Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49:

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49:


Hưng Đạo Đại Vương: "Nhưng những ý kiến của Minh Vũ không phải là không thể tham khảo, xây thư viện miễn phí, tập trung các hiền tài trong các ngành nghề về một nơi, viết lại những kinh nghiệm của bọn họ rồi in thành sách, từ những cái đó trở thành tài liệu để giảng dạy.

Nếu nói thật, cải cách thất bại không phải là do dân chúng không thể tiếp thu mà là đụng chạm đến lợi ích của những người cầm quyền đại biểu là quan lại và quý tộc.

Nếu có thay đổi thì họ phải chấp nhận bị luật pháp chế tài, chế tài ở đây không phải là chèn ép hay áp bức mà là phải làm theo luật, hàng năm có khoảng mấy chục điều luật mới được ra đời để tránh những người nắm giữ vận mệnh Quốc gia lách luật, gây ảnh hưởng xấu đến đất nước. (Này cũng là một dạng áp bức đó, nhưng vì dính líu đến quá nhiều khía cạnh nên phải bắt buộc làm như vậy).

Pháp luật được phổ biến toàn dân nhưng việc lựa chọn làm t·rái p·háp l·uật lại là quyết định nằm trong tay bọn họ. Có những người nghĩ dựa vào may mắn có thể lách luật mà thoát tội, có những người bất đắc dĩ phải phạm tội, cũng có những người bản chất con người đã là như vậy không thể thay đổi.

Do đó, triều đình phải phụ thuộc vào quan lại và quý tộc, nếu điểm xuất phát của mỗi người là bằng nhau thì chưa chắc quan lại quý tộc có thể thắng được bình dân áo vải."

Lý Thái Tổ: "Luật là do người đặt ra, người thì luôn có lòng thiên vị." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng sau tất cả pháp luật đều là trên hết, phạm tội thì phải lãnh án, dù là bất cứ ai bất cứ thân phận gì cũng không thể thoát khỏi sự chế tài của pháp luật.

Đây chính là điều mà Lê Thánh Tôn trăn trở nhất, những điều nói trên họ đều biết nhưng khi thực hiện đâu phải là chuyện dễ.

Còn với thời đại của mọi người, thì phụ thuộc quá nhiều và quan lại địa phương. Chậc, thật ra mọi người có thể thành lập một tòa soạn chuyên viết những nội dung, những quyết định quan trọng của triều đình rồi thông qua như thuyết thư tiên sinh (người kể chuyện) giảng giải cho những người không biết chữ, sáng tác những bài đồng dao do con nít đầu đường hát.

Mỵ Châu, Ngô Xương Văn múa bút thành văn, viết đến tay đau cũng không dám ngừng. Những điều này tuy đơn giản nhưng khi đứng ở một khía cạnh khác sẽ có cái nhìn khác xa những gì đã học.

Trong tất cả bọn họ ai mà không phải quyền cao chức trọng, ai mà không phải muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cũng bị pháp luật xử lý hay sao?"

Chính Phủ chính là lợi dụng điểm này để kiềm chế những quan ông, quan bà nắm giữ quyền lực, phe này mạnh thì phe đối lập cũng không yếu. Hai bên kiềm chế nhau, có thể đấu đến mùa sung rụng, đấu đến ông mất trợ lý tốt, tôi mất trợ thủ giỏi, đấu từ Trung Ương đấu đến địa phương, đấu từ chính trường qua tới thương trường, đấu đến chỉ cần là ý kiến ông đưa thì bà phản đối.

Cái câu lấy dân làm gốc đâu phải chỉ viết cho có. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cái mọi người khuyết thiếu ở đây chính là tốc độ truyền bá thông tin quá chậm, nếu là ở hiện đại chỉ cần một cuộc phỏng vấn, một đoạn video chiếu lên đài truyền hình quốc gia là đủ.

Khi có kiến thức cơ bản rồi, họ mới có thể tiếp thu những kiến thức tiên tiến hơn mà không phải như người mù đi đường. Hạn chế của quan lại xuất thân từ bình dân ở thời xưa là thiếu kiến thức, nên họ không thể đảm nhận những chức vị có trọng trách lớn lao.

Tại thời đại này của con những chuyện t·ham ô·, hối lộ, t·ham n·hũng, phảng quốc, p·hản đ·ộng, bán nước vẫn diễn ra hàng ngày có những người có địa vị xã hội, có những người lựa chọn bước lên con đường này lại là những người mà chúng ta không thể nào lường trước được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Minh Vũ: "Đúng vậy, Hoàng quyền, có đôi khi nắm chặt thì sẽ bị vuột mất, nhưng có đôi khi ta buông tay thì nó lại nằm trong tầm kiểm soát của ta.

Nhiều, rất nhiều ở mỗi thời đại khác nhau bọn họ tồn tại ở những tên gọi khác nhau nhưng về cơ bản thì nó vẫn không thay đổi.

Vì sao lại như vậy, bá tánh khi khổ điều đầu tiên họ nghĩ đến chính là quan lại đại diện cho triều đình, là hoàng thượng quyền lực ở trên cao có thể giúp bọn họ, nhưng hoàng đế ở quá cao bọn họ không thể gặp, quan lại lại bao che cho nhau họ đã không còn tin tưởng vào triều đình nên mới dẫn đến những cuộc b·ạo đ·ộng, khởi nghĩa.

Ít nhất có học trò thì lý tưởng tay nghề của mình còn được truyền cho thế hệ mai sau, còn không có thì sẽ biến mất mãi trong dòng sông lịch sử không ai nhớ đến."

Ngươi rõ ràng là hoàng đế ở trên cao, kể ra ngoài việc có tam cung lục viện, 3.000 phi tần, con cháu đầy đàn, ăn sơn hào hải vị thì ngươi có gì?"

Không những không vứt bỏ mà còn phải rút ra được kinh nghiệm từ những thất bại và những thành công của những cải cách trước kia.

Ngô Xương Ngập: "Đây không phải ước mơ của bao người sao?"

Lớn đến Thủ tướng chính phủ hối lộ, t·ham n·hũng, lợi dụng cơ hội kiếm lời túi tiền riêng cũng bị cách chức điều tra, hay các vụ t·ham n·hũng của công, ăn bớt ăn xén các vật liệu công trình xây dựng, các khoản tiền cứu trợ l·ũ l·ụt, t·hiên t·ai.

Chính vì không Thượng tôn pháp luật, vì bao che giữa quan lại và quý tộc để bọn họ có thể tùy ý làm bậy, ngang tàn ức h·iếp bá tánh mới dẫn đến kết cục xấu của một quốc gia.

Thật ra muốn giải quyết bọn họ cũng rất đơn giản, nếu uy thế của các vị trong lòng dân cao thì những người đó cũng chả là gì.

Minh Vũ: "Vì những người đó không làm được nên phải có triều đình ra mặt, trên đời này cái đi trước chính là lợi ích, cái đi sau chính là Hoàng quyền.

Minh Vũ gật đầu: "Đúng vậy, nên Chính Phủ mới làm được điều mà các vị bệ hạ ở đây làm không được. Đó là chí công vô tư, nghiêm chính liên minh.

Lê Thánh Tôn: "Nếu theo những gì Minh Vũ nói, giáo d·ụ·c thời hiện đại là phân theo nghề mà dạy, pháp luật mới là thước đo đạo đức của con người. Chuyện này ở thời của chúng ta nói dễ hơn làm, không nói đến việc pháp luật do triều đình ban ra chưa được phổ biến, còn không có lực chấn nh·iếp (làm người kinh sợ) bằng gia quy, lệ làng.Hơn nữa giới quý tộc thế gia lũng đoạn tri thức, rất nhiều các loại kỹ thuật như giấy, kỹ thuật in ấn, thậm chí là kiến thức cơ bản như chữ viết, toán học, xây dựng, chữa bệnh, trồng lương thực,.. đều bị bọn chúng lũng đoạn.

Minh Vũ: "Đúng vậy, vì bị bọn họ lũng đoạn, bị bọn họ gom tiền, gồm thâu ruộng đất từ tay bá tánh bình dân, ép dân chúng vào con đường cùng nên các triều đại mới xuống dốc, mới dẫn đến mất nước.

Chuyện phe phái đấu nhau diễn ra từ thời chiến cho đến thời bình, từ những công thần có công với công cuộc giữ nước đến các đại thần đang xây dựng đất nước. Từ bộ Quốc Phòng đến bộ Chính Trị, nhiều người coi đó là có chim quên ná, qua cầu rút ván, không chấp nhận bị xử ép như thế, nhiều người thì thuận theo thời cuộc,...

Dân nước vua là thuyền, nước có thể chở thuyền cũng có thể lập thuyền. Dân là gốc, cũng chính là v·ũ k·hí của mọi người.

Đồng ý có câu nói học trò giỏi đói c·hết sư phụ nhưng nếu không có học trò thì trước sau gì sư phụ cũng c·hết, chỉ là c·hết sớm hay muộn mà thôi.

Lê Thánh Tôn, Lý Thái Tổ những kỹ thuật, quyển sách mà mọi người được đến nếu xuất hiện đại trà trong dân chúng thì người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là những người lũng đoạn chúng.

Mà như học trò và sư phụ, có học trò thì danh tiếng sư phụ mới được mọi người biết đến."

Nhưng tất cả phải nằm trong giới hạn không được ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân, không được lợi dụng sự thiếu hiểu biết, sự quá khích của người dân để hạ bệ đối thủ. Để rồi mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát dẫn đến r·ối l·oạn nội bộ, bị người ngoài chui chỗ trống, gây nên ảnh hưởng xấu làm mất đoàn kết toàn dân tộc.

Ai có thể đảm bảo về sao những ngành nghề truyền thống sẽ không bị thất truyền bởi c·hiến t·ranh, t·hiên t·ai.

Đây cũng là một cái khó khăn.

Minh Vũ gật đầu: "Chính là nó, chúng ta đi trên đường hiện đại hoá nhưng cũng không chối bỏ trí tuệ của người đi trước, những gì chúng con học được là kinh nghiệm mấy trăm, mấy nghìn năm đã được đúc kết làm sao có thể vứt bỏ.

Các tập đoàn, công tỷ lớn tìm cách t·rốn t·huế, tìm cách lũng đoạn thị trường,... Tất cả điều bị đưa ra vành móng ngựa.

Thuật Đế Vương cũng có nói, khi dùng người lúc cần nắm phải nắm cho chặt, lúc càng buông tay thì phải thả dây cho diều bay cao nhưng cuộn dây vẫn nằm trong tay của chúng ta.

Chỉ cần nơi nào có người nơi đó ất có xã hội, mà có xã hội ất có phe phái có tranh đấu.

Cải cách không được làm một cách đột ngột mà phải từ từ đi tới, để mọi người có thể làm quen với những sự thay đổi.

Trưng Nữ Vương: "Đạo lý là như thế nhưng có mấy ai làm được."

Xây dựng thư viện miễn phí cho người đọc sách, còn có giáo d·ụ·c đừng theo khuôn khổ của Nho giáo mà phải vậy những điều cơ bản về toán học, văn học, lịch sử, pháp luật, những kiến thức cơ bản trong đời sống, kèm theo là những bài học giảng dạy con người có đạo đức tốt, những Câu Chuyện của Thánh Nhân, những tấm gương đáng để học tập,...

Mọi người có thể lách luật nhưng luật pháp luôn luôn được những người đối đầu của bọn họ hoàn thiện.

Họ sẽ không quan tâm ai làm vua đâu, à chỉ quan tâm đến ai có thể giúp cuộc sống hàng ngày của bọn họ trở nên tốt hơn.

Thế Gia Quý Tộc có thể trăm năm không ngã là vì tri thức mà bọn họ nắm giữ, bọn họ chỉ truyền cho con cháu trong tộc còn người ngoài thì đừng mong.

Dựa theo chênh lệch về số lượng của quan lại và quý tộc với bá tánh thì nó chỉ là con kiến so với voi.

Các thế gia bị thay thế bởi những gia đình có những truyền thống lâu đời, như giáo d·ụ·c bị thay thế bởi các trường tư thục nổi tiếng, dân lập, quốc tế, các giáo sư tiến sĩ là bộ mặt đại diện cho những gia tộc đó, các ngành nghề như dệt nhuộm vải thay thế bằng những công ty may mặc, các bá hộ bị thay thế bằng những công ty sản xuất và xuất khẩu gạo, lương thực, thực phẩm,...

Sự phân chia cấp bậc dựa theo giàu nghèo trong xã hội là không thể tránh khỏi, các quý tộc bị thay thế bởi những tập đoàn lớn nắm giữ kinh tế của đất nước.

Tất cả mặt tốt, mặt xấu từ thời của các vị vẫn bê nguyên xi nguyên kiện đến ngày nay, công bằng chưa bao giờ là toàn diện, bất công chưa bao giờ mất đi.

Người nắm chặt chúng trong tay thì người chịu tổn thương nhiều nhất chính là ngươi.

Như lúc trước con đã nói, pháp luật là không phân biệt giàu nghèo, đắt quý, sang hèn, dù cho hoàng đế có tội cũng xử như dân bình thường nên mới duy trì được trật tự xã hội, đất nước mới có thể ngày càng phát triển, càng phát hiện nhiều nhân tài có thể hiệu dụng cho quốc gia.

Ở thời hiện đại, tuy nói không có vua, không có quý tộc, thế gia nhưng lại làm sao mà không có được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Minh Vũ: "chính là vì những tư tưởng cổ hủ này nên ngàn năm về sau rất nhiều ngành nghề truyền thống bị thất truyền, ai có thể bảo đảm con cháu đời sau luôn gìn giữ truyền thống đã có của gia tộc.

Nói trắng ra một đất nước rơi vào cảnh loạn lạc điều là do triều đình bất lực, ở trên không giữ khuôn phép ở dưới làm theo, thì làm sao có thể trường tồn.

Trần Anh Tông: "Đây không phải là thuật dùng người sao..."

Lưu danh sử sách, rạng rỡ tổ tiên. Nhân tính cũng là thế."

Muốn cải cách giáo d·ụ·c, thi hành toàn dân biết chữ chính là thiên phương dạ đàm (trong mơ mới có)." (đọc tại Qidian-VP.com)

Minh Vũ: "Ước mơ, đến đến chúng ta cùng tâm sự. Để xem khi được làm hoàng đế sẽ có cái lợi gì?"

Vừa dùng lợi dụ dỗ, lại dùng Hoàng quyền áp... À không... Là dùng Hoàng quyền tạo danh tiếng cho họ, hứa hẹn sẽ cho bọn họ lưu danh sử sách, ai sẽ ngu mà từ chối.

Hơn nữa, tại thời đại này luật pháp có nhiều điểm bất cập làm cho người dân phản đối nhưng họ vẫn chấp hành. Vì sao vì họ thấy được lợi ích từ những điều được cho là khắc nghiệt ấy, Pháp luật là v·ũ k·hí để bảo vệ người dân bình thường trước những bất công, dư luận là v·ũ k·hí tối thượng để điều hành đất nước. Vì bản tính của người là lựa chọn theo số đông, những người lội ngược dòng thường sẽ bị xa lánh."

Cải cách không phải là không chịu cản trở mà từ những cản trở đó, thất bại đó tìm ra được lý do để tránh đi vào vết xe đổ.

Ngô Xương Ngập: "Quyền uy của hoàng đế lại không phải là tập trung mọi quyền lực nắm chặt trong tay.

Nhỏ như chủ tịch tỉnh (quan tri phủ) An Giang ăn hối lộ, bao che cho thương nhân nhập vàng lậu, tiền lậu, hàng lậu (hàng lậu là hàng không đóng thuế cho nhà nước) sau khi bị phát hiện bị cách chức điều tra, người có tội thì phải vào tù, tùy theo tội nặng nhẹ mà lãnh mức án khác nhau.

Chương 49:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: