Vạn Đại Việt Song Song
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54:
"Bẩm Ngô Vương, chúng ta nhất định phải mua được những hạt giống đó.
Buổi đấu giá kéo dài đến 22h, Trần Minh Mẫn đã đấu giá được một chiếc vòng tay kim cương trị giá 2 tỷ 200 triệu, thư ký ngoan đấu với giá được một sợi dây chuyền với giá 1 tỷ 300 triệu, thư ký trang thì là một đôi đeo bông tai với giá 850 triệu.Càng trở về sau đồ được đem ra càng có giá trị, bộ trang sức kim cương gồm vòng cổ, nhẫn và bông tai đỏ tập đoàn XN quyên tặng có giá hơn 86 tỷ sau buổi đấu giá tổng giá trị của nó đã tăng lên 102 tỷ, bức tranh phong cảnh vẽ về một làng quê ở Pháp của một vị hoạ sỹ có thân phận là hoàng tộc của Đại Việt có giá 13 tỷ sau đấu giá đã tăng lên 17 tỷ 400 triệu.
"Tiểu thư Linh Hoa không phải là tên thật, mà tên thật của bà là Maria Lê Thị Bình con của ông Lê Phát Đạt hay còn gọi là ông Huyện Sỹ, bà cũng chính là mẹ ruột của Nam Phương Hoàng Hậu.
Cây đao ngọc vật đấu giá cuối cùng bị top 10 tập đoàn tranh giành khốc liệt, giá khởi điểm là 60 tỷ nhưng chưa đầy 10 phút đã bị đẩy lên gấp đôi và chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Minh chứng của nó là trong Nho giáo có nói rõ về khái niệm cũng như công việc của mỗi giai cấp, và Nho giáo cũng mập mờ đề cao quyền lợi của giai cấp thống trị.
Như lúa nước 30 mẫu đất (1 mẫu = 350 mét vuông, 30 mẫu hơn 1ha) cho sản lượng lúa là 8 đến 9 thạch (1 thạch xấp xỉ 750kg) còn có khoai lang, khoai tây một mẫu đất cho sản lượng hơn một thạch, còn có cả trái cây,...."
Trần Minh Mẫn giải thích: "Nếu đây thật sự là cây đao của Mỵ Nương Ngọc Hoa vợ của Sơn Thánh thì dù có tốn 200, 300 tỷ mua về cũng đáng. Đây mới thật sự là bảo vật quốc gia, chuyến này Chính Phủ muốn thu hồi cây đao này phải tốn không ít công sức.
Ngô Vương nghe đến đó tim đập nhanh hơn, trên đời này lại có những thứ thần kỳ đến như thế.
Buổi tiệc kéo dài đến hơn 3 giờ sáng thì mới kết thúc, Minh Vũ về đến nhà cũng hơn 4:00 sáng, đây là lý do tại sao cậu rất ít nhận lời mời đến các buổi tiệc trong giới kinh doanh, có thời gian đi những buổi tiệc xã giao như vậy thì cậu càng tình nguyện dùng thời gian đó cho mọi người trong nhóm chat.
Ở thời của chúng ta ngay cả quan chức nhà nước cấp cao cũng chính là bằng với quan lại quý tộc trong thời đại của mọi người cũng phải đóng thuế.
Dương Tam Kha: "Tất nhiên là phải cân nhắc kỹ lưỡng nhưng cũng không thể bị các người dùng làm cớ để kéo dài.
Điều này đã kìm hãm sự phát triển của đất nước, làm suy thoái một đất nước đang trong thời thịnh trị.
Phụ Vương thứ lỗi về GDP nhi thần vẫn chưa hiểu lắm, nhưng nhi thần sẽ tiếp tục cố gắng để hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Thần Sử đại nhân."
Ở đây ai mà không muốn đem nó trở thành vật gia truyền cơ chứ, cho dù có trưng trong viện bảo tàng thì ở phía dưới chỉ cần ghi vật gia truyền do nhà họ xx tặng là có thể nở mặt nở mũi tới cả nghìn năm sau."
Chiếc bình gốm hoa nâu được một chủ tịch của tập đoàn R đấu giá thành công với giá 88 tỷ, ngay sát giờ đấu giá chiếc bình cổ chỉ có giá khởi điểm là 14 tỷ nhưng sau khi được chụp chiếu kỹ lưỡng ban tổ chức đã phát hiện con dấu dưới đáy bình là trong con dấu Thuận Thiên có một con dấu khác được khắc bằng chữ Khoa Đẩu được che đậy rất khéo, có nội dung: Đại Cồ Việt Thụ Thiên Truyền Mệnh.
Có người kinh ngạc. Cải cách? Điên rồi sao? Dù những gì đại hoàng tử và nhị hoàng tử nói làm người hướng tới nhưng bảo bọn họ từ bỏ lợi ích trong tay thì không thể được. Ai biết khi thực thi cải cách rồi công lao sẽ tính lên đầu Ngô Vương còn bọn họ có phần hay không? Nếu không có thì lúc đó chẳng phải mất cả chì lẫn chài.
Mọi ngành nghề mọi khía cạnh đều cần có tiền nhưng vì tư tưởng đã ăn sâu vào máu lại khinh thường thương nhân.
Thần sử nói, tất cả những điều được cho là thủ đoạn của thần tiên đều là do những người bình thường tạo ra, họ không bị kìm hãm bởi những thứ gọi là khác người, những thứ bị gọi là không học vấn không nghề nghiệp nên mới có thể tạo ra những thứ bị xem là không có thật."
Cuối cùng, bức tranh phác hoạ được tập đoàn K đấu giá thành công với giá 34 tỷ, không phải là không có người muốn tăng giá mà là bỏ một số tiền quá lớn để lấy một bức phục dựng rồi đẩy giá trị của tranh gốc lên cao sẽ gây bất lợi cho việc đàm phán của Chính Phủ nước ta với Trung Quốc khi muốn lấy lại cổ vật của đất nước.
Có người phản đối: "Cải cách không phải là ngày một ngày hai, chúng ta phải cân nhắc kỹ lưỡng."
Khi các giáo sư giải ra được nội dung đều run rẩy tay, vì đây có thể là ấn tỷ của vua Lý Thái Tổ, tin tức khi được lan truyền đã đẩy giá của chiếc bình lên 56 tỷ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Xương Văn gật đầu xác định: "Đúng vậy."
Chỉ cần là tri thức có ích cho xã hội đều là sỹ, vì từ những tri thức đó mới có thể sáng tạo ra những cái mới, phát minh ra những đồ vật mà con người không dám tưởng, vì sao nói không dám tưởng, ví dụ như việc bay trên trời nếu thời đại của chúng ta bây giờ việc bay trên trời chỉ có thần tiên mới có thể làm thì ở thời của Thần Sử đó là chuyện quá đổi bình thường.
Cải cách. Đóng thuế. Gỡ bỏ giai cấp. Làm, tiền và quyền quan trọng nhưng phải có mạng mới hưởng được, trên đời này có cái gì quan trọng hơn mạng sống kia chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đại hoàng tử, nhị hoàng tử nếu đều hai người các ngươi nói là thật thì chúng ta phải xin ý kiến của Thần Sử về việc cải cách." Một tông thất nói. Hắn không biết nếu ủng hộ cải cách có được Thần Sử tính là công lao hay không nhưng nếu có thể được Thần Sử chú ý thì chắc chắn khi thiếu thứ tốt.
Một đất nước muốn lớn mạnh không chỉ là quốc khố dồi dào, binh hùng tướng mạnh mà là cả nền kinh tế bao gồm tất cả các mặt đều phải mạnh. Từ lương thực cho đến hàng hóa, từ sản xuất cho đến chế tạo, ngay cả việc buôn bán trong nước và các thương đoàn đi xa đến các nước lân cận hoặc xa hơn đều phải phát triển, lúc đó đất nước mới thật sự là mạnh, là vương của các chư hầu xung quanh.
Hàng hóa được sản xuất ra vừa bán cho dân chúng trong nước, vừa bán cho những nước đã ký hiệp ước hòa bình nằm trong cùng một liên minh, thậm chí là bán cho kẻ thù cũ.
Có thể tạo ra một loại máy móc gọi là tàu ngầm, chỉ cần người vào trong đó là có thể lặn sâu xuống đáy biển, tạo ra xe chạy trên đường mà không cần ngựa kéo, chiếc xe đó còn nhanh hơn cả ngựa, việc di chuyển từ nơi này đến nơi khác không còn sợ mất nhiều thời gian mà là rút ngắn rất nhiều...
Đây là lần thứ hai Minh Vũ tham gia đấu giá, lần đấu giá này có hơn 800 doanh nghiệp tham gia nhưng đồ vật được đem ra đấu giá chỉ có hơn 50 món.
