Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: Kịp thời

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Kịp thời


Khương Thiên khẽ ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên quét qua bầu trời mịt mờ, một chút lo âu hay vội vã cũng không hiện lên trên khuôn mặt. Hắn chậm rãi bước ra đường lớn, từng bước chân nhẹ nhàng như thể đất trời chuyển động cũng chẳng liên quan gì đến mình.

Dừng lại bên một sạp hàng ven đường, hắn tiện tay mua lấy một chiếc ô. Ô làm từ vải thô, khung gỗ đen bóng đã cũ nhưng vẫn chắc chắn, đủ để che đi phần đầu và vai của một người. Khi những hạt mưa đầu tiên chạm xuống mặt đất, tạo thành những tiếng tí tách nhẹ nhàng, Khương Thiên đã đưa ô lên che, điềm nhiên bước tiếp.

Chương 42: Kịp thời

Thiếu nữ cười nhạt, giọng nói khàn đục vang lên, nhưng từng chữ đều rõ ràng:

“Đến rồi đây, đến rồi đây. Công tử cứ từ từ thưởng thức”

Thiếu nữ đắng chát cúi đầu. Những đạo lý này không phải nàng không biết, nhưng trong thành không có nơi trú ẩn, trong người cũng chẳng còn xu nào. Ngoài đi lang thang ngoài đường còn có thể làm gì.

Tại một tòa đại trạch trong thành Bá Lăng (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không cần đâu!”

Mưa dần nặng hạt hơn, những tiếng tí tách nhanh chóng chuyển thành rào rào, xóa nhòa mọi âm thanh khác. Trên đường, người người vội vã chạy tìm nơi trú ẩn, tà áo họ cuốn theo gió, in đậm dấu chân trên những vũng nước ngày càng lớn. Tiếng cười đùa của đám trẻ vang lên gần đó, chúng hò reo nhảy chân sáo dưới cơn mưa mát lạnh, mặc cho người lớn ở nhà liên tục gọi về.

Khương Thiên nhấc đôi đũa lên, động tác chậm rãi nhưng chuẩn mực, gắp lấy một sợi mì vàng óng đưa lên miệng. Hơi nóng từ bát mì hòa cùng hương thơm đậm đà dường như làm tan đi cái lạnh của cơn mưa ngoài kia.

Khương Thiên ngồi xuống, bàn tay thon dài khẽ gạt lọn tóc đen rủ xuống trước trán. Hắn tựa lưng vào ghế, đôi mắt sâu thẳm dõi theo màn mưa bên ngoài. Từng giọt mưa nối nhau rơi xuống mái hiên, tạo thành dòng nước chảy xiết xuống mặt đất, làm đường phố trông như một tấm gương loang lổ.

Chắc trời sắp mưa to rồi!

“Câm miệng!” Gã trung niên gầm lên, một cái tát vang dội giáng xuống khuôn mặt nàng, khiến nàng ngã nhào ra sàn.

"Nhanh như vậy đã b·ị b·ắt lại sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên bầu trời, những tia chớp lóe sáng chốc lát như vạch ngang từng tầng mây đen dày đặc. Tiếng sấm vọng xa, khiến mặt đất cũng như rung lên nhè nhẹ. Mây từ mọi hướng ùn ùn kéo tới, phủ kín ánh mặt trời vốn đã yếu ớt. Không gian trong con hẻm hẹp càng thêm âm u, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn lồng cũ kỹ treo lắt lẻo bên bức tường loang lổ.

“Vị công tử ca kia, ghé vào ăn bát mì nóng hổi đi. Trời mưa đường trơn trượt, khó đi lắm!”

Thiếu nữ ướt sũng quỳ gối trên nền đá lạnh lẽo, mái tóc rối bời bết lại quanh khuôn mặt tái nhợt. Đôi mắt nàng đầy hận thù, nhưng không che giấu được nỗi mệt mỏi và bất lực.

Lão bản ngơ ngác nhìn xâu tiền trên bàn, bên cạnh là bát mì vẫn còn tỏa hương nghi ngút.

