Vạn Đại Việt Song Song
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27:
Lê Thánh Tôn: “Nhìn lại cách làm đời của đời sau rồi nhìn lại mình ta cảm thấy chúng ta có rất nhiều thiếu sót. Người xưa có câu học từ trẻ cho đến về già, học ở nhà học đến nơi xa, việc học là không bờ không bến. Nhờ có Thiên Nhãn có Thần khí mà ta học được rất nhiều thứ, cũng nhờ như vậy mới thấy được ta vẫn còn nhiều thiếu sót, việc quản lý cần có nhiều cải tiến.”
Ông ngoại: “Tôi cũng đâu nói mấy đồng chí đó sai ngược lại họ làm rất tốt nhưng mà công việc thường ngày nếu mà quen tay rồi sẽ có lúc chủ quan, mà chủ quan thì rất dễ xảy ra sai sót.”
Trên màn hình Tứ Thập Cửu nói đến đâu thì phần đó điều được tô đậm lên.
Sơn Tinh gãi gãi mũi hắn biết ném vấn đề lại cho Thương Khung là vô sỉ nhưng ngoài hắn ra thì còn ai có thể giải quyết được nữa, dù gì Thiên Nhãn cũng là do hắn tạo ra.
Tới khi mọi người tràn vào trụ sở thì tên lính này rất bình tĩnh đi đến cột cờ hạ hai lá cờ của địch xuống rồi treo lá cờ béo ú lên, miệng hát bài Tiến Quân Ca. Trong khi mọi người thì bận rộn dàn xếp quân địch thì anh ta tình tang đi lên tầng trên như đang đi trong nhà kiếm cái thang trèo lên nóc để treo cờ tiếp, chiến sĩ tiên phong đem theo cờ thì ngỡ ngàng ngơ ngác khi thấy cờ đã được treo xong. Chiến sĩ tiên phong ấy từng khóc trên vai chỉ huy nói ‘anh, có thằng nó đá bát cơm của em, có ai đời lính tăng mà lại dành treo cờ với lính tiên phong không?’
‘Vấn đề là do tiểu thúc ngươi gây ra, bây giờ lại bảo Ngô giải quyết.’ (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn Tinh: “Con còn thắc mắc có Quốc Ca sao lại không có Quốc Kỳ thì ra là Tứ Thập Cửu đang ủ mưu. Lựa thời cơ Tiểu Ngũ không để ý đảo loạn mọi thứ, lần này dù cho có Đế Huyền Vi cũng không chùi đít nổi nữa rồi.”
Minh Vũ có nhớ ông nội từng kể chưa thấy một thằng lính lái xe tăng nào mà lại thích cắm cờ như ông ngoại. Năm 1975 ông nội có dịp tác chiến cùng ông ông ngoại tại Đà Nẵng, ông kể sau khi ta c·hiếm đ·óng trụ sở chỉ huy thì từ trên một chiếc xe tăng một thằng lính gầy đen mặt nhem nhuốc khói, tay cầm s·ú·n·g vai mang balo đi vòng ra phía sau xe từ balo móc ra lá cờ đỏ sao vàng miệng thì hô anh em tiến lên.
Hỡi những ai máu đỏ da vàng
Hai bây giờ thì ai mà biết dân nước mình thuộc châu lục nào, người da gì, ngoại trừ thời đại của Quang Trung và Ngư Nương Nương còn lại có ai từng thấy người da trắng mắt xanh tóc vàng là như thế nào. Nếu hôm nay họ không tham dự lễ Chào Cờ thì An Dương Vương, Trưng Nữ Vương, Lý Thái Tổ, Hưng Đạo Đại Vương, Trần Anh Tông, Lê Thánh Tôn cho dù tới c·hết cũng không nghĩ sẽ có hai chủng tộc khác tồn tại ở trên đời.
Tứ Thập Cửu: “Hai thứ đại diện không thể thiếu của một quốc gia là Quốc Kỳ và Quốc Ca. Quốc kỳ của Đại Việt không chỉ có ý nghĩa thiêng liêng mà còn mang một màu sắc bí ẩn chưa có lời giải đáp.