Thời hiện đại bây giờ sức mạnh của một quốc gia không chỉ nằm trong q·uân đ·ội mà nằm cả trong nền kinh tế, muốn phô diễn sức mạnh không chỉ là binh lính, khí tài quân sự (v·ũ k·hí) mà còn cả số lượng tiền thu được mỗi năm từ việc xuất nhập khẩu hàng hóa, gọi chung là GDP.
Mời tăng nhân lập đàn thi pháp 7 ngày rồi mới trao tặng cho viện bảo tàng.
Nhưng các ngươi biết một mà không biết mười, những thứ thần kỳ như vậy đều có thì những thứ khác ví dụ như thuốc kéo dài tuổi thọ chẳng lẽ không có hay sao?"
Nhưng họ đã quên một điều nô lệ lại là giai cấp có dân số đông nhất, tất cả các quý tộc đều phụ thuộc vào nô lệ.
Lão Tử và Khổng Tử vì sống trong thời đại đó nên Nho giáo có sự trong kia giai cấp quá rõ rệt, thậm chí chính bản thân họ cũng không coi trọng nô lệ.
Và thật còn hơn Trần Minh Mẫn nói cây đao cuối cùng bị tập đoàn V giành được với giá 345 tỷ.
Ngô Xương Ngập nói tiếp: "Sỹ cũng chính là tri thức và trí tuệ nó không phải chỉ là việc nhập sỹ làm quan mà bao hàm tất cả, đời sau có câu mỗi nghề đều có trạng nguyên.
Bức tranh gốc đang nằm ở viện bảo tàng Liêu Ninh Trung Quốc, còn bức phác hoạ này là do một vị giáo sư chuyên gia về tranh thủy mặc đã phục dựng lại được tập đoàn G mua lại với giá 30 tỷ này được đem đến đây.
Nhưng Nho giáo do có sự phân biệt về giai cấp từ trước, cho dù các triều đại sau này đã không còn xuất hiện nô lệ nhưng lại có vẫn sự phân chia về giai cấp sĩ nông công thương, sỹ là giai cấp lãnh đạo, thống trị đại diện là quan lại, quý tộc, hoàng quyền. Mà thương nhân giai cấp đem lại nhiều nguồn lợi nhuận, lợi ích nhất lại bị cho là thấp kém nhất.
Ngô Vương ngồi trên ghế mặt không có cảm xúc nói: "Nho giáo bị người đời sau chê bai đến thế?"
Không những thế Lý Thái Tổ không là những vị thái sư trong lớp học đều có thể mua tất cả mọi thứ mà đại hoàng huynh vừa nói.
Từ đó, mới dùng bọn họ để quản lý cả một đất nước, mà không phải thi hành chính sách áp bức, b·ạo l·ực vì người khi đến đường cùng sẽ không biết họ sẽ làm ra được những gì để phản kháng."
Mọi người kinh sợ, nếu những gì đại hoàng tử nói là thật thì chỉ cần mua được những hạt giống đó Giao Châu còn sợ có n·gười c·hết đói nữa sao, có người nhìn không được nói.
Lê Thánh Tông từng nói: Nếu năm xưa Lê Nghi Dân sau khi đoạt ngôi căn cơ chưa vững, triều đình đang rung chuyển hắn biết dùng thái độ mềm mỏng ổn định triều đình thì chưa chắc ngai vàng này đã thuộc về ta.
Đúng là họ không biết chữ, không được tiếp xúc với những tri thức, những đạo lý lớn, sâu xa của thời bấy giờ nhưng tất cả mọi việc từ đồng án, xây dựng, sản xuất, chế tạo,.... Đều xuất phát từ bàn tay của nô lệ, nếu không có nô lệ thì không có hàng hóa, tài sản để các quý tộc tầng lớp trên cao có thứ để tiêu xài.
Tiểu thư Linh Hoa? Chưa đợi Minh Vũ hỏi thì Trần Minh Mẫn đã nói.
Người xưa có câu một đồng tiền làm khó anh hùng, các người cần có tiền để có thể tổ chức q·uân đ·ội, cần có tiền để nuôi quân, cần có tiền để phát triển các ngành nghề thủ công, cần có tiền để khai khẩn đất hoang,...
Do căn nhà có lối kiến trúc kiểu Pháp thời xưa nên bị hội đồng thành phố không cho phép có quá nhiều sửa chữa, mà chi phí tu sửa thì lại quá đắt, bây giờ nó trở thành củ khoai bỏng tay, cầm thì nóng buôn thì tiếc."
Nhờ tin đồn này Minh Vũ cảm thấy suy nghĩ nếu túng thiếu thì đem mấy món đồ cổ được mọi người trong nhóm tặng đem bán là sai lầm, cậu nên đợi khi toà lâu đài hoàn thành thì dành hẳn hai tầng lầu để làm nơi trưng bày thì tốt hơn.
Ngô Xương Văn: "Đâu chỉ là chê bai, tất cả đều là chế giễu và châm biếm, nhưng không phải là vì Lão Tử, Khổng Tử hay Nho giáo làm sai mà là vì thói đời ngày sau cắt câu lấy nghĩa biến Nho giáo thành gông cùm xiềng xích kìm hãm sự phát triển của đất nước."
Ngô Xương Ngập dùng lại giọng điệu cảm thán của Minh Vũ nói: "Khổng Tử, Lão Tử khởi xướng Nho giáo là vì nhận ra rằng trong xã hội không có một chuẩn mực đạo đức nhất định, luật lệ chưa chặt chẽ, quan hệ giữa người với người chỉ bằng cảm xúc, xã hội loạn lạc.
Ngô Xương Văn gật đầu lia lịa: "Có, có rất nhiều, Thần Sử có một loại thuốc giúp con người có thể sống đến 8, 90 tuổi không cả trăm tuổi luôn. Thần Sử nói tuy không thể trường sinh bất tử nhưng 8, 90 tuổi răng không rụng, có thể đi, có thể chạy, trí nhớ không giảm là chuyện bình thường."
Tất nhiên việc Minh Vũ xem cây đao không quan trọng là vì cây đao này đã được tặng cho Mỵ Nương Ngọc Nương, nó đã chả còn liên quan đến Mỵ Nương Ngọc Hoa.
GDP trung bình tính trên đầu người càng cao thì cho thấy đất nước đó càng giàu.
Trong lúc Trần Minh Mẫn giải thích về lai lịch của căn nhà thì căn nhà đã được một vị đại gia là chủ của một chuỗi nhà hàng khách sạn kiêm bất động sản đấu giá thành công với giá 31 tỷ 800 triệu.
Ngô Xương Văn chắc chắn nói: "Phụ Vương, ở trong lớp học Đế Vương chính mắt nhi thần đã nhìn thấy những thứ đại hoàng huynh vừa nói.
Nhưng người mua hàng quá nhiều chúng ta lại không được xếp vào hàng ngũ Thiên Nhãn nên vẫn chưa được quyền đặt hàng, phải đợi các vị Thái Sư mới có thể đến lượt chúng ta."
Sau khi kết thúc buổi đấu giá mọi người cùng nhau đi đến sảnh kế bên để tham gia một buổi tiệc gặp mặt xúc tiến thương mại, trong buổi tiệc nghe đâu chủ tịch tập đoàn V sẽ tổ chức một buổi lễ rước đao về nhà thờ tổ, chính thức đặt làm vật báu gia truyền của dòng họ.
Họ tạo ra một loại máy móc loại là máy bay có thể chở cả trăm người bay lên trời, bay từ nước này đến nước khác cách hàng trăm vạn dặm mà chỉ mất có mười mấy canh giờ.
Căn nhà được ông Sỹ mua để làm nơi nghỉ dưỡng cho gia đình, sau nhiều lần qua tay người khác thì giờ đây hồ sơ của nó đang nằm chễm chệ trong tủ hồ sơ thế chấp của ngân hàng.
Trong lúc Minh Vũ đang vui vẻ tham dự buổi đấu giá thì tại thành Tống Bình (Thành Đại La) của Ngô Vương Ngô Xương Ngập đang chìm trong dầu sôi lửa bỏng.
Ngô Vương nhìn chằm chằm vào Ngô Xương Văn: "Thật sự, có thể mua những thứ thần kỳ đó từ Thần Sử?"
Nô lệ là tài sản của chủ nhân, mà đã là tài sản thì chủ nhân có quyền quyết định sống c·hết, nô lệ dù bị g·iết cũng không là chuyện lớn gì, nếu c·hết thì thay đổi một nô lệ khác là được.
Ta còn không biết các ngươi sao? Sợ mất đi quyền lực trong tay, sợ phải đóng thuế cho quốc khố.
Trong thuật Đế Vương có nói để lèo lái một đất nước cái đầu tiên là phải biết quản lý hệ thống quan lại của đất nước đó, mà muốn nắm giữ bọn họ thì phải hiểu được thuật dùng người, đánh một cây gậy cho một quả táo, trong nhu có cương, trong cứng có mềm.
Ngô Xương Ngập bổ sung: "Lý Thái Tổ mua rất nhiều sách từ Thần Sử, có đến mấy ngàn cuốn, hình như là những kỹ thuật chỉ có trong thời đại của Thần Sử, như việc tăng sản lượng lương thực, tăng năng suất cây trồng, tăng thể trọng cho vật nuôi, còn có những loại hạt giống đạt được sản lượng cao.
Ba món cuối cùng mới là vật đất giá nhất, hai món đồ cổ do Minh Vũ quyên tặng và một bức tranh được phác hoạ về buổi giảng đạo của Phật Hoàng Trần Nhân Tông.
Người giàu, kẻ có tiền phải đóng thuế để nuôi quốc gia, ngân sách quốc gia phụ thuộc vào việc thu thuế từ các hàng hóa được nhập từ những nước khác, vào việc xuất khẩu những hàng hóa sang các nước lân cận và các nước xa hơn để phát triển về mọi mặt trong nước.
Nếu không lần sau hỏi An Dương Vương có đồ vật nào của Vua Hùng còn sót lại không? Mấy món đó mới thật sự là đáng giá.
Nếu lúc nãy Ngô Vương và các tông thất còn nữa tin nữa ngờ thì khi nghe đến việc được đặt hàng đã thật sự đứng ngồi không yên, Ngô Vương bất ngờ đứng dậy.
Nhưng dù là Lão Tử hay Khổng Tử đều sống trong thời đại có sự phân chia giai cấp quá bất công, tại sao nói là bất công? Tại vì thời của họ cùng là người với nhau như lại có giai cấp nô lệ bị áp bức đến mức tận cùng, nô lệ không được xem như là người mà là một món hàng hoá có thể trao đổi mua bán, ngay cả giá trị cũng không bằng s·ú·c· ·v·ậ·t, họ khác con vật ở chỗ là họ biết nói chuyện, có khát vọng.
Chương 54: (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là cơ hội để Giao Châu tiến thêm một bước không là mười bước."
Ở thời hiện đại ngày nay, tô thuế của quốc gia đã không còn phụ thuộc vào tô thuế ruộng đất của nông dân, ý tứ chính là thuế ruộng đã biến mất từ lâu, nông dân không cần đóng thuế, người dân cũng không cần đóng thuế đất hàng năm, có biết tại sao không vì tất cả các thứ thuế đó đều đã được thương nhân gánh, thương nhân càng giàu, cửa hàng càng nhiều, thương đoàn càng lớn thì càng phải đóng thuế nhiều.
8,90 tuổi? Mọi người hít sâu không tin được, là thật sao? Nếu sống đến đó thì Đừng nói là năm đời, sáu đời cùng đường cũng có thể.
Ngô Xương Ngập tiếp tục nói: "Trong bốn giai cấp đó, giai cấp nào cũng quan trọng và không thể thiếu cho việc phát triển của một kết nối, không ai cao hơn ai, không ai quý hơn ai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì muốn tạo ra một xã hội tốt hơn, con người có cái gọi là đạo đức để ràng buộc từ đó khi muốn thực hiện hành vi nào đó trong tim của họ sẽ giới hạn biết đến điểm là dừng tránh gây hậu quả xấu, hối hận về sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
.....
Câu nói thương nhân vì lợi có thể bán nước là sai, không thể vì một bộ phận vì trục lợi cá nhân, lợi ích của bản thân không màng tất cả mà đánh đồng cả một giai cấp.
Thương nhân yêu nước có không ít, thương nhân vì nước quên mình cũng không ít, nếu có những người gây bất lợi cho quốc gia thì lỗi đầu tiên nằm ở đạo đức của họ nhưng lỗi thứ hai là nằm trong khâu quản lý của triều đình (chính phủ) chưa chặt chẽ, tạo điều kiện cho họ làm sai.
Bức tranh cũng sẽ được trao tặng lại cho bảo tàng quốc gia như hai món cổ vật của Minh Vũ sau buổi đấu giá.
GDP nói cho dễ hiểu là tài sản, là tiền trong túi, bao gồm GDP chi tiêu (tiền đã tiêu xài) GDP thu nhập (tiền kiếm được) GDP sản xuất (hàng hóa đã sản xuất ra).
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.