“Ầm ầm…”

Nói đoạn hắn xoay người đứng dậy, sải bước nhanh ra bậc cửa, không quên vung tay ném ra một xâu tiền đồng: "Cám ơn ông chủ. Mì ngon lắm, không cần thối lại"

Khương Thiên bước qua đám đông ấy, dáng vẻ nhàn nhã đến mức khác biệt. Nếu ai để ý kỹ, sẽ nhận ra một điều kỳ lạ: dù chiếc ô không đủ lớn để che cả người, vạt áo dài màu xanh đậm của hắn vẫn khô ráo, và đôi giày đen dưới chân sạch sẽ không dính một giọt nước mưa hay bùn đất. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tiện nhân, có bản lĩnh sao không trốn kĩ hơn"

"Đồ cũng không thèm thay, lại một mực cầm theo bọc vải chạy Đông chạy Tây. Là ngại bổn đại gia tìm ra ngươi quá trễ sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi đi ngang qua một tiệm mì nhỏ bên đường, biển hiệu gỗ khắc chữ “Dìn Ký” treo lơ lửng phía trước, hơi nước từ nồi nước dùng nghi ngút tỏa ra, hòa quyện với mùi thơm của hành phi và gia vị, lấp đầy không gian xung quanh.

“Tốt, có cần thêm lòng trâu không? Hôm nay bổn tiệm nhập về vài cân lòng trâu tươi, hàng hiếm đấy”

Trong tiệm có không ít người đã chen vào trú mưa, trên bàn họ là những bát mì b·ốc k·hói nghi ngút. Tiếng mưa rơi lách tách trên mái ngói hòa cùng tiếng trò chuyện rì rầm, tạo nên một bầu không khí vừa ấm áp, vừa náo nhiệt.

"Nói, ai sai ngươi đến c·ướp chiếc hộp này?" Gã trung niên rít lên, đôi mắt nhỏ híp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được! Ông chủ, cho một bát mì Dương Xuân”

Lão bản đích thân mang bát mì đặt trước mặt Khương Thiên. Bát mì đầy ắp, sợi mì vàng óng, bên trên là thịt thái mỏng, vài lát rau cải xanh tươi, và nước dùng trong veo nhưng đậm màu vị ngọt của xương hầm.

Giọng nói của ông đầy nhiệt tình, vừa như lời mời khách, vừa như lời nhắc nhở ân cần. Ánh mắt Khương Thiên thoáng dừng lại trên tấm biển cũ kỹ trước quán, chữ khắc trên gỗ đã mòn đi theo năm tháng. Một chút suy nghĩ thoáng qua đôi mắt sâu thẳm của hắn.

“Đa tạ.” Khương Thiên khẽ gật đầu.

"Hứa tặc, cả nhà ngươi c·hết không bình yên"

Trong căn phòng rộng lớn, gã trung niên mập mạp đứng chắn trước một chiếc bàn lớn, cười lạnh. Chiếc hộp gỗ chạm khắc hoa văn cổ xưa nằm trên mặt bàn

Hương thơm của nước dùng đậm đà thoảng qua, quện cùng hơi ấm từ bếp lửa khiến không gian trong quán như càng thêm gần gũi. Nhưng Khương Thiên lại có vẻ như chẳng để tâm đến, ánh mắt hắn mơ màng, tựa hồ như đang chìm trong những suy nghĩ riêng, hoặc đang cân nhắc một điều gì đó khó đoán.

-------

Sợi mì dai vừa đủ, nước dùng béo ngậy nhưng không ngấy, đúng là tay nghề của một đầu bếp lão luyện. Thế nhưng, khi húp đến ngụm nước đầu tiên, đôi mày của Khương Thiên khẽ nhíu lại, lắc đầu cười khổ:

Khi Khương Thiên bước vào và chọn một chỗ ngồi gần góc quán, những người xung quanh không hẹn mà cùng lùi lại, tạo ra một khoảng cách nhất định. Ánh mắt họ lặng lẽ quan sát bộ áo bào màu xanh đậm thêu chỉ bạc tinh xảo mà hắn đang mặc, mỗi đường kim mũi chỉ đều toát lên vẻ sang trọng hiếm thấy. Không ai nói gì, nhưng rõ ràng chẳng ai muốn dây vào phiền phức với một nhân vật có vẻ ngoài bất phàm như vậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Kịp thời