Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29:

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29:


Minh Vũ bước vào bên trong hàng kem kiếm chỗ ngồi kêu một cây kem sữa dừa, hương vị vẫn như xưa không khác là bao. Trong kí ức lúc nhỏ ngoài kem Tràng Tiền thì Minh Vũ nhớ nhất là xe kem do một bộ đội cụ Hồ bán, cụ bị cụt một chân đạp xe quanh phố cổ bán kem cốm, kem sữa dừa, kem đậu, kem ca cao một cây chỉ có 100 đồng. Đứa nào không được mẹ cho tiền mua mà đọc thuộc bảng cửu chương và 5 điều Bác Hồ dạy thì cụ cho một cây.

Ngư Nương Nương: “Ngươi tưởng ta có ba đầu sáu tay thật sao, muốn liên lạc với các thành viên chủ chốt đâu có dễ như vậy, ta còn định chờ lần này cứu mọi người ra thì ta sẽ nhờ họ dẫn dắt để gia nhập Cách Mạng.”

Minh Vũ thấy mọi người vẫn không quên móc Ngư Nương Nương thì biết lần cứu người này chắc chắn sẽ thành công, cũng đúng Ngư Nương Nương đã ra tay sao có thể thất bại được.

Minh Vũ: “Nương Nương người đi sâu vào bên trong tìm các buồn biệt giam bị đóng chặt bằng cửa sắt phía trên có những ô cửa nhỏ các đồng chí Nguyễn Thị Minh Khai và Ngô Gia Tự đang bị nhốt ở đó.”

Trại giam có những ô cửa sổ lớn được gào bằng khung sắt, phòng giam cá nhân cũng có ô cửa sổ nhỏ nhằm lấy ánh sáng cho người bệnh nhưng cũng không tốt hơn là bao.

Ngư Nương Nương: “Nếu mọi chuyện đã được giải quyết thì việc còn lại cứ giao cho ta, không phải là thần không biết quỷ không hay sao? Chuyện này ta lành nghề.”

Chương 29:

Nhìn từng người bị tra tấn không ra hình người, trên người là từng vết roi, vết côn đánh, có cả những vết đâm to nhỏ đan xen, nữ còn thảm hại hơn đầu tóc rối bời, thân hình rũ rượi, hạ thân chảy máu chứng tỏ có một cuộc bạo hành vừa xảy ra.

Với thực lực của Ngư Nương Nương sẽ không ai nghĩ nàng sẽ gặp nguy hiểm mà ngược lại người gặp nguy hiểm chính là bọn cai ngục.

Ngư Nương Nương ngài chỉ việc cứu họ và đừng để bọn thực dân và tay sai phát hiện là được, họ sẽ biết nên làm gì tiếp theo. Tuy khởi nghĩa Nam Kỳ thất bại rất nhiều căn cứ địa của bị phá hủy nhưng ở Đại Việt chúng ta không thiếu nhất chính là căn cứ Cách Mạng.”

Bà nội và bà ngoại khoát tay tỏ vẻ đã biết, hai người cùng nắm tay nhau đi dạo lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng thoát khỏi cái của nợ.

Hưng Đạo Đại Vương: “Ngư Nương Nương ngươi còn chưa liên lạc được với Cách Mạng sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngư Nương Nương: “Việc chữa trị thì không khó có số thuốc mà thần sử giao cho ta cũng đủ để họ chữa trị, việc cần làm ngay lúc này là nên đưa họ đi đâu để trốn khỏi sự truy bắt.” (đọc tại Qidian-VP.com)

*Quang Trung Hoàng Đế: “Bọn khốn làm sao chúng dám đối xử với con dân của ta như vậy?”

An Dương Vương: “Vậy mà có người tự nhận là chân tiên, há cũng chỉ có thế.”

“Ngày 26 bọn chúng sẽ đưa các đồng chí ở Nam Kỳ đến Hóc Môn để xử bắn, nếu tụi nó nhốt các đồng chí ấy tại Khám Lớn thì chúng ta có thể cướp tù trên đường áp giải, còn nếu bị nhốt ở Hóc Môn thì cũng phải tìm mọi cách để cứu người. Chúng ta không thể để các đồng chí ấy hi sinh như vậy.”

Anh Doãn: “Chú Mười yên tâm con biết phải làm như thế nào, con nhất định sẽ sống để rời khỏi đây để trả thù cho Vịnh.”

Từ cửa chính đi vào là một cửa thép lớn hai cánh bị đóng kín, phía trước có lính canh, bên trong là vài căn phòng làm việc và phòng trực dùng để nghĩ ngơi dành cho bọn mã tà (cai ngục) có vài phòng dùng để thăm người thân và phòng hỏi cung đi vào sâu bên trong là từng buồn giam nhốt đầy người.

Ngư Nương Nương: “Nói sao nhỉ, thần tiên chúng ta có một thứ mà loài người gọi là biết trước, tuy không thể biết chuyện cụ thể nhưng nhờ năng lực đó chúng ta biết cần nên đem thứ gì theo bên người. Nên chúng ta đều chuẩn bị sẵn thu nhỏ rồi bỏ nó vào tay áo càng khôn, tay áo càng khôn là một không gian thu nhỏ có bề ngoài là nhẫn hay túi nhỏ để tiện đem theo bên người. Không gian bên trong rất lớn có thể đựng rất nhiều đồ.”

Khám có chiều dài 30m và rộng 15m có lối đi hẹp ở giữa, hai bên là hai gian nhà giam có bệ xi măng bên trong sơn màu đen, phía trên có ô cửa nhỏ thông khí nhưng cũng không đủ ánh sáng. Mặt tường khám được sơn màu đen, được bao quanh bởi lưới sắt. Khám Lớn được phân chia thành nhà giam nữ, nhà giam nam ngoài ra còn có khu biệt giam tù chính trị và khu dành cho tù nhân sắp bị tử hình gọi là khu xà lim án chém.

Vì muốn tưởng nhớ người vợ của mình cụ làm kem đi bán theo từng con đường mà vợ từng đi, ngắm khung cảnh mà vợ từng nhìn. Cụ rất yêu vợ mình và cách cụ yêu cũng rất lạ thường, nó không thể hiện qua lời nói mà qua hành động, cụ nói tôi đang sống cho cuộc đời của bà ấy, đôi mắt tôi thấy là những gì bà ấy thấy.

Trưng Nữ Vương: “Ngư Nương Nương ngươi thật là hù c·h·ế·t ta, cứ sợ ngươi nhịnh không được mà ra tay giải giải quyết bọn khốn kiếp đó.”

Chú Mười: “Dù có chuyện gì xảy ra nhất định phải hết sức bình tĩnh không được để lộ chuyện Thiên Nhãn nếu không sẽ có hậu quả khôn lường.”

Anh Doãn cúi gầm cắn chặt môi mặt vung mạnh búa như đang chém kẻ thủ ác sắp thực hiện việc xét xử Vịnh.

Mọi người đều hiểu câu nói kế tiếp là gì, đồng chí Xuân Khu tức giận dùng nắm tay đấm lên mặt đá, điều đau khổ nhất là biết đồng đội đang gặp nguy hiểm nhưng mình lại không thể cứu họ.

Ngư Nương Nương: “Thần sử ta là tiên không phải là thần mà cho dù có là thần thì cũng không phải là không gì là làm không được. Ngươi nghĩ nếu ta có thể biến ra mọi thứ thì ta cần gì đặt hàng ngươi chỉ cần có một cái búng tay là được không phải sao. Là thần hay tiên thì đều có quy tắc, trên đời này không có gì là từ trên trời rơi xuống hoặc dùng phép là biến ra được nó trái với quy luật.”

Bên cạnh phòng biệt giam có một phòng để máy chém, đây là chiếc máy chém lớn nhất Việt Nam, chiếc máy cao 4 mét rưỡi, lưỡi dao nặng 50kg. Bên cạnh còn có những phòng dùng để tra tấn, Ngư Nương Nương đến gần thì gặp một chiến sĩ hai tay bị trói từ một sợi dây trên trần nhà ngón chân chỉ chạm đất, có hai tên đang dùng côn thay phiên nhau đánh vào người anh ấy, phía trước là một tên mắt xanh mũi đỏ chân gác lên đùi nhìn cảnh anh ấy bị đánh.

Màn hình bên Ngư Nương Nương bổng nhiên trắng xóa làm mọi người hoảng sợ cứ tưởng có chuyện không hay xảy ra chưa đầy một phút màn hình đã trở lại bình thường. Khung cảnh phía sau Ngư Nương Nương là một căn phòng khách được trang hoàng theo phong cách hiện đại thời đó, biết người đã về tới nhà thì mọi người thở phào một hơi.

Hôm đó, toàn Gia Định rung động khi trại lính Ông Dèm (nằm trên đường Đinh Tiên Hoàng ngày nay) bị mất 28 xe tải quân sự. Ngày 20 tháng 8 không có cuộc diễn tập quân sự hay cuộc truy bắt nào cần dùng xe nên chúng được đậu trong bãi đỗ xe trong trại. Xung quanh bãi đổ có rất nhiều lính canh và trại lính cũng không có cuộc tập kích nào, gần đầu giờ chiều trước mắt các nhân chứng 28 biến mất trước mắt họ kèm theo là 100 can xăng trong kho cũng mất tích, chúng giống như bốc hơi khỏi nhân gian không để lại dấu tích và cho đến hôm nay vẫn chưa có lời giải đáp.

Ngư Nương Nương: “Chuyện này,.. thời gian quá gấp làm sao ta có thể tìm đủ xe cho mọi người.”

Minh Vũ: “Con có cách, rất đơn giản Ngư Nương Nương người đi đến trại lính của Pháp thu nhỏ mấy chiếc xe tải quân sự vào trong tay áo càng khôn, đợi đến tối thì lấy nó ra ngoài là được. Việc lái xe càng đơn giản giao cho các chiến sĩ là được, các đồng chí của chúng ta không chỉ văn hay chữ tốt, có tài ăn nói còn giỏi võ, biết dùng s·ú·n·g, biết lái xe, làm đường,… Có thể nói là đa tài đa nghệ.

Minh Vũ: “À, ta đọc trong các truyện cổ tích thấy mấy ông bụt bà tiên chỉ cần vun tay một cái là hiện ra thứ mình cần nên ta cứ nghĩ.”

Ngư Nương Nương tức tốc rời khỏi khám, nàng sợ nếu mình không rời khỏi đó thì sẽ kìm lòng không được mà g·i·ế·t c·h·ế·t tất cả cai ngục trong đó.

Minh Vũ: “Ngư Nương Nương chúng ta có thể dùng xe chở lính của thực dân Pháp để che mắt các chốt kiểm tra, ngài không có phép biến ra xe? Không phải là tiên thì có phép thần thông có thể biến không thành có sao.”

An Dương Vương: “Ngư Nương Nương ngay cả Lê Thánh Tôn cũng nói ngươi vô dụng, ngươi đúng là vô dụng.”

Trong phòng giam các tù nhân nam ở trần người chi chít vết thương nằm dài trên các bệ xi măng hai chân đeo cùm trên các xà lim dài, tù nhân nữ bị nhốt bên trong cũng không khá hơn là bao.

Hưng Đạo Đại Vương: “Chỗ ẩn nấp không còn chưa đủ, phải tìm cách đưa mọi người rời khỏi đó mà không bị phát hiện, Ngư Nương Nương phải tìm được phương tiện có thể chở hết mấy trăm người cùng một lúc.”

*Trên Hang.

Lê Thánh Tôn: “Đã là quân xâm lược thì có gì mà bọn chúng không dám.”

Lý Thái Tổ: “Nếu được Ngư Nương Nương ngươi nên hành động vào tối nay thì hay hơn.”

Lê Thánh Tôn: “Ta nghĩ với tình trạng hiện tại của mọi người Ngư Nương Nương nên hành động càng sớm càng tốt.”

Minh Vũ: “Con biết trong các truyện tu tiên hay được nhắc tới gọi là nhẫn không gian, thì ra tay không biến vật chính là lấy đồ từ không gian ra sao. Tụi nhỏ bọn con bị các người lừa thật thảm đó giờ cứ nghĩ chỉ cần thành tiên thì sẽ có phép biến ra mọi thứ, thần tiên là những vị có phép thần thông không gì là làm không được.”

Bà nội thấy Minh Vũ bận việc nên dẫn cậu đến quán kem Tràng Tiền đợi không cần đi theo, lúc đầu cậu không đồng ý nhưng thấy hai bà kiên quyết nên đành thôi.

Khu vực phòng giam đặc biệt từng là nơi giam giữ nhiều chiến sĩ Cách Mạng: Đồng chí Lý Tự Trọng bị tử hình năm 1931, đồng chí Trần Não bị bắt và mất năm 1933, đồng chí Hà Huy Tập bị bắt năm 1938 và bị xử bắn vào ngày 28/8/1941, đồng chí Nguyễn An Ninh bị bắt năm 1939 và bị đày ra Côn Đảo, Tạ Thu Thâu bị bắt 1940 bị đày ra Côn Đảo ông không tham gia Cách Mạng nhưng ông cũng là nhà yêu nước theo chủ nghĩa Mars, cùng các đồng chí Ngô Gia Tự, Nguyễn Thị Minh Khai, Võ Văn Tần lãnh đạo khởi nghĩa Nam Kỳ, đồng chí Nguyễn Văn Trỗi bị bắt và bị xử bắn năm 1964, đồng chí Phạm Hùng, Phạm Văn Đồng,… (đọc tại Qidian-VP.com)

Không biết bây giờ cụ có khỏe không, có còn bán kem nữa không, có đứa bé nào được cụ cho kem không?

Chú Mười nhặt cây búa đưa cho anh nhìn xung quanh thấy bọn cai ngục không để ý mới nhỏ giọng vào tai anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

An Dương Vương nghe Minh Vũ hỏi thì cười to, cong Ngư Nương Nương cảm giác rất là bắt đắc dĩ.

*Ngư Nương Nương được xe kéo đưa đến một gọc tại đường Mac Mahon nay là đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, bên ngoài khám có rất nhiều lính canh, bên đường cũng có lính đi tuần. Ngư Nương Nương trên người mặc áo dài màu tím tóc vấn cao cầm bản đồ trên tay nàng đi thẳng vào khám mà không có bất kì sự ngăn cản nào. Phải nói là không có ai nhìn thấy Ngư Nương Nương nàng như đang đi vào trốn không người.

Trần Anh Tông: “Cũng chỉ có thế, khinh bỉ ngươi.”

Ngư Nương Nương đi sâu vào bên trong, có hết thảy 9 căn phòng biệt giam có cả nam lẫn nữ, từng người bị nhốt riêng. Bên trong vừa ẩm thấp vừa u tối, chỉ có một ánh đèn đỏ loe loét, hai chân đeo cùm nếu không nghe được tiếng hít thở thì Ngư Nương Nương đã nghĩ bọn họ không còn sự sống.

An Dương Vương: “Nhưng với mấy trăm chiến sĩ thì việc có chỗ để họ tránh nạn cũng không phải dễ, còn có thương bệnh binh họ cũng cần có nơi để chữa trị.”

Anh được thấy lá Quốc Kỳ đang tung bay trên nền trời xanh, anh được nghe bài hát được gọi là Quốc ca Việt Nam, anh đang vui mừng vì cuối cùng Cách Mạng đã thành công, dân tộc được giải phóng, đất nước tự do thì thình lình anh thấy tên của Vịnh. Khởi nghĩa Nam Kỳ thất bại, Vịnh b·ị b·ắt sắp bị bọn Pháp tử hình, anh Doãn run tay nếu chú Mười đứng gần không kịp kéo anh thì cây búa đã rơi trúng chân.

Ngư Nương Nương: “Ta đâu phải là người không biết suy nghĩ làm việc theo cảm tính như thế.”

Bên trong trại giam Trần Phú có một khu trại giam cách ly dành cho các tù chính trị có bệnh truyền nhiễm, Tổng Bí Thư Trần Phú vào những ngày cuối đời đã được đưa về đây. Ông bị giam trong phòng cá nhân và mất tại đó vào ngày 6 tháng 9 năm 1931.

Chú Mười: “Yên tâm, chú nghe nói một khi được Thiên Nhãn nhắc nhở chắc chắn sẽ có chuyển cơ, bạn bè ở đất liền sẽ không để các đồng chí ấy hi sinh vô ích.”

Khám Lớn Sài Gòn được nhà cầm quyền Pháp xây dựng vào năm 1886 hoàn thành vào năm 1890, Khám Lớn Sài Gòn, Tòa Án Sài Gòn và Dinh Thống Đốc Nam Kỳ (Dinh Độc Lập ngày nay) tạo thành một hình tam giác mà mọi người hay gọi tam giác quỷ.

Lê Thánh Tôn: “Thần sử người có ý kiến gì không? Việc cứu người chúng ta có thể hoàn toàn yên tâm giao cho Ngư Nương Nương nhưng việc an trí phía sau thì… Không nói thì tốt hơn, Ngư Nương Nương ngươi thật là vô dụng.”

Đến sau này lớn Minh Vũ mới biết cụ là lính chống Mỹ chiếc chân bị mất đang nằm trong Tây Nguyên, cụ không nghèo cụ đi bán kem là vì muốn tưởng nhớ người vợ quá cố của mình. Năm cụ được điều vào chiến trường Tây Nguyên cụ đã có bốn đứa con, vợ cụ bán kem để nuôi sống cả nhà, sau khi cụ về cụ bà cũng đã mất trong cơn bạo bệnh.

Ngư Nương Nương tức điên hai tay nắm chặt lại cố gắng kìm nén nếu không nàng sẽ g·i·ế·t c·h·ế·t ba tên này, Ngư Nương Nương cố gắng nhắm mắt tiếp tục thăm dò địa hình xung quanh, nàng thấy được một cửa hông thông ra phía sau.

An Dương Vương: “Thần tiên cũng không khác người phàm là bao chỉ khác là họ có tuổi thọ rất rất lớn, có sức mạnh phi thường có thể tạo ra những đồ vật mà chúng ta không thể tưởng tượng được thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đã liên lạc với người của ta tại Sài Gòn nhưng vẫn chưa có tin tức, thời gian chỉ còn 5,6 ngày nếu ta không hành động tôi e là…”

Càng nhìn lại càng thêm hận nếu Bảo Đại có mặt nơi đây Ngư Nương Nương tất sẽ xé xác hắn, Quang Trung Hoàng Đế càng tự trách hơn nếu hắn không thả chạy Nguyễn Ánh thì những người này đâu phải bị tội như vậy. Ngư Nương Nương nói đúng Đại Việt bị thực dân đô hộ cũng là lỗi ở hắn.

Phía sau cũng là một con đường Fillippini (là đường Nguyễn Trung Trực ngày nay) con đường này nhỏ hơn ba đường còn lại rất thuận tiện cho việc trốn chạy.

Minh Vũ: “Nếu đồ nặng quá bà nhớ gọi cho cháu để cháu ra xách, hai bà không được xách nặng đâu đấy.”

Hôm nay anh Doãn được bọn cai ngục cho chặt cây, nhiều ngày qua anh đã nghe nhiều về Thiên Nhãn về những lời xì xầm bàn tán ông trời hiển linh. Là một chiến sĩ Cách Mạng anh chỉ nghĩ là có chiến sĩ nào đó đang tìm cách động viên tinh thần của anh em nên mới tảng lời đồn nhưng hôm nay anh Doãn đã được tận mắt chứng kiến Thiên Nhãn.

*

Khám lớn Sài Gòn có môi trường ẩm thấp thiếu ánh sáng, một phần vì muốn tra tấn tinh thần của các chiến sĩ Cách mạng nên điều kiện sống nơi đây có thể nói là tồi tệ, rất nhiều trận dịch bệnh đã xảy ra. Khi các tù nhân bị bệnh họ sẽ không được chữa trị mà được đưa về khu trại giam ở bệnh viện chợ Quán bây giờ được gọi là bệnh viện Nhiệt Đới đó là khu trại giam Trần Phú.

*Trên Côn Đảo.

Minh Vũ thoát ra khỏi hồi ức khi Ngư Nương Nương đã đến được chợ Cây Đa Còm cũ (Khám Lớn nằm tại số 69 đường Lý Tự Trọng, phường Bến Thành, Quận 1 cũng chính là Thư Viện Khoa Học Tổng Hợp Thành Phố Hồ Chí Minh).

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: