Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47:

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47:


Không phải khi không mà tư tưởng của Khổng Tử, Lão Tử, Trang Tử có thể thống trị đến mấy nghìn năm, tư tưởng của họ đúng với thời đại, đúng với tư tưởng của người thống trị.

Chỉ nói đến vấn đề giai cấp thì nó quá hợp lòng người, từ giai cấp thống trị cho đến bình dân bá tánh và cả nô lệ đều nói rất rõ ràng, nó che lấp bản chất thật sự là sự thống trị nhưng lại có thể gieo tư tưởng hạnh phúc cho kẻ bị thống trị.

Mỵ Châu: "Đúng cái tên Lý Nhã Lang gì đó là do chúng ta chọn hay sao? Là do chúng ta yêu cầu phải được gả cho bọn hắn hay sao? Rõ ràng đây là một cuộc hôn nhân chính trị, cả hai chúng ta phải hi sinh hạnh phúc của đời mình để trả nợ đất nước, dùng hạnh phúc của chúng ta để giữ lấy hòa bình cho hai nước. Rồi thì sao, khi đất nước lâm nguy, khi nước mắt nhà tan người bị mắng lại là hai người nữ nhân chúng ta."

Ta đường đường là Mị Nương của Lạc Việt như ngoài dệt vải ươm tằm, may y phục cho phụ vương, ngoan ngoãn nghe lời dạy của Nữ Lễ (nữ quan dạy lễ nghi cho Mị Nương) thì chuyện trong triều chính chúng ta không được nhúng tay, ngay cả hỏi đến cũng bị cấm. Ngươi nói xem chúng ta có thể kế thừa ngôi vị đăng cơ vì nữ vương sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Mọi người đều trêu chọc Lê Thánh Tôn nhưng hai vị mỹ nữ trong nhóm lại im lặng một cách khác thường.

Mỵ Châu gạt nước mắt nói: "Không cần phải nói, thái độ của ngài đã nói lên tất cả."

Ngươi chỉ trích Cảo Nương yếu đuối, sao ngươi không nghĩ nếu chúng ta dám xen vào việc của triều đình sẽ bị những tên đàn ông kia mắng là gà mái báo sáng.

An Dương Vương trịnh trọng nói: "Mỵ Châu, ở thế giới của ta hiện tại con vẫn chưa được sinh ra nhưng từ khi biết con là nữ nhi duy nhất của ta, biết được những chuyện xảy ra trong tương lai. Ta đã tự nói với bản thân nhất định phải bảo vệ con, nhất định sẽ không để con gái duy nhất của ta phải rơi vào hố lửa.

Cảo Nương lắc đầu, sao nàng biết được bây giờ Lý Phật Tử vẫn chưa đến cầu hôn.

Mỵ Châu: "Từ khi ta hiểu chuyện đến nay, không phải nói là trước khi được vào lớp học này chúng ta không hề được dạy cách trở thành nữ vương như ngươi nói.

Minh Vũ đưa những hình ảnh về tục bó chân của người Trung Quốc cho mọi người xem.

Minh Vũ: "Tục bó chân được xem như là một loại phản kháng của người Hán với người Mãn Thanh, nhưng bản chất thật sự của nó là sự yếu đuối của nam nhân người Hán không thể phản Thanh phục Minh nên trút nỗi uất hận đó lên những nữ nhân yếu đuối không thể phản kháng.

Minh Vũ nhắc: "Lý Nhã Lang."

Ta đồng ý về Cảo Nương giống ta đều là nữ nhi duy nhất của phụ vương nhưng vì có thể kế thừa ngôi vị đăng cơ vì nữ vương là chuyện khó có thể xảy ra.?"

An Dương Vương: "Tiện hễ ta cũng phải cảm ơn Lý Thái Tổ, đã giúp ta nghĩ được sáng kiến hay như thế."

Các ngươi không biết chứ ta từng được tận mắt chứng kiến nữ nhân bị bó chân, chân của các nàng còn nhỏ hơn tay của ta, đi đâu cũng phải có người dìu, cứ như cành liễu gió thổi là ngã.

Chương 47:

Đây chính là một trong những tác hại của Nho giáo, nói đúng hơn là do Nữ giới của Ban Chiêu, rõ ràng cùng là nữ nhân như nhau sao lại làm khó nhau."

Hơn nữa, nó phù hợp với đại chúng thời bấy giờ, không bàn đến những học thuyết về chính trị, về con người.

Mỵ Châu: "Ngư Nương Nương ta tôn trọng nàng là bằng hữu của phụ vương ta, nhưng người không thể khi dễ Cảo Nương như vậy.

Mỵ Châu: "Ngư Nương Nương, người nên thay đổi là Triệu Quang Phục Phụ thân của Cảo Nương mà không phải là nàng. Cảo Nương rất tốt, nàng cũng rất giỏi chỉ là không thích nói chuyện mà thôi."

Trong nhóm này ai cũng như ai, đều là da mặt dày hơn tường thành.

Trọng Thủy hay con trai của Lý Phật Tử tên.. hắn tên gì?" Mỵ Châu nhìn Cảo Nương.

Hưng Đạo Đại Vương: "Xem ra kế hoạch của An Dương Vương không chỉ là xây thành Cổ Loa không?"

Ví dụ như: Nữ nhi không có quyền kế thừa gia sản khi phụ c·hết, nữ nhân không có con trai không có quyền kế thừa gia sản khi chồng c·hết, nữ nhân một khi gả đi được xem là bát nước đổ đi ở nhà chồng là người hầu, về nhà mẹ đẻ là khách.

Ngư Nương Nương lên tiếng: "Tấm gương? Cảo Nương nếu ngươi thật sự xem Trưng Nữ Vương là tấm gương thì ngươi đã không yếu đuối đến nỗi một trang sách lịch sử cũng không có. Ngươi chỉ là một cái tên mờ nhạt được viết kèm khi nhắc đến sự mềm lòng ngu ngốc của Triệu Quang Phục.

Thời nhà Thanh, ở những vùng Giang Nam vì chóng lại sự cai trị của triều đình Mãn Thanh, người Hán có tục cho nữ nhi bó chân, chân càng nhỏ mới có thể lấy được chồng càng giàu, càng có địa vị. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người Hán lập ra tục bó chân để đối lập với người Mãn, nữ nhân phải là tiểu thư khuê các đại môn bất xuất, nhị môn bất mại (cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước) khi bó chân rồi thì có người vì xương bàn chân biến dạng mà cả đời chỉ có thể nằm ở trên giường.

Ví dụ đơn giản là về phu thê, tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, ở nhà phải nghe lời của phụ thân, lấy chồng phải nghe lời chồng. Hay là lấy gà theo gà, lấy c·h·ó theo c·h·ó, ý chỉ người chồng là gì thì người vợ vẫn phải theo.

Lý Thái Tổ: "Thôi, không chấp các ngươi."

Còn các mỹ nữ trong nhóm thì không tin tưởng rồi chuyển sang tức giận.

An Dương Vương lòng nặng trĩu hé miệng rồi lại ngậm miệng không biết nên nói gì, nếu là trước đây khi chưa được vào nhóm chắc chắn hắn sẽ chọn vế trước nhưng khi biết được tương lai thì hắn đã thay đổi suy nghĩ của bản thân.

Họ dạy ta cái gì? Họ dạy ta nữ nhân phải cầm kỳ thi hoạ, nữ nhân phải công dung ngôn hạnh, nữ nhân phải tam tòng tứ đức, nữ nhân phải tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, nữ nhân phải biết dệt vải ươm tằm,....

Là hai vị nữ giới duy nhất trong nhóm đang bàn về Dương Quý Phi và Thái Bình công chúa.

Lý Thái Tổ: "An Dương Vương ngài thật là... Lại dám học lỏm ý tưởng của ta."

Ngư Nương Nương: "Mỵ Châu, ta không có ý định khi dễ Cảo Nương, ta chỉ muốn nàng ấy có thể thay đổi tính cách một chút ít nhất biết nói lên suy nghĩ của bản thân hoặc là nói được hai từ không được. Mà không phải im lặng nghe theo sự sắp xếp của người khác.

Trần Anh Tông: "Ngư Nương Nương, Trưng Nữ Vương hai người làm sao vậy?

Mỵ Châu: "Từ lúc Thiên Nhãn xuất hiện rồi được nhận vào lớp học này ta mới biết nữ nhân không là công chúa không chỉ giúp chồng dạy con mà còn có thể điên đảo triều đình, quyền khuynh triều dã kế thừa ngôi vị."

Trưng Nữ Vương: "Bọn chúng có còn là người hay không? Trên đời này thật sự có tục lệ hại người đến thế?"

Chuyện trong tương lai mà thần sử kể đã xảy ra đã không thể thay đổi nhưng ở thế giới của chúng ta thì chưa. Ta tin rằng hắn sẽ giống ta dù có liều cả cái mạng này chúng ta cũng nhất quyết sẽ không để nó xảy ra thêm lần nữa, nhất quyết sẽ không để con bước vào vết xe đổ.

Các ngươi mắng ta là Mỵ Châu vì chồng p·h·ả·n· ·q·u·ố·c, Cảo Nương yếu đuối đi vào lái xe đổ của Mỵ Châu nhưng có ai từng nghĩ bọn ta thật sự được lựa chọn hay sao?

Cảo Nương ngươi đừng trách ta nói khó nghe vì trong Đại Việt Sử Ký Toàn Thư hay Việt Nam Sử Ký đều không có nhắc đến ngươi nữ nhi duy nhất của Triệu Việt Vương, người đáng lẽ sẽ trở thành nữ vương của Vạn Xuân."

Trưng Nữ Vương và Ngư Nương Nương không nói chỉ chăm chú nhìn vào lớp học Đế Vương, mọi người theo ánh mắt của hai người nhìn theo lại thấy sắc mặt như gặp chuyện kinh khủng gì lắm của ba thanh niên duy nhất trong nhóm.

An Dương Vương: "Kẻ hèn không dám nhận sẽ làm điều lớn lao gì như cũng đã ra lệnh cho Lạc Hầu bắt đầu sửa chữa lại hệ thống chữ Khoa Đẩu cùng với thay đổi hệ thống giáo d·ụ·c, thi cử. Nội dung giảng dạy cho con dân Âu Lạc sẽ không đi theo khuôn khổ của Nho giáo nữa mà tiến vào phân chia theo từng bộ môn, từng ngành nghề sẽ từ từ tiến lên con đường hiện đại."

Khoan, Ngư Nương Nương và An Dương Vương là bằng hữu? Bọn họ không phải là rất ghét nhau hay sao?

Tư tưởng Nho giáo không sai, sai là những người lấy nó làm v·ũ k·hí để áp bức người khác, đặc biệt là những nữ nhân tay không tất sắt. Tư tưởng đã bị tẩy não từ nhỏ, vùng trời của các nàng rất nhỏ, nó nhỏ tới nỗi chỉ bằng một người nam nhân, nhỏ chỉ bằng cái hậu viện ( nhà sau, gian bếp) mà thôi."

Song trong đó kẻ bị thống trị là nữ nhân lại được tẩy não bằng những điều luật cụ thể của triều đình, của quan chức địa phương, của tông tộc hay của chính cái gia đình mà các nàng đang ở.

Nhìn những bàn chân sau lớp vải bó, mọi người đều không hẹn mà cùng đều cảm thấy buồn nôn, Trần Anh Tông cảm thấy bữa trưa hôm nay sẽ bị tống ra ngoài hết.

Không hiểu bó chân có tác dụng gì, chẳng lẽ chỉ là để giữ các nàng không bước ra khỏi cửa." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong triều, Lạc hầu, Lạc tướng ai mà không phải tự nhận là nho sĩ, họ đề cao Nho giáo cấm nữ nhân xen vào việc của đàn ông. Trên triều đình chúng ta tuy được xem là Mị Nương nhưng ai mà không phải là công cụ liên hôn kiếm lợi ích cho triều đình.

Cảo Nương gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đúng vậy. Trưng Nữ Vương là tấm gương mà chúng ta nên học tập."

Tất cả đều là đề cao quyền lực của nam nhân (người đàn ông) trong gia đình đàn ông là trụ cột, phụ nữ phải nghe theo mọi quyết định của người đàn ông. Nữ nhân không được cãi, không có quyền phản đối dù cho quyết định đó là sai.

Vì sao lại có tục đó, vì nữ nhân người Mãn sống trên lưng ngựa, mọi nữ nhân người Mãn đều biết cưỡi ngựa bắn cung, có thể không càn che mặt mà đi dạo phố, có thể nói chuyện với nam nhân ở nơi đông người,... Thậm chí Thái hậu Mãn Thanh Hiếu Trang Văn Hoàng Hậu Bác Nhĩ Tề Cát Đặc·Bố Mộc Bố Thái còn buôn rèm chấp chính suốt hai đời hoàng đế.

Ngươi sẽ theo Nho giáo nói rằng ta tham dự triều chính là gà mái báo sáng hay ngươi sẽ tự hào vì có một nữ nhi có thể kế thừa ngôi vị." Mỵ Châu hai mắt ửng đỏ, lệ tuôn rơi nhưng nàng không chớp mắt nhìn thẳng An Dương Vương.

Vì thời thế đã như thế, hơn nữa không thể phủ nhận sự ảnh hưởng của Nho giáo của người Hán và các nước lân cận là quá lớn.

Ta cũng tự hứa với lòng nhất định sẽ dạy dỗ Mỵ Châu trở thành một nữ vương vang danh sử sách. Nàng sẽ là nữ vương đầu tiên không là nữ đế đầu tiên của lịch sử Đại Việt, một nữ đế văn võ song toàn, sẽ là một minh quân khai sáng ra thời thịnh trị."

Họ gieo rắc vào đầu những nữ nhân này tư tưởng đàn ông là trụ cột, nữ nhân chỉ có thể dựa vào nam nhân. Cho đến thời hiện đại như bây giờ tư tưởng này vẫn còn tồn tại, nữ nhân không cần cố gắng chỉ cần gả cho một người trượng phu (chồng) tốt, nhiều tiền là được.

Mỵ Châu nhìn An Dương Vương: "Phụ vương, ta biết ngươi không phải là phụ vương ở thế giới của ta nhưng ta vẫn muốn hỏi nếu thật sự chỉ có ta là con gái, ngươi sẽ chọn cách truyền ngôi báu cho ta hay là ngươi sẽ chọn người thích hợp trong vương tộc ngồi lên ngôi báu đó.

Hơn nữa ta biết rõ việc Triệu Quang Phục mất nước không liên quan đến Cảo Nương nếu không thì hắn ta đã chém Cảo Nương như An Dương Vương chém ngươi, mà không phải cả hai người bọn họ cùng nhau nhảy biển t·ự s·át." (đọc tại Qidian-VP.com)

Minh Vũ: "Thật ra trong việc này không thể phán xét ai sai ai đúng.

Sắc mặt Lê Thánh Tôn cũng không tốt hơn là bao, đây thật sự là chân của người hay sao?

Hay có câu nói nữ nhân không tài mới là đức để cấm phụ nữ đọc sách viết chữ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: