Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Dặm Hồng Trần
Unknown
Chương 44: Lấy thân báo đáp
“Bây giờ đã thu hồi được bảo vật, cô định dùng cách nào để minh oan cho Lưu gia?”
“Tiểu nữ sẽ tìm cách liên lạc với một số bộ hạ cũ của cha. Sau đó nhân lúc tảo triều dâng lên tấu chương, xin đưa vụ án này ra xét xử lại”
Khương Thiên nhìn thiếu nữ, ánh mắt thoáng tia suy tư:
“Tuy ta không hiểu lắm về chốn quan trường, nhưng cũng biết cô thần một khi đã mất đi sự tin tưởng của đế vương thì chẳng khác gì ngọn đèn trước gió. Huống hồ người ra quyết định diệt trừ Lưu Gia chính là thành chủ, việc vừa tổn hại uy tín của mình, vừa đắc tội thế gia thâm căn cố đế, ngu sao mà làm?”
Thiếu nữ tay nắm chặt mép váy, đôi vai khẽ run lên. Nhưng chỉ một thoáng, nàng ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên tia kiên quyết:
“Công tử nói không sai. Nhưng nếu không thử, làm sao biết chắc chắn không có cơ hội? Lưu Gia chúng ta đã mất tất cả. Nếu ngay cả tia hy vọng cuối cùng này cũng không dám nắm lấy, chẳng phải quá hèn nhát hay sao?”
Khương Thiên bật cười: “Khí thế rất tốt, nhưng chỉ khí thế không thôi thì chưa đủ”
Nói thật, hắn có thể dùng Thôi Hồn Thuật khiến những kẻ kia chủ động khóc lóc nhận tội, cũng có thể cậy mạnh xông vào phủ thành chủ đại náo một phen, ép tên thành chủ kia phải cúi đầu. Nhưng trước nay người tu hành luôn lấy rút lui khỏi thế tục làm tôn chỉ, thân tại hồng trần nhi tâm tại thanh sơn. Nếu có người chủ động phá vỡ nguyên tắc này, sẽ tạo thành tiền lệ cực kì nguy hiểm.
Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, cất giọng đều đặn:
“Tiểu nữ biết thành chủ vốn trọng chính trực. Nhưng Lan Gia và Mặc Gia đã dùng quyền lực của mình để che mắt ông ấy. Điều tiểu nữ cần làm là khơi dậy sự nghi ngờ trong lòng thành chủ, buộc ông ấy phải đối diện với sự thật.”
“Khơi dậy bằng cách nào?”
“Ngoài chiếc bút, tiểu nữ còn giữ được một chứng cứ khác. Đó là con dấu bí mật cha từng sử dụng trong thư tín. Con dấu này không thể bị làm giả. Nếu trình ra cùng chiếc bút, tiểu nữ tin rằng thành chủ sẽ không nhắm mắt làm ngơ.”
Khương Thiên suy nghĩ một lát, ánh mắt lóe lên vẻ đồng tình. Nhưng ngay sau đó, hắn nhắc nhở:
“Chỉ bằng chiếc bút và con dấu, e rằng vẫn chưa đủ. Lòng tin của thành chủ đã bị tổn thương, còn sự thật thì bị c·hôn v·ùi dưới lớp dối trá dày đặc. Cô cần thêm một thứ nữa – một lời khai từ những kẻ tham gia hãm hại cha cô.”
Thiếu nữ sững người, đôi mắt chớp chớp:
“Nhưng… những kẻ đó hoặc đ·ã c·hết, hoặc bỏ trốn. Làm sao ép được lời khai từ họ?”
Khương Thiên gãi đầu:
“Để ta thử tìm cách xem sao. Về việc này thì ta cũng có một chút lòng tin”
Thiếu nữ nhìn Khương Thiên, ánh mắt đầy cảm kích: “Nếu gia phụ được minh oan, Ngọc Lan nguyện cả đời không quên ân tình này.”
Khương Thiên khẽ cười, nhướn mày: “Không cần làm to chuyện như vậy. Từ đầu đến giờ, chẳng phải ta là người tự nhúng mũi vào chuyện của cô sao?”
Trong lòng hắn thầm cảm khái, quả nhiên giống như trong thánh thư “Phàm Nhân Tu Tiên” đã viết: giúp một thiếu nữ, nếu ngươi dung mạo tuấn tú, nàng sẽ cảm kích khôn cùng, thậm chí nguyện lấy thân tương bồi. Còn nếu ngươi xấu xí thô kệch, thứ nhận được chỉ là câu nói “Ơn sâu nghĩa nặng, kiếp này khó lòng báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu ngựa hầu hạ ngài.”
Thế gian, vốn là không công bằng.
Hắn đứng dậy, ánh mắt quét qua nàng:
“Xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc hẳn cô đã kiệt sức rồi. Đêm nay tạm thời nghỉ ngơi ở đây đi, ta sẽ bố trí người bảo đảm an toàn cho cô”
“Bây giờ ta còn phải chuẩn bị một số thứ. Sáng mai ta sẽ lại đến tìm cô.”
Hắn đang định mở cửa phòng bước ra ngoài thì bị gọi giật lại:
“Công tử… tiểu nữ còn chưa biết tên của ngài.”
Hắn quay đầu, nở nụ cười nhàn nhạt:
“Khương Thiên.”
Thiếu nữ cúi đầu, cất giọng khe khẽ:
“Gặp lại, Khương công tử”
“Ngọc Lan cô nương, Gặp lại” Khương Thiên chắp tay chào.
Lúc này bên ngoài mưa cũng đã tạnh. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, mùi đất ẩm sau mưa hòa quyện cùng chút se lạnh của đêm khuya khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng.
Sau khi phân phó hai tên người giấy lẩn khuất trong bóng tối đi theo bảo vệ Ngọc Lan, Khương Thiên nhắm mắt, tỏa thần thức quét qua khu vực lân cận. Thần thức của hắn nhanh chóng phát hiện ra một nơi náo nhiệt – ánh đèn rực rỡ và tiếng cười nói vọng ra từ một gian lầu các không xa. Không chần chừ, hắn sải bước tiến tới.
Tòa lầu này nằm giữa một con phố đông đúc, nổi bật với ánh đèn lồng đỏ treo dọc mái hiên và mùi phấn son nhè nhẹ thoảng trong không khí. Tú bà đứng ở cổng, khoác bộ y phục diêm dúa với lớp trang điểm dày, khi nhìn thấy dáng vẻ quý khí, dung mạo bất phàm của Khương Thiên thì hai mắt sáng rực như bắt được vàng. Bà ta nở nụ cười tươi rói, bước tới với dáng đi uốn éo như rắn trườn:
“Vị công tử này, chẳng hay hôm nay ghé Mỹ Nhân Trai là muốn ăn chay hay ăn mặn?”
Khương Thiên nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ khó hiểu:
“Chay mặn là sao? Ta đến tìm một người tên Đường Sùng Tiến.”
Tú bà che miệng cười khúc khích, giọng điệu càng thêm ỏng ẹo:
“Hóa ra là bằng hữu của Đường công tử. Mời công tử vào, để ta dẫn đường.”
Bà ta đưa tay ra hiệu, dẫn Khương Thiên men theo hành lang hẹp. Dọc lối đi, những bóng đèn lồng đỏ rực hắt ánh sáng lên những vách tường gỗ chạm trổ, khiến khung cảnh vừa hoa lệ vừa đầy cám dỗ. Dừng lại trước một gian phòng lớn, t·ú b·à khẽ gõ cửa, giọng kéo dài:
“Đường công tử, có khách đến tìm ngài đây!”
Bên trong vang lên giọng nói sang sảng, mang chút hơi men:
“Ồ, là ai? Mau mời vào!”
Cánh cửa hé mở. Khương Thiên liếc nhìn vào trong, ánh mắt khẽ dao động. Gian phòng rộng lớn được bài trí xa hoa với bàn tiệc thịnh soạn. Quanh bàn một đám oanh oanh yến yến đang vây quanh một thanh niên. Đám nữ nhân cười đùa, váy áo mỏng manh, lả lướt rót rượu cho hắn.
Đường Sùng Tiến ngẩng đầu nhìn ra, thấy Khương Thiên liền thoáng qua một tia kinh ngạc. Sau đó cười lớn, đưa tay mời chào:
“Hóa ra là Khương huynh, thật là có nhã hứng! Mời ngồi, mời ngồi!”
Khương Thiên không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, rồi ung dung bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Hắn khẽ nhấp một ngụm rượu, vị cay nồng của nó lan tỏa trong miệng.
Hai người ngươi tới ta đi được vài chén rượu, cuối cùng Khương Thiên cũng nói vào chủ đề chính:
“Lần này ta đến là muốn hỏi huynh một số việc về Lưu gia.”
Đường Sùng Tiến đang cầm chén rượu, nghe đến đây liền khựng lại một chút, rồi nhíu mày:
“Lưu gia? Trong thành Bá Lăng này, gia tộc mang họ Lưu cũng không nhiều, Khương huynh đang nhắc đến Lưu gia nào?”
“Chính là Lưu gia bị xét nhà chém đầu tháng trước.”
“Là Lưu thế bá. Chậc chậc, đúng là biết người biết mặt không biết lòng!” Đường Sùng Tiến đặt chén rượu xuống, thở dài như thể tiếc nuối, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ thờ ơ.
“Không biết trước khi bị xử tội, Lưu gia có tiếng tăm thế nào?” Khương Thiên hỏi.
“Lưu thế bá giống như cha ta, đều là tâm phúc của thành chủ.” Đường Sùng Tiến nói, giọng điệu thoáng chút tự hào. “Còn về phong bình thì cũng trung quy trung củ. Chủ yếu là nhân số Lưu gia không nhiều, Lưu thế bá lại nổi tiếng gia pháp nghiêm minh:”
“Còn Lan gia và Mặc gia thì sao?”
Nghe đến đây, Đường Sùng Tiến hạ giọng, ánh mắt thoáng qua chút ngờ vực:
“Không thể nói là cùng hung cực ác, nhưng cũng không phải người tốt. Hai gia tộc này tuy bề ngoài trung thành với thành chủ, nhưng luôn âm thầm kết bè kết cánh để giành lợi ích riêng.”
Khương Thiên trầm ngâm, tay gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn. Sau một hồi im lặng, hắn đứng dậy, chắp tay nói:
“Đã làm phiền huynh đài. Đa tạ.”
Đường Sùng Tiến cười, phất tay:
“Khương huynh khách khí rồi! Nếu còn điều gì cần, cứ đến tìm ta.”
Không nói thêm lời nào, Khương Thiên quay người rời đi, để lại sau lưng tiếng cười đùa tiếp tục vọng ra từ gian phòng náo nhiệt.