Đứng lên mau hồn nước gọi ta rồi
Do bị hao tổn thần lực và cứu Tứ Thập Cửu nên Tiểu Ngũ khi đến thế giới này lần nữa đã mất toàn bộ ký ức nhưng trong rủi có may Thiên Nhãn đã kết nối được với các thế giới song song trong Thiên Sách. Thông qua liên kết của Lung Ngọc và Thiên Nhãn bọn người Kinh Dương Vương mới đến đây được, lịch sử vẫn được bảo vệ, con dân Đại Long Thần Quốc ở Đại Việt cũng được bảo vệ. Bây giờ chỉ còn chờ Thiên Sách được chữa trị thì có dùng nó cứu lấy Thiên Sách đang ở Đại Long Việt Thần Quốc.
Ăn xong ai cũng đi làm, Minh Vũ làm tài xế chở ông bà nội, ngoại đi đến hồ Gươm chơi, hôm nay hai ông có hẹn đánh cờ tại hồ gươm với mấy người bạn, hai bà cũng định đi phố cổ mua một chút hàng.
Đế Huyền Vi: “Số mệnh đã an bài ai có thể sửa chữa? Bước đi này nhìn như nguy hiểm nhưng cũng có thể là bước chuyển cơ giúp Thiên Sách khôi phục, nhìn xem đã bao lâu rồi trong ánh mắt của họ lại vui vẻ tràn đầy hy vọng như bây giờ.”
Nếu đổi cờ họ cũng có thể lấy cớ lừa gạt quan lại và bá tánh nhưng nó cũng đã mất đi ý nghĩa của lá cờ, làm như thế lại có cảm giác sẽ có lỗi với hậu thế với người đã vẽ lên lá cờ.
Trước khi rời đi Kinh Dương Vương luôn mãi dặn Đế Nghi dù cho có chuyện gì xảy ra nhất định không được thể để Thiên Sách bị ô nhiễm nhưng Đế Nghi lại để việc đó xảy ra. Tham sân si xâm chiếm Thiên Sách tạo thành Thiên Ngoại Đạo Lục Đại Ma Thần chuyên đánh cắp thần lực, thần nhân mất hết thần lực trở thành phàm thể chỉ sống được mấy chục năm, thần lực của thần tộc biến mất chỉ có thể dựa vào tín ngưỡng của phàm nhân ở vị diện thấp hơn chống đỡ.
*Trong nhóm mọi người đang thảo luận về Quốc Ca và Quốc Kỳ. Tứ Thập Cửu thấy Minh Vũ phải lái xe nên thay thế giải thích cho mọi người hiểu ý nghĩa của cờ Tổ Quốc.
Lạc Long Quân tuy tức thằng con nhà mình làm việc không suy nghĩ nhưng cái máu thiên vị nó ăn ở trong xương rồi, con mình thì chỉ cha mẹ nó mới có quyền dạy dỗ còn người khác thử đụng một cọng tóc xem.
‘Nếu các ngươi muốn tính rõ ràng Ngô cũng không ngại nhưng Ngô chỉ muốn hỏi trong cả trăm nghìn vạn Đại Việt có mặt trên Gian Hà có bao nhiêu Đại Việt đã biến mất do lịch sử bị đứt gãy? Có bao nhiêu Đại Việt còn bảo tồn tính ngưỡng, ý chí của tổ tiên? Còn các ngươi có bao nhiêu phân thân còn tồn tại? Nếu không phải Lung Ngọc của Ngô đang nằm trong tay Kinh Dương Vương các ngươi nghĩ Ngô sẽ nhúng tay?’
Đến bây giờ, chú lính tiên phong đó vẫn cay vụ bị dành treo cờ mỗi khi gặp ông ngoại đều nhắc, ngay cả mấy vị khác cũng hay nhắc trong lính tăng có một anh lính luôn để trong balo bốn, năm lá cờ đỏ sao vàng. Anh đi đến đâu là cờ bay đến đó, anh yêu lá cờ yêu bài Tiến Quân Ca yêu đất nước Việt Nam hơn cả mạng sống của mình.
Nhưng Lục Đại Ma Thần và Đế Minh cũng không phải ăn chay bọn hắn không thể phá hủy Thiên Sách nhưng có thể ôm nhiễm nó, chúng muốn đảo lộn dòng chảy lịch sử để Thiên Sách bị ô nhiễm lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Anh Tông: “Ngươi đừng nói ngay cả ta cũng cảm thấy không hài lòng.”
Đế Huyền Vi không trả lời mà nhìn lên lá cờ đang chiếm nữa bầu trời kia.
Tứ Thập Cửu lại tiếp tục mở trực tiếp. Vạn Đại Việt cứ nghĩ hôm nay sẽ không thấy Thiên Nhãn nữa nhưng chưa đầy ba khắc Thiên Nhãn lại tiếp tục. Trên nền trời lá cờ đỏ sao vàng đang c·hiếm đ·óng phía dưới có dòng chữ Quốc Kỳ Đại Việt.
Ý nghĩa của lá cờ đỏ sao vàng rất đơn giản lại rất ý nghĩa, nhưng muốn hiểu ý nghĩa thì trước hết phải cần có tí kiến thức hiện đại. Các ngươi thấy bản đồ rồi đúng không, ở hiện đại thế giới chia ra làm sáu châu lục gồm Châu Á (nước ta nằm trong Châu Á) Châu Âu, Châu Phi, Châu Mỹ, Châu Đại Dương (Châu Úc) và Châu Nam Cực. Có năm đại dương gồm Thái Bình Dương, Đại Tây Dương, Ấn Độ Dương, Bắc Băng Dương và Nam Đại Dương.”
Sơn Tinh vừa dứt lời thì sấm sét đánh ầm ầm xuống chỗ ba người, Kinh Dương Vương vung tay một lá chắn xuất hiện chặn lại mấy tia sét đang đánh xuống.
Ông ngoại định cãi nhưng nghe tới thêm chả thì thôi, mấy đứa cháu thì cúi đầu ăn lấy ăn để tránh cho ông ngoại không bị xấu hổ.
Hỡi sỹ nông công thương binh
Quang Trung Hoàng Đế: “Ta cảm thấy ngươi đừng nói ý nghĩa của cờ sao vàng thì hay hơn, càng nói ta càng cảm thấy mấy lá cờ trước mắt ta sao mà chướng con mắt quá.”
Nền cờ thắm máu đào vì nước
Năm xưa vì không muốn phụ vương phải khó xử ông giao lại Thiên Sách cho Đế Nghi bản thân theo chỉ dẫn của Lung Ngọc đi về phía Nam thành lập một đế quốc riêng tên là Đại Long Việt Thần Quốc.
Kinh Dương Vương triệt đi tấm chắn ngồi xuống bàn cầm ly trà lên uống, Thương Khung cũng dừng việc đánh lôi xuống ba người bên dưới. Thiên Sách chính là nổi đau của Kinh Dương Vương và Đại Long Việt Thần Quốc.
‘Kinh Dương Vương nếu Đại Việt bị sụp đổ thì tội đồ đầu tiên là do ngươi, ngươi mềm lòng, ngươi không tranh, ngươi lại dám giao lại Thiên Sách Ngô ban cho ngươi cho kẻ khác để rồi chính hậu duệ của hắn lại phá hủy Thánh Địa Khởi Nguyên. Ngươi nhìn xem chính vì sự nhu nhược của ngươi mà Ngô đã b·ị đ·ánh cắp bao nhiêu thần đạo, Ngô muốn nhắc cho các ngươi nhớ nếu Khởi Nguyên của Đại Việt biến mất thì Đại Long Việt Thần Quốc cũng sẽ biến mất đến lúc đó đừng nói là Ngô mà ngay cả các ngươi cũng biến mất.’
Kinh Dương Vương: “Ai ai, chuyện này ngay cả bọn ta cũng chả lường được, ai mà có nghĩ Tứ Thập Cửu lại dám điên đảo như thế chứ, Thương Khung nhà ngươi dám tính sổ cháu ta thì ta cũng phải tính sổ với ngươi. Chuyện lần trước ở đất Thiên Nam nó vì thương sinh hao tổn thần hồn thậm chí suýt chút thần hồn câu diệt vẫn còn đang dưỡng thương, bây giờ nó chỉ tạo chút rắc rối cho Đế Huyền Vi thì có làm sao?”
Đoàn kết lại như sao vàng năm cánh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sao vàng tươi, da của giống nòi
*Lạc Long Quân, Kinh Dương Vương đang uống trà trên đỉnh Tản Viên cùng Sơn Thánh cả ba cùng bị sặc khi thấy lá cờ đang bay phấp phới phía trên đầu. Gân xanh trên thái dương của Lạc Long Quân nhảy liên hồi, Kinh Dương Vương và Sơn Thánh thì vỗ đùi cười to.
Người da trắng họ có đặc điểm là da trắng, mắt xanh, tóc vàng phân bố chủ yếu ở phía Bắc Châu Á cụ thể là nước Nga và Thổ Nhĩ Kỳ và ở Châu Âu.
Chưa đợi Lạc Long Quân lên tiếng thì Đế Huyền Vi bất ngờ xuất hiện, Kinh Dương Vương đang đắm chìm trong cảm xúc cũng phải giật mình tỉnh lại.
Kinh Dương Vương: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Bà ngoại: “Tôi thì thấy ông khéo lo, mấy đồng chí đã tập luyện rất là chuyên nghiệp mới được cho thực hiện lễ kéo cờ thì làm sao mà sai được.”
Ngôi sao năm cánh còn đại diện cho ý chí muốn vươn lên của Đại Việt có thể sánh vai với cường quốc của năm châu. Đại Việt luôn phấn đấu vì mục tiêu đó, bài thơ trên thể hiện rõ nhất ý nghĩa của lá cờ tổ quốc dù cho thời chiến hay thời bình, chúng ta vẫn có những cuộc chiến những khó khăn đang chờ phía trước.
Mấy vạn năm ngắn ngủi do c·hiến t·ranh mà thánh địa Thần tộc tại Khởi Nguyên sụp đổ vì để cứu giúp Khởi Nguyên Lộc Tục phái 18 Vua Hùng tìm kiếm vùng đất Khởi Nguyên có Thiên Sách trong các Ngân Hà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thương Khung nghe câu nói vô sỉ không thể vô sỉ hơn của Kinh Dương Vương thì càng nổi giận, gần cả trăm tia sét giáng xuống cùng lúc làm Kinh Dương Vương nhảy dựng.
Sơn Tinh: “Thương Khung chuyện đã xảy ra bây giờ có trách cũng không còn ý nghĩa điều quan trọng là giải quyết vấn đề.”
Tứ Thập Cửu: “Cũng không phải huyền bí gì mà người đã vẽ nên lá cờ này cho đến ngày nay vẫn còn gây tranh cãi. Có hai người được cho là tác giả đã vẽ cờ, một là Nguyễn Hữu Tiến một là Lê Quang Sô, vì sự tranh cãi này nên tác giả của lá cờ trong hồ hơ của bị để trống.”
Lạc Long Quân: “Từ khi Thiên Nhãn xuất hiện thì việc đảo lộn lịch sử và thời không đã xảy ra rồi, từ khi ngươi và Đế Huyền Vi làm ra quyết định này thì phải hiểu sớm hay muộn nó cũng sẽ xảy ra. Nếu đã biết trước như vậy ngươi còn tìm người chịu tội thay để làm gì? Ta không nói nhưng không có nghĩa là ta không biết, Thương Khung ngươi luôn đứng ngoài cuộc từ trên cao nhìn xuống thiên địa chúng sinh lại vì sao mà phải hao tổn hơn phân nữa thần lực, đạo lực của mình để tạo ra Thiên Nhãn?”
An Dương Vương: “Ta nhìn quốc kỳ của Đại Việt đời sau lại nhìn cờ của mình càng nhìn càng cảm thấy không hài lòng lắm.”
Ông nội: “Ha ha, ông này trước mấy trăm khán giả thì họ không chủ quan đâu, ăn chả thêm không hôm nay bà Trâm để thì là nhiều nên chả ngon lắm.”
‘Chút rắc rối, ngươi dám nói đây là chút rắc rối sao? Thằng cháu nhà ngươi đang làm đảo lộn thời không, đảo lộn lịch sử ngươi có biết hậu quả của nó là gì không?’
Trần Minh Phú con trai lớn của Trần Trung Phong ngồi kế bên Minh Vũ dùng chỏ đẩy nhẹ vào tay cậu, cậu ngước nhìn thì anh ghé sát vào tai nói: “Lúc các đồng chí kéo cờ ấy, cụ nhà mình vẫn còn đếm nhịp đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Quay trở lại với Quốc kỳ nước ta, chúng ta chọn hai màu đỏ vàng với ý nghĩa là người Việt Nam máu đỏ da vàng, chọn ngôi sao năm cánh mỗi cánh sao đại diện cho một tần lớp sĩ, nông, công, thương, binh. Đại Việt hiện đại cũng khá giống các triều đại đi trước phân chia người dân theo nghề nghiệp, vẫn chú trọng nho sĩ (thành phần tri thức) nông nghiệp là trồng trọt, công là công nghiệp bao gồm các ngành nghề thuộc về tư duy sáng tạo và các ngành công nghiệp sản xuất, thương chính là thương nhân buôn bán kiếm lời từ trung gian, binh chính là quân đôi. Nhưng khác ở chỗ dù là tầng lớp nào cũng đều bình đẳng không ai cao hơn ai hay quý hơn ai, dù là ngành nghề nào chỉ cần có ít cho xã hội đều sẽ được chú trọng và quan tâm.
Kinh Dương Vương: “Ha ha ha, ta đã từng nói với ngươi Tứ Thập Cửu là người không thể tin mà, ngươi xem hết Quốc Ca lại đến Quốc Kỳ.”
Ông ngoại: “Mày biết cái gì kéo cờ cũng là một môn nghệ thuật, cờ phải kéo đúng nhịp, phải canh làm sao mà cờ vừa lên tới đỉnh là nhạc kết thúc nhưng trong lúc kéo cờ phải tiến lên đều đều theo nhạc không được lúc nhanh lúc chậm. Đừng thấy mấy phút nhạc cờ tung bay là dễ phải luyện tập mấy trăm, mấy nghìn lần mới được đấy, người ta nói một phút trên sân khấu là mười năm khổ luyện là nó đấy.”
Chương 27:
Không chỉ là thế giới này mà các thế giới song song của Đại Việt trong Thiên Sách cũng đang bị p·há h·oại vì thế Tiểu Ngũ người trong coi Thánh Thiên Thủy Triều đang cố gắng tinh lọc Thiên Sách ở Đại Long Việt Thần Quốc mới bị đưa đến đây trở thành Thần Sử bảo vệ Thiên Sách.
Minh Vũ nhớ lại thì bật cười, Trần Minh Phú cũng cười theo, đây là thói quen của ông ngoại Minh Vũ. Năm xưa ông ngoại của Minh Vũ gia nhập vào đội vệ nhí của thủ đô nhưng lúc đó vì quá nhỏ chỉ được giao nhiệm vụ cầm cờ, khi lên chiến khu thì được giao nhiệm vụ trong đội lễ binh đến khi được 17 tuổi thực ra là 15 tuổi thì được đồng chí chỉ huy đưa vào binh đoàn tăng thiết giáp. Chắc do thói quen trong đội lễ binh nên ông rất nghiêm túc trong các lễ nghi nhất là việc kéo cờ, đối với ông việc kéo cờ và cắm cờ là một điều rất thiêng liêng.
Ông ngoại nghe anh Phú nhắc đến việc đếm nhịp không chỉ không ngại mà còn cảm thấy rất đáng tự hào.
Mọi người cũng gật đầu đồng ý, càng nhìn càng cảm thấy không bằng nhưng cũng không có ai có ý định đổi cờ. Một là ý nghĩa của lá cờ tuy rất hay nhưng lại không hợp thời đại, tư tưởng của triều đình thời bấy giờ đã có sẵn trong cách phân chia tầng lớp sĩ nông công thương (binh ở trong sĩ). Sĩ tức là nho sĩ, tầng lớp quan lại, học sinh cao nhất tiếp đến là nông dân, tiếp là những người thuộc tầng lớp sáng tạo như nghề điêu khắc, làm gốm, dệt nhuộm vải, chăn tằm,.. cuối cùng là thương nhân là tầng lớp thấp nhất.
Ngư Nương Nương: “Thần khí nói lá cờ này có bí ẩn chưa giải đáp, chẳng lẽ nó còn mang theo sắc thái huyền bí?”
Còn châu Mỹ và châu Úc thì hỗn cư bao gồm cả ba chủng tộc nhưng châu Mỹ còn có chủng tộc người da đỏ họ có da màu đỏ, mắt đen và tóc đen nhưng đã bị tàn sát và hầu như là tuyệt chủng. Chuyện này chúng ta nói sau.
Các loại thủ đoạn tầng tầng lộ ra từ đô hộ, đồng hóa con cháu Đại Việt, g·iết tinh huyết của thần tộc Đại Long Việt Thần Quốc có trong cơ thể của người Đại Việt, lẫn lộn văn hóa, cải biên lịch sử, cách mạng trắng, cách mạng màu,…
Hãy chiến đấu dưới cờ thiêng Tổ quốc
Lý Thái Tổ: “Haiz,.. Thần khí cho ta thấy lá cờ đỏ sao vàng này làm gì để bây giờ ta cũng muốn làm lại nhưng nghĩ đến nghĩ lui không biết nên vẽ như thế nào? Cảm giác vẽ như thế nào cũng không hơn được.”
Người da vàng có đặc điểm da không trắng cũng không đen mà dân nước ta thường hay gọi là làn da ngâm, da bánh mật, mắt nâu, mắt đen, tóc đen phân bố chủ yếu là châu Á.
Hưng Đạo Đại Vương: “Nói cái gì vậy không biết, chúng ta không hài lòng không phải là vì cờ không đẹp mà là vì cờ của chúng ta không có ý nghĩa như cờ đỏ sao vàng thôi. Chúng ta làm cờ là để thông báo cho mọi người biết đây là ai, đội quân nào,.. nó mang tính cá nhân nhiều hơn là tính thống nhất.”
Tứ Thập Cửu: “Trong sáu châu lục này chỉ có năm châu là có sự tồn tại của con người thành lập nên các quốc gia với các nền văn hóa khác nhau, chỉ có châu Nam Cực là không có người ở vì nó quá lạnh, quá khắc nghiệt. Tiếp tục thế giới hiện đại cũng chia con người thành các chủng tộc lớn khác nhau:
Người da đen có đặc điểm là da đen (hình ảnh ví dụ) mắt đen tóc đen và xoăn, họ phân bố chủ yếu ở châu Phi.
Cuối cùng tìm được thế giới của Tiểu Ngũ đang sinh sống nhưng Thiên Sách cũng đang có nguy biến mất, vì để cứu Thiên Sách Kinh Dương Vương mượn sức mạnh của Gian Hà tái hiện lại Đại Long Việt Thần Quốc dưới cái tên Đại Việt, Thương Khung dùng hơn phân nữa đạo lực tạo ra Thiên Nhãn để xây dựng mối liên kết giữa tân Thiên Sách và Đại Long Việt Thần Quốc.
Nội loạn xảy ra khắp nơi, tài nguyên cạn kiệt Đế Nghi vì muốn cứu lại Xích Thần liền xua quân đánh chiếm Đại Long Việt Thần Quốc cùng các Thần Quốc xung quanh. Kinh Dương Vương không bao giờ nghĩ rằng lần gặp lại của hai huynh đệ là trên chiến trường, Đế Minh đã không còn là người anh mà mình kính trọng hắn xa lạ đến nổi không thể nhận ra. Giữa hai bờ chiến tuyến không còn Lộc Trực và Lộc Tục mà chỉ còn Đế Minh và Kinh Dương Vương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.