nghe đến là lỗi gián tiếp của mình thì giận dữ khôn kể, là ai?

Ngư Nương Nương: "Không phải là con cháu của ngươi, mà do ngươi thả chạy Nguyễn Ánh, để con cháu của hắn một đứa vô dụng tiếp một đứa vô năng lại tiếp một đứa ăn chơi mới đẩy Đại Việt vào hoàn cảnh này."

Quang Trung Hoàng Đế từ nhẹ nhõm khi biết không phải do đời sau của mình làm nhưng khi biết là Nguyễn Ánh thì càng tức giận hơn. Quang Trung Hoàng Đế nhịn không được đập bàn đứng dậy.

Quang Trung Hoàng Đế: "Đúng là chim chuột một lũ, cha cõng rắn cắn gà nhà, con cháu là quân bù nhìn làm tay sai cho giặc. Lần này trẫm nhất quyết không để Nguyễn Ánh sống, ta nhất định phải tự tay c·hặt đ·ầu của hắn."

Minh Vũ vừa vào nhóm đã thấy tuyên bố của vua Quang Trung dù không biết nguyên nhân Quang Trung Hoàng Đế muốn làm như vậy là gì nhưng cậu liền vỗ tay khen hay, đúng vậy nhất định phải chém c·hết hắn để tránh mối họa về sau.

Minh Vũ: "Quang Trung Hoàng Đế con ủng hộ ngài hết mình nhất định phải chém c·hết Nguyễn Ánh để hắn và con cháu của hắn không có cơ hội hại Đại Việt."

Ngư Nương Nương: "Ây dô, Thần sử đại nhân làm người ta phải chờ đợi thật là lâu, đến bây giờ mới xuất hiện có phải đã quên đi ta rồi không."

An Dương Vương: "Con cá nhà ngươi mau dẹp cái giọng nhão nhẹt đó giùm, đừng dạy hư Thần sử."

Minh Vũ: "Ngư Nương Nương ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

Ngư Nương Nương liếc An Dương Vương bằng nữa con mắt nhưng lật mặt như lật bánh tráng khuôn mặt dịu dàng đầy ý cười với Minh Vũ nói.

Ngư Nương Nương: "Tất nhiên là ta định nhờ Thần sử đại nhân cố vấn xem ta có thể đặt hàng gì rồi?"

Minh Vũ cẩn thận hỏi: "Theo như lời Nương Nương nói thì Nương Nương đang sống ở năm 1941 có phải không?"

Ngư Nương Nương: "Đúng vậy."

Minh Vũ hít một hơi thật sâu sau 'bùm' hai đầu gối chạm đất cầu xin nói.

Minh Vũ: "Nương Nương, Minh Vũ cầu xin người lần đặt hàng lần này xin người hãy mua lương thực, xin người hãy cứu lấy hai trăm vạn dân(2 triệu dân) của Đại Viêt, xin người giúp Đại Việt vượt qua n·ạn đ·ói sắp tới."

Từ lúc Ngư Nương Nương nói đến trực giác sắp xảy ra chuyện thì Minh Vũ đã nghĩ ngay đến n·ạn đ·ói 1945 ở miền Bắc của Đại Việt rồi.

Mọi người chấn kinh rồi, hai trăm vạn, n·ạn đ·ói có nghĩa là Đại Việt sắp bùng nổ n·ạn đ·ói sẽ lấy đi sinh mạng của hai trăm vạn dân sao?

Ngư Nương Nương: "Thần sử mau đứng lên, ta đáp ứng ngươi nhưng ngươi phải nói rõ đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao Đại Việt lại gặp n·ạn đ·ói? Tại sao... Tại sao có hơn 2 triệu n·gười c·hết đói. NÓI."

Ngư Nương Nương càng nói càng không thể giữ bình tĩnh, 2 triệu người có chỉ cần bước ra đường là có thể thấy thây chất đầy đường sao?

Minh Vũ cố giữ bình tĩnh nói: "Nếu nói nguyên nhân sâu xa thì rất dài, nếu tính lỗi đầu tiên chính là do Nguyễn Ánh thân Pháp để rồi các đời hoàng đế về sau một đời thua một đời để rồi cả triều đình nhà Nguyễn trở thành bù nhìn thành tay sai cho Pháp, đến cuối cùng nước ta bị Thực Dân Pháp đô hộ."

Minh Vũ kìm nén không được cảm xúc nói, Tứ Thập Cửu thấy Minh Vũ đã quên nên lặng lẽ mở phát sống trực tiếp ra. Trên nền trời của vạn Đại Việt hiện lên sáu câu:

Năm Ất Dậu, tháng ba, còn nhớ mãi

Giống Lạc Hồng cực trải lắm đau thương!

Những thây ma thất thểu đầy đường,

Rồi ngã gục không đứng lên vì... đói!

Đói từ Bắc Giang đói về Hà Nội,

Đói ở Thái Bình đói tới Gia Lâm.

Minh Vũ: "Trải qua 1000 năm đô hộ giặc phương Bắc, Đại Việt sau hơn 1000 giữ nước năm lại tiếp tục bị đô hộ bởi thực dân phương Tây cũng chính là nước Pháp. Bọn chúng không chỉ là bóc lột nhân dân mà các cuộc tàn s·át n·hân dân cũng không thiếu, n·ạn đ·ói diễn ra sau hơn 87 năm nhân dân ta bị đô hộ (từ năm 1858 - 1945).

Vào năm 1939 c·hiến t·ranh thế giới thứ hai nổ ra, Pháp bị Phát Xít Đức t·ấn c·ông đến ngày 22 tháng 6 năm 1940 Pháp kí hiệp ước ngừng bắn với Đức, các lãnh thổ hải ngoại của Pháp thuộc về phe Phát Xít và Đại Việt bị Nhật c·hiếm đ·óng. Lúc này tình cảnh nước ta thành hai gông vào một cổ vừa bị Pháp đô hộ lại bị Nhật cai trị.

Từ khi c·hiến t·ranh thế giới nổ ra chính quyền Pháp ra sức vơ vét lương thực, của cải của nhân dân Đại Việt phục vụ cho c·hiến t·ranh, Nhật đến c·hiếm đ·óng miền Bắc nước ta (vào tháng 9 năm 1940) không chỉ là vơ vét của cải chúng còn bắt dân ta nhổ lúa trồng đay phục vụ cho c·hiến t·ranh.

Từ năm 1940 - 1944, đất canh tác bị thu hẹp sản lượng lương thực giảm, vì người dân phải trồng đay, trồng cao su để phục vụ cho việc sản xuất quân nhu cho Pháp và Nhật.

Người dân miền Bắc còn phải chịu cảnh t·hiên t·ai liên tiếp: Hạn hán, bị rầy p·há h·oại tạo thành c·hết trắng c·hết vàng, l·ũ l·ụt (tháng 9/1994 ở La Giang Hà Tĩnh, sông Cả Nghệ An bị vỡ đê) trời rét,... dẫn đến miền Bắc bị mất mùa. Vào những năm 1944 và đầu năm 1945 lương thực không có dẫn đến lạm phát nếu năm 1944 một tạ gạo ở chợ đen là 350 đồng Đông Dương (gần 1 lượng vàng, giá vàng là 400 đồng Đông Dương) thì sang năm 1945 giá gạo đã lên đến 700,800 đồng Đông Dương (2 lượng vàng). Đại Việt lần đầu tiên có nạn thiếu ăn dân quê thì nghèo đói, dân giàu cũng bữa đói bữa no, ngay cả ở các thành phố lớn người dân phải trong chờ vào các phiếu gạo được cấp bởi bọn thực dân.

Trong khi người dân mất mùa đói khổ thì triều đình nhà Nguyễn không chỉ không mở kho cứu giúp mà còn nộp cho Pháp chín mươi vạn tấn gạo (900.000 tấn). Tháng 04/1945 chính quyền bù nhìn được dựng lên với cái tên Đế Quốc Việt Nam do Trần Trọng Kim làm thủ tướng, chính quyền mới không ra sức cứu giúp người dân mà trái ngược lại con vơ vét tiền bạc của dân để giao cho Nhật là 720 triệu đồng Đông Dương (tương đương 100 vạn lượng vàng).

Bọn thực dân và p·hát x·ít tích trữ lúa gạo vì mục đích c·hiến t·ranh, số lượng nhiều đến nỗi một số kho bị sâu mọt, nấm mốc do để quá lâu ngày nhưng chúng thà đem gạo bán rẻ cho các lò nấu rượu, đem đốt thay than cho các nhà máy điện chứ không để lại một cân, một hạt cho nhân dân miền Bắc. Nhật còn làm trầm trọng hơn khi cấm tất cả các đường vận chuyển lương thực từ Nam ra Bắc, chúng ra sức bắn phá tàu bè, ghe thuyền, biến tuyến đường sắt Đông Dương thành đường quân sự hoàn toàn cắt đứt nguồn lương thực của miền Bắc.

Kết quả từ tháng 6 năm 1944 đến giữa năm 1945 n·ạn đ·ói xảy ra ở 32 tỉnh thành miền Bắc từ Quảng Trị trở ra, nghiêm trọng nhất là các tỉnh Thái Bình, Nam Định, Hải Phòng, Thanh Hóa, số n·gười c·hết đói ở Thái Bình là 28 vạn (280.000) người cùng với Nam Định hơn 21 vạn (210.000) người, Ninh Bình là 38 vạn (38.000) Hà Nam là 5 vạn (50.000) thì số n·gười c·hết đói đã lên đến hơn 58 vạn (580.000) người.

Nhiều làng xã c·hết 50-80% dân số, nhiều gia đình, dòng họ c·hết không còn ai.. Làng Sơn Thọ, xã Thụy Anh (Thái Thụy, Thái Bình) có hơn 1.000 người thì c·hết đói mất 956 người.

Lịch sử đảng bộ Hà Sơn Bình cũ ghi rõ: "Trong n·ạn đ·ói năm 1945, khoảng 8 vạn người (gần 10% dân số trong tỉnh) c·hết đói, nhiều nơi xóm làng xơ xác tiêu điều, nhất là ở những nơi nghề thủ công bị đình đốn. Làng La Cả (Hoài Đức) số n·gười c·hết đói hơn 2.000/4.800 dân, có 147 gia đình c·hết không còn một ai. Làng La Khê (Hoài Đức) có 2.100 người thì 1.200 n·gười c·hết đói, hơn phân nữa số dân".

Tháng 5/1945 có 20 tỉnh báo cáo số n·gười c·hết vì đói và c·hết bệnh là 40 vạn (400.000) người.

Để chống lại cái đói, c·ái c·hết cận kề, người dân ăn từ rau dại, đến củ chuối, vỏ cây, g·iết cả trâu bò, c·h·ó mèo; dân chài thì ăn củ nâu, cá c·hết. Khi không còn gì ăn thì họ ngồi chờ c·hết, để người nhà mang đi chôn hoặc c·hết ở bờ bụi khi đi kiếm ăn. Cái c·hết đến từ từ, thảm khốc, dày vò cả thể xác lẫn tinh thần. Cái đói khiến cha bỏ con, chồng bỏ vợ, tình người đứt đoạn, đi xin ăn không được thì c·ướp giật.

Lũ lượt người ngược, kẻ xuôi chạy đói đến các thành phố lớn, nhưng dân phố lớn cũng đầy n·gười c·hết đói, tại Hà Nội (Thành Cổ Loa, thành Thăng Long) người sắp c·hết thì được đưa về trại Giáp Bát, còn n·gười c·hết đói thì xác chất đầy xe bò đem đi "hất xuống hố như hất rác" tại nghĩa trang Hợp Thiện.

Những chứng kiến tận mắt của người dân có ghi lại bằng chứng đầy đau thương ấy.

Mục sư Lê Văn Thái, Hội trưởng Hội thánh Tin lành Việt Nam khi đó có viết: Tôi thường nghe tiếng rên xiết của những người sắp c·hết, thấy những đống thịt quằn quại gần những xác c·hết, nơi này 5-3 xác c·hết, chỗ khác từng đống người sống nằm lẫn với n·gười c·hết. Trên những đoàn xe bò đầy những xác c·hết, mỗi xe chỉ phủ một chiếc chiếu, trong những cái hầm mấy trăm xác c·hết mới lấp một lần. Một vài lá cải thối trong đống rác, một vài hột cơm đổ bên cạnh vò nước gạo thì họ kéo nhau từng lũ đến tranh c·ướp".

Tác giả Vespy viết: Họ đi thành rặng dài bất tận gồm cả gia đình, già lão có, trẻ con có, đàn ông có, đàn bà có, người nào người nấy rúm người dưới sự nghèo khổ, toàn thân lõa lồ, gầy guộc, giơ xương ra và run rẩy. Ngay cả đến những thiếu nữ tuổi dậy thì, đáng lẽ hết sức e thẹn cũng thế. Thỉnh thoảng họ dừng lại để vuốt mắt cho một người trong bọn họ đã ngã và không bao giờ dậy được nữa, hay để lột miếng giẻ rách không biết gọi là gì cho đúng hãy còn che thân người đó.

Năm Ất Dậu 1945 người dân không chỉ vui mừng khi nước ta sau 87 năm bị đô hộ dưới sự lãnh đạo của Đảng và Hồ Chủ Tịch đã giành lại độc lập cho dân tộc, mà còn đau buồn khi được gọi là năm c·hết đói.

C·hết vì không còn lúa gạo để ăn, c·hết trên đường đi xin, c·hết vì bục dạ dày do ăn cám trộn mùn cưa, c·hết khi vừa cầm được nắm cơm cứu tế, c·hết hàng loạt, và c·hết cả vì bội thực vì được ăn no sau quá nhiều ngày lay lắt vì đói. Hàng triệu n·gười c·hết trong cảnh da bọc xương, không có cả manh chiếu lẫn một hố đất để chôn riêng. Không có một cơ hội nào để giữ gìn phẩm giá."

*Trong nhóm.

Ngư Nương Nương, Trưng Nữ Vương đã khóc không thành tiếng, Trần Anh Tông, Lý Thái Tổ, An Dương Vương, Hưng Đạo Đại Vương, Quang Trung Hoàng Đế tất cả đều đỏ mắt căm hận, hận quân xâm lược tàn bạo, gian ác mười thì hận triều đình bù nhìn chính phủ Trần Trọng Kim một trăm. Bọn chúng làm sao dám, làm sao dám sống trên máu thịt nhân dân như thế.

An Dương Vương: "Thần sử ngươi nói khi đó vua nhà Nguyễn là ai, quả nhân nhất định phải tự tay chém c·hết hắn, không chỉ chém thôi là chưa đủ phải xẻo thịt lốc xương trả thù cho hai trăm vạn con dân Đại Việt."

Minh Vũ: "Ông ta là vị vua thứ 13 của nhà Nguyễn tên Nguyễn Phúc Vĩnh Thụy, thụy hiệu Vua Bảo Đại, cũng là vị vua cuối cùng của nhà Nguyễn, ông ấy thoái vị cũng chấm dứt triều đại phong kiến của Đại Việt."

*

Quang Trung Hoàng Đế: "Là lỗi của ta, chính ta đã thả chạy Nguyễn Ánh nếu không con dân Đại Việt sao phải chịu cảnh khốn cực thế này."

Quang Trung Hoàng Đế tức giận đấm từng đấm vào cột đến chảy máu tay, các quan lại cùng nhau quỳ xuống xin tội, ai cũng cho là lỗi của mình.

Lê Ngọc Hân: "Bệ hạ đừng tổn thương long thể, Thiên Nhãn lộ thiên cơ ất cũng vì cứu lại con dân Đại Việt."

Bùi Thị Nhạn: "Đúng vậy, nếu chúng ta đã biết ngọn nguồn từ Nguyễn Ánh mà ra thì dù phải dốc hết sức lực cũng phải g·iết c·hết mối tai họa này."

*Nguyễn Ánh tức đến hộc máu, quan lại cúi gầm không nói, hắn không ngờ giang sơn hắn khó khăn lắm mới giành được, mới gầy dựng được như hôm nay lại bị một tên khốn kiếp biến thành như thế.

Ngoài kinh thành Huế người dân đang tụ tập rất đông muốn Nguyễn Ánh phải đuổi người Pháp ra khỏi Đại Việt, người Pháp thì khó hiểu vì sao dân Đại Việt lại đi b·iểu t·ình. Họ thắc mắc dò hỏi thì đổi lại là ánh mắt căm hận, phẫn nộ, làm người Pháp hoảng sợ, nhiều người dân còn tụ tập tại cảng Hội An dồn người Pháp lên tàu không được đặt chân lên mảnh đất này muốn đuổi họ rời khỏi đất nước này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Minh Vũ Cầu Xin