Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Dặm Hồng Trần
Unknown
Chương 41: Di vật
Khương Thiên vừa định tránh sang một bên, nhưng lúc này một bóng người nhỏ nhắn từ đầu ngõ bỗng lao ra, chắn ngay giữa đường. Tiểu cô nương ấy trên tay ôm một bọc đồ, dáng vẻ hoảng loạn không ngừng nhìn về phía sau như thể sợ bị ai đuổi theo, thậm chí không mảy may để ý đến tiếng ngựa hí dài phía trước. Chỉ trong chớp mắt, chiếc xe ngựa lao tới, rõ ràng là xa phu không có ý định phanh lại.
Khương Thiên nhíu mày, xoay người nhanh như cắt. Bằng một động tác dứt khoát, hắn túm lấy vai cô gái, kéo gọn vào bên đường. Chiếc xe ngựa xẹt qua ngay sát gót chân hai người, để lại một làn khói bụi mịt mờ và tiếng chửi mắng của xa phu.
Tiểu cô nương vẫn chưa hết bàng hoàng, nhìn Khương Thiên với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn biết ơn:
“Cảm… cảm tạ công tử!”
“Không sao, nhưng lần sau cẩn thận hơn. Đường lớn không phải nơi để chạy loạn,” Khương Thiên vừa nói vừa quét mắt nhìn bọc đồ trên tay cô gái, ánh mắt lóe lên chút tò mò.
Không đợi hắn hỏi thêm, cô gái vội vã khom người thi lễ, rồi cúi đầu chạy mất vào một con hẻm khác. Khương Thiên đứng yên nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, rồi khẽ cười, quay gót tiếp tục đi trên đường chính.
Nhưng chưa kịp đi xa, từ phía sau lại có tiếng la lớn:
“Bắt lấy nó! Đồ t·rộm c·ắp, đừng để nó chạy thoát!”
Khương Thiên khựng lại, ngoái đầu nhìn. Một đám người đang đuổi theo hướng cô gái vừa chạy, dẫn đầu là một gã trung niên béo tốt, sắc mặt đỏ gay, trông như ông chủ của một cửa hàng lớn. Ở tay gã là một cái túi vải trống rỗng, còn miệng thì không ngừng chửi rủa:
“Con nhãi kia! Dám lấy đồ của ta, để xem lần này ngươi chạy được đi đâu!”
Khương Thiên nghe vậy, mày hơi nhíu lại. Hắn không định xen vào việc của người khác, nhưng chuyện vừa xảy ra lại khiến lòng hiếu kì trong tâm nổi lên.
Nhất là, vừa rồi hắn đã phát hiện ra trong bọc đồ đó có chứa một món linh khí. Dù chỉ là linh khí phẩm cấp thấp, nhưng xác thật là linh khí không thể nghi ngờ.
Đám người đuổi theo lao ngang qua hắn. Một lát sau, đợi tiếng bước chân rầm rập đã đi xa, Khương Thiên lách mình vào hẻm, thần thức tỏa ra lần theo dấu bọc đồ mà cô gái kia mang theo.
Qua hai khúc ngoặt, hắn đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi thụp xuống, thở hổn hển bên cạnh một chậu nước. Cô gái tháo lớp vải ngoài bọc đồ, lộ ra bên trong là một hộp gỗ đen bóng, được chạm trổ tinh xảo. Đôi mắt cô hiện lên vẻ căng thẳng xen lẫn lo âu.
“Chạy trốn không dễ chút nào nhỉ?”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau khiến cô gái giật mình quay phắt lại. Thấy Khương Thiên đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn mình, cô lùi lại một bước, tay ôm chặt lấy hộp gỗ:
“Công tử… muốn gì?”
Khương Thiên nhún vai, nở nụ cười nhàn nhạt:
“Ta chẳng muốn gì cả. Chỉ là tò mò thôi. Cô nương có vẻ không giống k·ẻ t·rộm bình thường, mà món đồ kia… cũng không phải thứ tầm thường.”
Nghe vậy, tiểu cô nương cắn môi, do dự một lúc rồi nói nhỏ:
“Chuyện này liên quan đến nhân mạng, mong công tử không tiết lộ với ai.”
Ánh mắt cô nghiêm nghị khiến Khương Thiên hơi bất ngờ. Hắn gật đầu, tỏ ý lắng nghe. Cô gái hít một hơi sâu, thấp giọng:
“Thứ trong hộp này là vật gia truyền của Lưu gia ở thành Tây, bị ông chủ Hứa chiếm đoạt cách đây hai năm. Ta chỉ muốn đoạt lại nó.”
“Lưu gia?” Khương Thiên nhíu mày, cái tên này dường như có chút quen thuộc. “Ngươi có quan hệ gì với họ?”
“Ta…” Cô gái ngập ngừng, rồi nói thẳng: “Ta là con út của Lưu gia. Cha ta bị hàm oan mà m·ất m·ạng, Lưu gia cũng theo đó mà tan nhà nát cửa. Ta chỉ còn một mình, phải che giấu thân phận để sống sót, tìm cơ hội đòi lại công đạo.”
"Ồ, vậy chuyện ngươi muốn đòi lại công đạo có liên quan gì đến món đồ này? Vả lại, làm sao ngươi trộm được nó khỏi tay đám người kia?"
"Tiểu nữ g·iả m·ạo