Vạn Đại Việt Song Song
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39:
Mọi người đều trầm ngâm vì nó quá khó hiểu không vua, không có quý tộc thì ai là người điều hành cả một đất nước.
Hơn nữa còn cần có một bộ ngoại giao xuất chúng, xuất sắc, khẩu tru thiên hạ, lưỡi xán hoa sen hộ giá hộ tống kiếm tiền à không lôi kéo đầu tư, các quỹ hổ trợ về cho đất nước.
Mỵ Nương vừa tròn mười bốn tuổi đang ngắm hoa cũng giật mình khi thấy lớp học xuất hiện, nhìn bên trong xuất hiện thêm một người con gái tên Cảo Nương thì nàng vui vẻ vì trong này không chỉ có một mình nàng là nữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Anh Tông nổi giận: “Thần sử đại nhân có biết mình đang nói cái gì gì không?”
Chỉ c·ần s·ai một bước nền kinh tế của đất nước sẽ ầm ầm sụp đổ kéo theo hệ lụy mà chúng ta phải dùng 10 năm, 20 năm thậm chí là 50 năm để cứu sống.
Tiếp theo là anh ngoại giao mỗi miệng.
Minh Vũ: “Đúng vậy, nền kinh tế của đất nước là do chính phủ nắm đầu to.
Vì tính cách này mọi người đều xem nhẹ ông chính là người tạo ra thời đại Anh Minh thịnh thế được người đời sau ca ngợi, người như vậy làm sao là kẻ có tính hời hợt kia chứ.
Minh Vũ triển lãm cho mọi người thấy toàn bộ giá sách pháp luật Việt Nam phía sau lưng mình.
Khi Pháp và Mỹ rút quân về nước những kẻ thân với bọn họ đều ôm theo tài sản bỏ trốn để lại đống hổn độn cho Nhà Nước non trẻ giải quyết, muốn vực dậy nền kinh tế nuôi sống nhân dân cần có rất rất nhiều nhiều tiền.
Minh Vũ uống một ngụm nước nhuận hầu tiếp tục nói.
Cảo Nương cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Mỵ Châu, nàng chỉ dịu dàng gật đầu xem như chào hỏi rồi tập trung vào lời nói của Thần sử.
Sau lại có các tập đoàn lớn từ nước ngoài đến, muốn nhúng tay vào kinh tế Việt Nam chúng ta vẫn hoan nghênh nhưng Nhà Nước rất cứng rắn ra thiết luật sân chơi này là của Việt Nam anh phải chơi theo luật của Việt Nam.
Trần Anh Tông vui vẻ: “Không sao, ta cũng chỉ là muốn biết Chính… Chính Phủ thời hiện đại giải quyết ra sao mà thôi.”
Minh Vũ: “Chúng ta không chế hành họ mà là cổ vũ họ bằng cách cho vay dài hạn.
Minh Vũ: “Hiện nay tổng số nhân viên thuộc bộ máy nhà nước là hơn 200 vạn người (2 triệu 234 nghìn người) chưa bao gồm người ngoài biên chế, cùng nhau làm việc cống hiến và quản lý đất nước này.
Người khi đã ở vị trí cao quen rồi làm sao có thể chấp tay nhường người.”
Thời của các vị là thời kì thích hợp mở mang bờ cõi vì các tổ chức liên quốc tế, liên châu lục, liên khu vực chưa được thành lập. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất cả người dân đều là cử tri đều có quyền bầu cử, và các vị đang ngồi trên chức vị kia có thể bị thay thế bất cứ lúc nào nếu làm không tốt, không đúng và vi phạm pháp luật.
Vì bảo vệ người dân, vì bảo vệ chủ quyền đất nước nên ta cứng rắn bỏ qua mọi dụ dỗ từ lợi ích đến quyền lực, có những bài học kinh nghiệm mà chúng ta đã học được trước mắt, sao có thể đi vào vết xe đổ được. (Các nước được Mỹ bảo kê)
Họ có thể nêu ý kiến trước quốc hội và chính phủ nhưng họ phải phụ thuộc vào luật của nhà nước và làm việc dưới sự giá·m s·át của các cơ quan chức năng có liên quan.
Muốn làm được chuyện này phải cần có những chuyên gia chuyên về kinh tế - tài chính, chuyên tính toán và n·hạy c·ảm với các con số, thị trường. Tất nhiên cũng phải cần có một Bộ Trưởng Tài Tính (Lại Bộ Thượng Thư) có sở thích câu cá.
Có hối lộ, kiếm chác không? Có.
Trưng Nữ Vương: “Có nghĩa là triều đình không là Chính Phủ chính là chủ nợ của các thương nhân có đúng không?”
Đây là lần đầu tiên Minh Vũ thấy một mặt khác của Trần Anh Tông, mỗi khi gặp mặt Trần Anh Tông đều thể hiện là một người rất thích xem chuyện vui của người khác, chính là kiểu không sợ thiên hạ đại loạn.
Trường học mọc lên khắp đất nước, có hơn 37 nghìn trường học, giáo viên (thầy đồ) nhiều đến đếm không xuể, nhân tài thì ra đường là gặp.
Lý Thái Tổ: “Nếu không lầm ý của Thần sử chính là phải yêu dân như con, phải lo cho nước cho dân, phải hoàn thành trách nhiệm tại vị trí mà mình đang ngồi có đúng không?
Khi Hồ Chủ Tịch sao hơn 30 năm bôn ba nơi xứ người đã bỏ qua chế độ quân chủ tập quyền (vua) vì chế độ này đã không còn được lòng tin từ nhân dân.
Hưng Đạo Đại Vương: “Không nó khác hoàn toàn, chế độ này không chỉ là đề cao quyền lợi của dân chúng mà là mạt sát toàn bộ quyền hạn để thu gom lợi ích của các quan lại, ta nói có đúng không?
Minh Vũ: “Thời đại của con trẻ em từ 3 tuổi đã được đi học, trẻ em từ 6 tuổi bắt buộc phải đến trường, thực hành chính sách tất cả người dân đều biết chữ.
Cơ chế này có đấu tranh không? Có.
….” (Ai muốn tìm hiểu khái niệm thì lên GG nha, nó dài quá tác làm biếng tóm tắt).
“Thời đại nào thì tiền cũng rất quan trọng, nó là vận mệnh của một quốc gia nhất là thời đại này của con bài toán kinh tế chính là bài toán khó giải nhất.
Nó quá khắc nghiệt vì thế một người sẽ không thể đáp ứng được nhu cầu nên được phân chia thành các bộ: Bộ Chính Trị, bộ Ngoại Giao, Quân Đội, Bộ Văn Hóa – Giáo D·ụ·c,…
Nếu vậy nó có khác gì nhau? Đây cũng là lý niệm mà ta luôn dạy dỗ cho Thái Tử.”
Hưng Đạo Đại Vương vừa nói xong cả nhóm rơi vào trong im lặng, không tin những gì mình nghe được, một nỗi kinh hoàng bao trùm.
Đây là giai đoạn cả Việt Nam đều phải đồng lòng đừng vì cái lợi trước mắt mà rơi vào cái bẫy phía sau, phải biết nhìn xa trông rộng, phải tỉnh táo trước những lợi ích dụ hoặc.
Chiếm được đất rồi cũng phải xem cách để trị, để đồng hóa, đừng như phương bắc nghìn năm đô hộ lại thành trò cười, đừng như Minh Mạng mở mang bờ cõi quốc khố lại trống không.”
Có thể nói vào thời này hai nơi không thể đắc tội chính là bộ này.”
Mạng sống của tất cả mọi người đều quý giá như nhau, không còn chuyện quân muốn thần c·hết, thần phải c·hết, cũng không còn chuyện long nhan giận dữ thây chất đầy đồng.
(Con xin lỗi bộ trưởng nhiều nhiều lắm).
Quang Trung Hoàng Đế: “Thần sử ngài trải đường cũng đã đủ rồi đi, nói nảy giờ ngài vẫn không chịu nói trọng tâm tại sao quý tộc thế gia không còn xuất hiện ở Việt Nam nữa.”
Hại anh ngoại giao phải xách đích lên báo đính chính “chúng tôi rất quan ngại” hay lại gặp anh UN để kể khổ, tranh thủ đồng tình từ nhiều phía, còn gọi là kéo đồng minh).
Nguyên nhân rất đơn giản ví dụ các vị tên Tự Đức, Bảo Đại không những gây thất vọng mà còn là sự phẫn nộ, lòng căm thù của nhân dân lên triều đình.
Không cần biết ngươi là ai, ở chức vị cao bao nhiêu có quyền lực ra sao chỉ c·ần s·ai một bước là có hàng nghìn người đều trực chờ kéo ngươi khỏi vị trí đó.
Minh Vũ: “Đúng nó không hề hoàn hảo mà ngược lại có rất nhiều lỗ hỏng nên mới có cái này. Luật Pháp Việt Nam bao gồm 9 phần 36 chương 510 điều, nó bao quát tất cả các ngành nghề, vấn đề dân tộc, xã hội, và cả chính trị.”
Lê Thánh Tôn: “Vậy còn thương nhân, thế gia thì sao? Làm sao chế hành họ?”
Việt Nam thời hiện đại gặp phải hai cuộc c·hiến t·ranh với hai đế quốc Mỹ, Pháp đã lọc ra được những thành phần phản nước, bán nước, cũng dỡ bỏ được chế độ phong kiến xưa cũ không họp với thời đại là hoàng thất quý tộc, và thế gia trăm năm.
Muốn ở chức vị cao phải có hiểu biết, kiến thức, tầm nhìn, biết nắm bắt thời cuộc, gặp nguy mà không loạn,…
Các vị cảm thấy như thế nào?”
Ngài Chủ Tịch tìm ra được chân lý muốn có tự do hòa bình chính là giải phóng dân tộc, muốn chiến thắng phải dựa vào dân, có dân mới có nước.
Trần Anh Tông: “Thần sử ở đây không ai là trẻ nhỏ ngài nói như chế độ ở thời hiện đại rất hoàn thiện nhưng thời đại nào lại không có mặt xấu kia chứ.
Chính phủ được thành lập là do dân bầu ra, từ chức vị như trưởng làng (chủ tịch xã) quan huyện (chủ tịch huyện) quan tri phủ (chủ tịch tỉnh) đến các chức vị như thượng thư (bộ trưởng) thừa tướng (phó chủ tịch nước) và ngay cả vua (chủ tịch nước).
Để ngồi trên vị trí điều hành đất nước thì phải hiểu về quân sự, chính trị, ngoại giao, kinh tế, văn hóa, giáo d·ụ·c, y tế, nông nghiệp, công nghiệp, khoa học kỹ thuật,… (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại vì ở phía bên kia trời tây họ đã đi trước chúng ta cả trăm năm, nền kinh tế của họ rất nổi bật, rất tiên tiến, có những cái bẫy kinh tế được giăng ra chỉ đợi ta nhảy vào.
Các quan lại đã không giới hạn trong việc lựa chọn con cháu của thế gia quý tộc nữa mà là người thường thông qua học tập, thi cử trổ hết tài năng tiến vào bộ máy nhà nước, được gọi là cán bộ công nhân viên chức.
Minh Vũ dỡ khóc dỡ cười nói: “Trần Anh Tông bệ hạ nền chính trị của hai chúng ta thuộc hai thời đại khác nhau, không thể dùng chung một biện pháp được.
Câu cá là gì chính là dùng một miếng mồi thơm, ngon nhưng lại rất ít để câu cá lớn, nói trắng ra là yêu tiền như mạng, keo kiệt như tiên, tính toán như thần và bao dung như bụt.”
Có dối trên lừa dưới không? Có.
Sắc mặt Trần Anh Tông trầm xuống, khí thế đế vương hoàn toàn kích phát đúng kiểu long nhan giận dữ, nhìn chằm chằm vào Minh Vũ.
Minh Vũ: “Họ có tự do lớn nhất cũng là người mang nhiều gong cùm nhất, tất nhiên mọi họp tác đều dựa trên cương vị đôi bên đều có lợi.
Dần dần khẳng định vị thế trên trường quốc tế, chính nhờ những yếu tố chủ quan và cả khách quan ấy, và cả chế độ Chủ Nghĩa Xã Hội với một Đảng duy nhất chúng ta đá bay tư bản (thương nhân thế gia) trong nước lẫn ngoài nước.
(Con số trên là số cán bộ được nhà nước trả lương nói chung).
Chính Phủ là….
“Mọi người không thấy là cơ chế của Việt Nam rất quen sao? Đúng nó cũng chính là cơ chế của triều đình phong kiến được nhiều lần sửa đổi và bổ xung để phù hợp qua từng năm và từng thời đại.
Hoàng tử, công chúa trong lớp gật đầu đồng ý với câu nói của Trần Anh Tông bệ hạ, nghe những lời nói của Thần sử như vẽ một bức tranh tuyệt đẹp nhưng mặt sau của nó lại như thế nào thì chưa biết được.
Anh quốc phòng có những câu chửi rất êm tai và những cú ra đoàn rất xảo quyệt của dân du kích, bạn hàng xóm mà không để ý là bum bum la bum.
Chương 39:
Tất nhiên thời gian đó có khó khăn, có bị c·ấm v·ận, có bị cô lập nhưng bằng chính sách mềm dẻo lùi một bước tiến mười bước chúng ta dần dần chen chân vào nền kinh tế thế giới.
Chính phủ đầu tư vào các công ty, tập đoàn, mở rộng chính sách để họ phát triển nhưng cũng chỉ giới hạn nhiêu đó.
Chỉ khác là bộ máy nhà nước không chỉ vẻn vẹn là các quan văn và quan võ nữa, mà gồm có Đảng, Quốc Hội, Chủ Tịch Nước, Chính Phủ, Tòa Án Nhân Dân, Viện Kiểm Sát Nhân Dân, Chính Quyền Địa Phương.
Mở mang bờ cõi phải xem quốc khố, xem dân chúng có khổ hay không, có đủ người tài để cai trị hay không.
Minh Vũ: “Vì nền chính trị của Việt Nam là đi theo con đường Chủ Nghĩa Xã Hội do dân vì dân.
Như con đã nói quyền lực không còn tập trung vào một người nữa, các vị phải từ bỏ đa số quyền lực trong tay của mình, mọi quyết định đều phải được thảo luận căn nhắc nhiều lần, phải trải qua nhiều người đồng ý, cùng nhau thống nhất ý kiến mới được thực hiện.
Các vị có muốn nghe nữa không?”
Lý Thái Tổ: “Dùng pháp luật làm v·ũ k·hí chế hành cao nhất, dùng người quản người, dùng tham quản tham, dùng d·ụ·c vọng quản d·ụ·c vọng.
Minh Vũ: “Việt Nam thời hiện đại không có trâm anh thế phiệt, không có quan lại quý tộc, cũng không có thế gia trăm năm càng không có hoàng thân quốc thích.
Lý Thái Tổ: “Không thể nào, quý tộc, thế gia trăm năm làm sao có thể bị dễ dàng đánh bại như vậy được.”
Có biển thủ công quỷ không? Có.
Lần này nhìn thấy ánh mắt của Trần Anh Tông Minh Vũ liền hiểu ý muốn của ngài ấy ngay lập tức.
Minh Vũ biết điều này là khó tin đối với bọn họ nhưng đây là sự thật.
Minh Vũ bắt đầu trình chiếu cả sơ đồ bộ máy nhà nước cho tất cả mọi người hiểu, chỗ nào không hiểu thì giải thích lại, có thể nói là bẻ nhỏ, xoa nát cho tất cả mọi người hiểu hết mới dừng lại.
Muốn lên chức vị cao thì phải giỏi, phải có công, phải biết nắm bắt cơ hội.
Họ xuất hiện ở mọi ngành nghề không phân chia đắt rẻ sang hèn, kiến thức, giấy, mực,… đã không còn nắm trong tay của quý tộc thế gia mà là Chính Phủ.
Đảng là…
Người luôn có lòng tham và d·ụ·c vọng, người tìm chỗ cao nước chảy chỗ trũng, vì bò lên cao, vì có địa vị là không từ thủ đoạn.
Chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa là một chế độ vô sản có nghĩa người cầm quyền chỉ là công bộc của dân, họ phải phục vụ nhân dân mà không phải ngược lai.”
Môi của Đại Vương run rẩy, hai mắt như phun lửa nhìn Trần Anh Tông đang nói không dừng với Ngư Nương Nương về 108 loại cách t·ra t·ấn bọn quý tộc kia, thật là hết nói nổi.
Dầu nhiều nên nhiều tàu đi lạc sang tận đẩu đâu rồi đợi anh ngoại giao đi chuộc.
Bên q·uân đ·ội và lính cấm vệ (công an) đều dùng quân công nói chuyện, và q·uân đ·ội cũng có thể tham gia vào việc điều hành đất nước.
Ngô Xương Ngập đang tập cưỡi ngựa cũng bị định trụ ngồi bất động trên ngựa, thì ra trong lớp học không chỉ là bắt hắn học mà các vị vua khác cũng phải học.
Trong lớp học, Ngô Xương Văn chín tuổi dừng bút trầm ngâm, hắn đang luyện chữ thì bổng nhiên trước mặt xuất hiện Thần sử đang giảng bài, nhưng những gì thần sử giảng lại hoàn toàn khác với những gì phu tử đã dạy hắn.
Nhưng tất cả đều không phải vấn đề vì bọn họ không thể đồng lòng hết từng ấy con người, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, một khi đã làm thì dù có giấu cũng sẽ bị phát hiện.
Trần Anh Tông dùng ánh mắt u oán nhìn Minh Vũ, nếu không phải muốn dụ dỗ Thần sử nói biện pháp có thể kiềm chế quý tộc của thời hiện đại thì hắn đâu như tên không não nói chuyện không suy nghĩ như thế.
Lê Thánh Tông, Lý Thái Tổ, Quang Trung Hoàng Đế và cả Trưng Nữ Vương đều đồng tình nhìn Hưng Đạo Đại Vương, có một đứa cháu làm người sốt ruột như thế âu cũng là cái nghiệp quả?
Minh Vũ: “Đúng vậy?”
Người đã từng nói chiến thắng này vinh quang này là thuộc về toàn thể nhân dân Việt Nam, người đời sau gọi Người là Vĩ Nhân nhưng người chỉ xem đó là trách nhiệm của một người yêu nước.
Quyền lực có được là do nhân dân trao tặng mà không phải vì người thuộc một dòng họ nào hay tổ chức nào, cái tên Nguyễn Ái Quốc, Hồ Chí Minh cũng chỉ là một công dân của Việt Nam mà thôi.
Viện Kiểm Sát Nhân Dân là…
Vì chính bản thân cũng không biết được người bên cạnh có vì lợi ích, quyền lực mà đâm mình một đao hay không?”
Việc này cũng phải cảm ơn Mỹ và Pháp đã tạo điều kiện này cho chúng ta.
Đây là một bài học kinh tế, một đất nước phát triển mạnh không chỉ là nông nghiệp phát triển người dân ăn no có dư, q·uân đ·ội bậc nhất mà còn phải hiểu cách điều hành kinh tế, tái cơ cấu ngành nghề phù hợp theo thời đại.
Như con đã nói trong chế độ sĩ, nông, công, thương, binh đều bình đẳng như nhau nên không có phân chia dân đen, bình dân bá tánh, tầng lớp cao thấp gì cả.
Chính Phủ làm chủ góp vốn đầu tư. Có đúng không?”
Vua phạm tội cũng giống thứ dân, lò đã nóng thì củi tươi cũng cháy đều được thực hiện một cách quán triệt nhất, .”
Mọi người trong lớp học, đầu quay như chong chóng cái gì là kinh tế, văn hóa, y tế,.. Ông trời nó còn khó hơn việc nghe thái phó giảng bài hàng ngày nữa.
Hơn nữa… Quyền lực không còn tập trung trong tay người đứng đầu nữa nó đã bị phân tán, tất cả mọi lợi ích đều là nghĩ cho bá tánh không quyền không thế mà không phải đề cao quyền lợi của quý tộc và hoàng thất.”
Như hào phóng khi cho dầu cho người dân tổ chức đua thuyền trên biển.
Minh Vũ nuốt một ngụm nước miếng, hắn nói nhiều như vậy, ẩn ý cũng nhiều như vậy mà mọi người không hiểu sao? Không nên a, chẳng lẽ phải nói thẳng sao?
Đến đây chúng ta nên tìm hiểu các khái niệm mới này nào.
Minh Vũ: “Bảo Đại thoái vị chấm dứt hoàn toàn chế độ phong kiến quân chủ chuyên chế, không còn vua thì không còn hoàng thất quý tộc, không còn triều đình thì không còn đại tộc trăm năm.
Trần Anh Tông đang nói hăng say liền ngậm miệng ngay tức khắc, thấy ánh mắt cười như không cười của mọi người và ánh mắt muốn nuốt sống mình của Hưng Đạo Đại Vương thì Trần Anh Tông biết mình hơi lố rồi.
Tiền thân của các công ty, tập đoàn đó đều do vốn nhà nước đầu tư, sau này cải cách rồi thì Nhà Nước lại thành cổ đông, có trực tiếp tham gia quản lý hoặc gián tiếp quản lý.
Nhưng Nhà Nước làm sao lo liệu hết nên cắn răng chịu thiệt bán nguyên liệu thô, hạ mình đi mượn, đi vay, đi xin hỗ trợ từ các quốc gia bạn bè, từ các tổ chức liên quốc tế, làm mọi cách để có tiền đem về xây dựng các công ty, nhà máy, xí nghiệp, khu công nghiệp.
Thời đại chỉ cần nắm tay mạnh thì có thể có được thứ mình muốn, nhưng mở mang bờ cõi cũng phải đi đôi với việc chăm lo cho dân chúng, ba yếu tố này phải đồng thời được phát triển thì mới vững bền.
Hai, Người bỏ qua chế độ Tư Bản, đa Đảng vì chế độ vẫn thuộc quyền sở hữu của quý tộc, các gia tộc trăm năm sừng sững không ngã.
Cũng chính chế độ này đã gây nên bao đau thương cho đất nước chúng ta thêm một trăm năm, đại diện của nó là đế quốc Pháp và Nhật, Mỹ.
Tất cả mọi công dân (con dân) của Việt Nam dù đang ở độ tuổi nào, chức vị cao hay thấp ngay cả những người đang nắm quyền điều hành đất nước đều phải tuân thủ pháp luật của Việt.
Tòa Án Nhân Dân là…
(Tôi không nói là anh quốc phòng là chuyên gia trong chuyện này đâu, đầu tiên làm anh tài chính đau tim.
Tập trận, đánh giả, lâu lâu lại chọi tàu với các bạn hàng xóm, thích đồ công nghệ cao, phát minh những thứ ối dồi ôi, mỗi lần bìa xanh đưa lên là anh ngoại giao lại đau tim.
Các nước vẫn còn phòng bị lẫn nhau, việc thông thương qua lại còn nhiều hạn chế nên việc kết minh là rất ít. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngư Nương Nương: “Cái này ta biết, Chính phủ không chỉ là cho mượn tiền làm dự án mà còn đầu tư chia cổ phần, có nghĩa những dự án đều có công ty do
Chính Quyền Địa Phương là…
Hưng Đạo Đại Vương: “Câm miệng.”
Quốc Hội là: ….
Nhưng con nói trước dù cho ngài có cảm thấy nó hoang đường tới đâu cũng không được tức giận, dù sao tức giận là không tốt cho cơ thể.”
Quyền lực được chia đều cho những người được gọi là nhân tài của đất nước, những người được gọi là sự chọn lựa của sứ mệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Muốn như Việt Nam các vị phải từ bỏ quyền lực trong tay, các vị có làm được không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.