Vạn Đại Việt Song Song
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38:
Nếu muốn cả đất nước đều cùng nhau ninh thành một sợi dây thừng bền chắc thì chỉ khi lòng họ đều hướng về triều đình, nhưng lớp học không chỉ là chế hành quý tộc cũng là sự trói buộc với đế vương.
Lê Thánh Tông cười nói: “Chúng ta rất may mắn khi gặp được Thần sử nếu không thì tám người chúng ta đã không thể hòa bình mà nói chuyện với nhau như vậy.”
Trong này người mà hận ông nhất ngoài Ngư Nương Nương chắc còn Trưng Nữ Vương hai người sống trực diện trong thời đại đó.
Có vợ nhiều nhưng có ai là yêu thực lòng, có con thì sợ nó sao này làm mất ngôi mất nước mà nó giỏi thì lại sợ nó g·i·ế·t cha soán ngôi, quan trọng nhất chính là tiền của mình mà mình không được tiêu.
Nếu có thái phó như vậy thì ta còn sầu đám quân gian tế, bán nước nữa sao?”
--------------------
Tất cả bọn họ đều biết Thần sử rất yêu quý và tin tưởng bọn họ nhưng không vì thế mà có thể đem tất cả chân tình ra được, huống chi bên trong nhóm nếu không nói quá thì đều là đối thủ của nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Ánh là vua nước Việt sinh ra và lớn tại Việt Nam, c·h·ế·t ở Việt Nam và chôn ở Việt Nam, dù là người hay ma thì Nguyễn Ánh vẫn mang quốc tịch Việt Nam.
Còn nếu đi lên đường xưa thì có nghĩa số nhà Lý đã thật sự tận này cũng không thể trách được ai.”
Hơn nữa Việt Nam còn may mắn khi có một vị lãnh tụ là một thánh nhân dù vị thánh nhân này đã mất 55 năm thì tin thần, tư tưởng của ngài vẫn là tấm gương mà con cháu đời đời lớp lớp học theo.
Tổ tiên người Việt là anh em cùng máu mủ, con cháu đời sau là đồng bào, cùng nhau đoàn kết chống giặc cứu nước, tư tưởng này được truyền từ đời Vua Hùng cho đến mai sau cũng không hề đổi thay.
Nếu đã vậy thì bằng bản lĩnh của mỗi người để xem ai là người chiến thắng, không phải ta không muốn vị tình riêng nhưng chỉ cần nhớ đến 200 vạn người dân c·h·ế·t đói, lòng ta lại đau hơn cả móc rột moi tim.
Và đặc biệt nhất là chúng ta là “Đồng Bào” trong người chúng ta chảy cùng một dòng máu của tộc Việt, 54 dân tộc anh em Việt Nam cùng có nguồn gốc tổ tiên, cùng được sinh ra từ bọc trăm trứng của mẹ Âu Cơ và cha Lạc Long Quân.
Tuy nghe nói làm vua thì quyền uy mê người lắm nhưng mà nói thật dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn c·h·ó, có khả năng tuổi xuân c·h·ế·t sớm, rụng tóc hối đầu, còn phải căng não đấu đá với đám quan lại, phiên vương, chư quốc.
Dù cho thương hải tang điền
Bọn họ là đế vương trên vai là giang sơn, là bá tánh họ có quá nhiều điều phải nghĩ, phải kiêng dè không thể chỉ vì thần khí có thể dự đoán tương lai mà nghe theo răm rắp.
Bọn chúng đúng là lũ xúc sinh dù cho ngũ mã phanh thây, nghiền xương thành tro cũng không đủ giải hận.”
Ngư Nương Nương nhớ đến Lý Chiêu Hoàng mạt đế nhà Lý thì muốn chửi tục ây da má ơi, thì ra là nơi đây trở thành bàn cờ chính trị rồi sao?
Lịch sử nước Nam tụi tao có tất cả dù cho Gia Long Nguyễn Anh Bảo Đại, Tự Đức bọn tao cũng không chối bỏ nhưng vua tốt thì khen vua phế thì chê.
Hoàng thất, quý tộc hay thế gia cuối cùng vẫn nằm lại trên tuyến đường lịch sử mà tương lai là phụ thuộc tất cả vào dân chúng.
Họ chỉ sợ quần quật một năm nhưng người thân vẫn là ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bệnh không có thuốc, bất lực khi nhìn người thân ra đi.
Không quên giỗ tổ mùng mười tháng ba
Rất đơn giản vì nhà Trần đó là của chúng ta nhưng cũng không phải, chúng ta là khác biệt, tồn tại ở những thế giới khác nhau.
Không chỉ sách sử Việt Nam mà ngay cả sách sử Trung Quốc, Thái Lan và cả Campuchia, Myanmar đều có viết về tội trạng và công lao của Nguyễn Ánh.
Chương 38:
Lịch sử đã dạy cho chúng con biết có tài phải có đức, tham quyền nhưng yêu nước, tham tài nhưng không bỏ qua dân, dù là tầng lớp nào sĩ, nông, công, thương, binh đều là bình đẳng không ai hơn ai cũng không ai cao quý hơn ai.
Quang Trung Hoàng Đế: “Thần sử đại nhân đã ngăn trận thành công lòng tham vô hạn của bọn ta, ngươi dùng mạng sống 200 vạn người dân đập c·h·ế·t lòng tham đang trỗi dậy của tất cả chúng ta.”
Trần Anh Tông: “Không còn cách nào khác nếu không ta sợ sẽ có chuyện xảy ra.”
Dân Nam còn đó, Việt Nam vẫn còn
Lý Thái Tổ cười nói: “Cái này không thể trách được nếu không tung mồi thì có khi cuộc chiến giữa hoàng quyền và tín ngưỡng sẽ xảy ra.
Hưng Đạo Đại Vương: “Ngư Nương Nương ngươi không cần nhìn ta và cả Trần Anh Tông đều không thành vấn đề và cũng sẽ không ngăn cản.
Mà cái lớp chỉ có ba đứa học sinh thôi à, lịch sử nước ta mấy nghìn năm có bao nhiêu ông hoàng bà chúa cần phải dạy dỗ.
Là ai nhiều lần lấy cớ….”
Quý tộc, thế gia đều quên quyền lực họ có được hiện tại là ai cho họ, một đám sói mắt trắng ăn cây táo rào cây sung.”
Thần sử đã cho ta thấy cái giá phải trả quá đau đớn dù cho có ham mê quyền lực đến đâu ta cũng không thể nhìn con dân Đại Việt lại gặp phải tình cảnh như thế.”
Nhưng họ không so đo một là vì đền bù, hai là vì muốn nhờ số tài bảo này có thể khai thác thêm nhiều sự kiện nữa.
Đứng bên cửa sổ ở văn phòng chủ tịch, trên tay Minh Vũ cầm một ly trà sen giúp nâng cao tinh thần lúc này Minh Vũ mới nhớ đến điều cậu quên chính là về lớp học đế vương.
Gân xanh trên trán Tứ Thập Cửu nhảy liên hồi, mình vì nó nên mới mở lớp học vậy mà bị nó chửi không phải người, đúng là em trai tốt.
Mọi người thấy Minh Vũ yên lặng thì trong lòng đều căng thẳng rất nhiều sợ cậu sẽ có ngăn cách với bọn họ, dù gì lúc đầu gặp mặt trong tất cả bọn họ ai cũng không ôm chân tình mà kết giao cả.
Chúng ta thì không sao nhưng nếu như đời con cháu của chúng ta gặp phải chuyện như Ngô Xương Ngập và Ngô Xương Văn thì sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Anh Tông chưa đợi Ngư Nương Nương nói hết liền cắt ngang: “Là ta, là ta.”
Tất nhiên việc cũng cố quyền lực cũng là việc mà Tứ Thập Cửu ngầm đồng ý, vì thời kì phong kiến chế độ quân chủ tập trung ngoài hoàng quyền ra thì đâu có ai là cao hơn được.
Họ bị áp bức khổ sở đến nổi kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, bị dồn vào cuối cùng chỉ có c·h·ế·t để có thể giải thoát.”
Trong khi cái đầu nhỏ của Minh Vũ đang đau khổ vì phải đi học thêm lớp thì mọi người ở đây đã tính đến dùng lớp học để dạy các mạt đế có tội với tổ tiên, có thẹn với non sông rồi.
Nhưng hai người bọn họ chỉ châm biếm ông vài câu, những người còn lại đều tôn trọng ông, với kết quả ông cảm thấy khá tốt.
Điều này chúng ta vẫn là không bằng.”
Ngư Nương Nương: “Hôm qua các ngươi đã quá vội.”
Minh Vũ nghe xong im lặng thật lâu không nói, cậu cảm thấy hệ thống muốn cậu tham gia lớp học là đúng, chỉ là một lớp học lại trở thành bàn cờ chính trị sẽ được đánh vào 200 năm sau giữa nhà Trần và nhà Lý.
Nếu Lý Thái Tổ có thể cứu nhà Lý thoát khỏi việc mất ngôi thì chứng tỏ ở đó số nhà Lý chưa tận và nhà Trần ở đó cũng không phải là loại tài cán gì.
Nhưng tinh thần con cháu lại không hề nhỏ, không chỉ là đoàn kết, yêu nước mà tinh thần dân tộc cũng cao không kém, không vì là tiểu quốc mà xem nhẹ tự mình.
Lý Thái Tổ muốn dựa vào Thiên Nhãn cứu nhà Lý thoát khỏi nguy nan, một bước đi này tính kế hơn hai trăm.
Hợp tác với đế vương chả khác nào nhảy múa trước miệng cọp, tám người đó không ai là người lương thiện, hiện giờ đừng nhìn như mọi chuyện vẫn bình thường nhưng mạch nước ngầm phía dưới thì đang dậy sóng tận trời.
Và dù cho Nguyễn Ánh có là tội đồ thì ông vẫn là vua của Việt Nam chứ không phải của tụi ba que bọn mày, đừng có mà nhận vơ.
Những cái tên muốn làm quan đất Bắc, muốn dựa đại quốc nên nhìn lại bản thân các ngươi ngay cả một đứa trẻ cũng không bằng.”
Ngư Nương Nương: “Xem ra thời nào cũng có những con rệp nhỉ.
Loại người như bọn chúng chỉ có lưu vong có nhà không thể ở, có quê không thể về, mồ mã tổ tiên không bái mới xứng đáng.”
*Trong nhóm.
Nếu không phải bị thần tượng che mờ lý trí bị bán còn giúp người khác kiếm tiền thì phải tham gia lớp học sao?
Minh Vũ: “Còn phải làm bài tập? Hệ Thống ông đúng là không phải người mà, đáng lẽ cái tuổi như tôi hay Ngô Xương Ngập và Ngô Xương Văn đều không cần phải làm bài tập, Hệ Thống ông hại người quá nặng.
Những quy tắc của hệ thống đặt ra đâu chỉ trưng cho vui, một là phòng ngừa thời gian bị khuấy đảo dẫn đến thế giới bị hỏng mất, còn hai là để bảo vệ Minh Vũ.
Dù cho biển hóa thành nương
Tao nói cho chúng mày biết, cái thứ 3 que xin ăn ở nơi xứ người như chúng mày không có tuổi với Cờ Đỏ Sao Vàng tụi tao.
Vừa về đến công ty Minh Vũ đã lao đầu vào những cuộc họp, các bản hợp đồng, từ sáng cho tới tối.
Ai muốn làm vua thì làm Minh Vũ tôi xin miễn, chỉ là cái công ty này đã phải làm tôi kiệt sức rồi.”
Trần Anh Tông: “Ta hận không thể một hơi g·i·ế·t c·h·ế·t tất cả bọn chúng một đám gió chiều nào theo chiều ấy, thậm chí ăn cháo đá bát, bán nước cầu vinh.”
Minh Vũ: “Hệ thống ông mở lớp học, giáo viên là mấy vị kia, nhưng tại sao lại có tôi trong đó, ông thấy tôi không c·hết nên ông không vui đúng không?
Tiêu nhiều thì bị nói xa hoa lãng phí mà tiêu ít để dành thì bị tham quan tìm cách đớp chat, chỉ có thể nhìn bọ tham quan sống xa xỉ còn mình thì phải sống như khổ hạnh tăng.
Con dân tộc ta rất đơn giản họ chỉ muốn ngày ăn đủ no, đêm ngủ đủ giấc, hè có thể cấy cày, đông đến có đủ áo ấm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trưng Nữ Vương: “Đúng vậy, nếu bá tánh một lòng, không bị chia đàn xẻ nghé không vì cái gọi là lợi ích và quyền lực làm mờ mắt thì chúng ta đã không bị đô hộ nghìn năm.
Lý Thái Tổ: “Câu nói này ta nên đem dán lên nền trời để con dân Đại Việt có thể ngày ngày nhìn thấy, nhìn xem Việt Nam thời sau chỉ là một tiểu quốc nho nhỏ chỉ chiếm cứ một góc nhỏ.
Tất nhiên là không phải tất cả đều là soán ngôi vì soán ngôi có quá nhiều hệ lụy nên tốt nhất là phải dạy dỗ lại bọn họ, dù không là minh quân nhưng cũng phải giữ gìn được cái đã có.
Nguyễn Ánh là vua nước Việt là đều không cần bàn cãi, Nguyễn Ánh cũng là tổ tiên Việt Nam không hề sai nhưng việc ông làm là việc bất trung, bất hiếu, bất nghĩa.
Chương này tác tặng cho các bạn ca với li, một đám gián đánh mãi không c·h·ế·t, một đám không gốc không cội không nguồn, một đám không tổ tiên lịch sử.
An Dương Vương gật đầu chấp nhận vì ông biết người bị công kích nhiều nhất chính là ông, 1000 năm đô hộ đầy đen tối làm Đại Việt bị chửng lại không là thụt lùi, ông không chỉ là tội nhân Thiên Cổ mà còn mắc nợ dù có mấy trăm kiếp chưa chắc đã trả hết.
Nhưng 200 vạn mạng sống là cái giá quá lớn, Thần sử đại nhân nói đúng không có dân như tướng không lính có thể làm nên chuyện gì, ta chấp nhận buông bỏ d·ụ·c vọng cá nhân để đưa muôn vạn con dân Đại Việt được ấm no.”
Dù cho vận đổi sao dời
Ngư Nương Nương im lặng chỉ liếc nhìn như đang nói ngươi tiếp tục diễn a, để ta xem ngươi diễn tới mức nào.
Các thế hệ con cháu có thể tự ti về vạch xuất phát, có thể tự tin vì bản lĩnh cá nhân cũng có thể tự phụ vì thành công của bản thân nhưng tất cả đều tự hào khi được sinh ra ở Việt Nam, tự hào là con cháu vĩ nhân, tự hào hô to hai tiếng Việt Nam trên trường quốc tế.”
Trưng Nữ Vương nhìn Minh Vũ hăng hái thì không khỏi cảm khái: “Tất cả chúng ta nên cảm ơn nền giáo d·ụ·c vào thời của Thần sử, họ đã rất thành công khi có thể tạo ra một nền giáo d·ụ·c mà thế hệ phía sau luôn ghi nhớ cội nguồn, công ơn của lớp người đi trước, lại còn trung thành và yêu nước.
Minh Vũ ngại ngùng gãi mặt: “Thật ra lớp lớp tụi con được như ngày hôm nay cũng có một phần công lao của các vị, lịch sử nước ta có quá nhiều và quá nhiều cuộc chiến, quá nhiều đau thương mất mát.
Chuyện đã làm lịch sử vẫn có ghi đã là cái loại bêu danh thiên cổ, hỗ thẹn với non sông thì đừng có mà tẩy trắng.
Tứ Thập Cửu: “Nhưng lớp học không có cậu thì không diễn ra được, cậu đừng quên cậu chính là Thần sử đại diện cho hệ thống. Cậu cứ coi mình như đi dự thính chỉ cần nghe không cần làm bài tập.”
Còn có Lý Chiêu Hoàng nữa, ôi mẹ ơi, sao mấy bà chúa này báo thế?”
Trần Anh Tông: “Lần đầu tiên khi biết công năng của nhóm chat và Thiên Nhãn ta đã lên rất nhiều kế hoạch để bản thân được lưu danh thiên cổ, để có thể sánh vai với các cổ hoàng đế thời xa xưa.
Bây giờ tôi hận một ngày không có 48 tiếng để mà xử lý cái mớ bồng bông này, giờ còn thêm cái lớp học nữa.
Mỵ Châu đâu? Vì tình yêu mà làm mất nước.
Dù cho sông cạn đá mòn
Thông qua việc dạy dỗ mấy nhà báo đó cũng là sự nhắc nhỡ cảnh tỉnh bản thân tám người đừng bị quyền lực làm cho mờ mắt và Minh Vũ cũng là một loại nhắc nhỡ dù họ có lèo lái đất nước đi hướng nào thì cuối cùng Việt Nam vẫn sẽ đi lên con Chủ Nghĩa Xã Hội.
Rồi nhìn sang Hưng Đạo Đại Vương và Trần Anh Tông sắc mặt họ vẫn như thường….
Nói tiếng có quyền chứ chỉ có bốn bức tường thành có được đi du lịch, vui chơi giải trí đâu, sống còn khó hơn minh tinh lúc nào cũng bị xoi mói.
Trần Anh Tông: “Miệng của Thần sử càng ngày càng ngọt, nếu ngươi sống ở thời của ta thì chắc chắn ngôi vị Thủ Phụ ở Quốc Tử Giám phi Thần Sử mạt chúc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Họ hỗ thẹn không? Có chứ, nên họ chỉ có thể đền bù bằng vật chất, số tài bảo mà Minh Vũ có được sau mỗi đơn hàng đều đủ cho bọn họ đặt thêm một hai đơn nữa.
Minh Vũ thắc mắc rốt cuộc cả ba người bọn họ đã thỏa thuận với nhau khi nào? Sao cậu không biết gì cả?
Minh Vũ miệng khô khốc nói: “Các vị, lớp học đế vương này con nhất định sẽ nghiêm túc mà học sẽ không phụ lòng các vị đã dạy bảo.”
Minh Vũ chỉ cảm thấy không hổ là Lý Thái Tổ khai quốc hoàng đế, không hổ là Hưng Đạo Đại Vương người ba lần đánh bại Mông –Nguyên, được làm con cháu của các vị, được gặp các vị thật đúng vạn hạnh vô cùng.
Non sông, hải đảo vẫn là Việt Nam.”
Con dân đã không làm nô lệ nghìn năm, ta là quý tộc nhưng chính bản thân ta cũng căm thù quý tộc, họ chỉ vì cái gọi là cao sang quyền quý mà nhẫn tâm chà đạp cùng tộc, nhẫn tâm bỏ qua nổi đau siết tâm khi tộc ta bị người khác nô lệ.
Ngư Nương Nương: “Có chuyện? Trần Anh Tông ngươi đang chọc cười ta sao, một tên không sợ thiên hạ đại loạn như ngươi mà sợ sao?
Cảo Nương đâu? Cũng vì chồng mà làm Triệu Việt Vương mất ngôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Như lần này họ chỉ dùng một câu trường sinh bất tử đã là lòng dân sở hướng, cũng ép các quý tộc không ngốc đầu lên được, nếu nói họ sai thì không đúng nhưng sự thật là họ cũng lợi dụng Thiên Nhãn và Minh Vũ để cũng cố quyền lực trong tay.
Hưng Đạo Đại Vương: “Nếu bọn họ không biết nhớ ơn thì phải cần dạy lại, dạy xong rồi thì tống khứ đi cho khuất mắt đỡ phải trướng mắt.
Là ai dẫn quân tiến đánh Dưỡng Lợi (Quảng Tây) bắt 2000 quân Nguyên trả thù cho con dân tại biên giới?
Hơn nữa ngay cả một người để chia sẽ tâm tình, bạn thân tri kỉ cũng không có, mỗi tiếng nói cử động đều phải suy nghĩ kĩ càng tránh bị bắt bẻ, sống mệt mỏi khổ sở như vậy ai mà chịu được.
Họ không sợ tô thuế mà họ chỉ sợ thuế sinh thuế, nợ sinh nợ, nợ đến nổi bán cả con, cả vợ cũng không đủ trả.
Hưng Đạo Đại Vương: “Việc này còn cần thỏa thuận sao? Lúc lớp học đế vương mở thì bọn ta đã nghĩ đến rồi, thời phong kiến của Đại Việt đều phụ thuộc vào vua chúa, nếu hệ thống muốn Đại Việt lớn mạnh thì chắc chắn phải xử lý những cái tên bêu danh Thiên Cổ kia.
Chứ không mang quốc tịch của nước khác và cũng không có con cháu là dân nước khác, hiểu?
Làm ơn tôi là thanh niên lớn lên dưới cờ đỏ sao vàng, dưới thời đại chủ nghĩa xã hội thì cần học cái lớp học đế vương đó làm gì?
Là ai đích thân đi bắt Chế Chí vua Chiêm về nước?
Không quên chiến tích anh hùng Việt Nam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.