Vạn Dặm Hồng Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43: Cứu người
“Ta không quan tâm đến ân oán của các ngươi,” Khương Thiên lạnh lùng nói, bước tới trước một bước. “Hôm nay ta chỉ đến để đưa nàng ấy đi.”
“Cứ nói”
"Đây... đây là thứ công phu gì?" Hứa Bá sợ hãi quá độ.
“Ngồi xuống, ăn chút gì đi”
Lập tức, đám gia đinh loạng choạng, từng người một ngã quỵ xuống nền đất.
“Á… vâng!?”
“Ngươi là chủ nhân của ả ta?” Hứa Bá hằn học. “Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?”
“Họa hề phúc chi sở ỷ. Phúc hề họa chi sở phục” (Họa nương vào phúc, phúc ẩn trong họa)*
“Vâng”
Thiếu nữ loạng choạng đứng dậy, đôi tay run rẩy bưng lấy chiếc hộp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người đều im lặng, riêng phần mình chăm chú ăn khiến lão bản đang quan sát từ xa cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ vì chuyện đó mà thành chủ chém cả gia tộc các người sao?” Khương Thiên cau mày hỏi.
Khương Thiên nghe xong, ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp. Hắn khẽ thở dài, trầm giọng lẩm bẩm:
“Ngươi, ngươi muốn gì?” Hứa Bá lắp bắp.
(2) Ngũ Thường: Nhân - Lễ - Nghĩa - Trí - Tín
Khương Thiên không đáp, ánh nhìn lặng lẽ chuyển tới chiếc hộp gỗ trên bàn.
“Lan Gia và Mặc Gia không dám giữ nó, vì sợ khi chiếc bút mất linh, tai họa sẽ đổ lên đầu. Nhưng Hứa Bá là thương nhân, không bị ràng buộc bởi Tam Cương Ngũ Thường, nên chúng dùng giá cao bán lại cho hắn.”
Cánh cửa lớn bật mở, một luồng gió lạnh buốt ập vào, cuốn theo hơi mưa táp ướt nền đá. Cả gian phòng chìm trong sự kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều dồn về phía kẻ vừa xuất hiện. Một bóng người cao lớn khoác áo bào xanh thẫm chậm rãi bước vào. Chiếc ô vải thô trên tay hắn nghiêng nhẹ, từng giọt mưa tí tách nhỏ xuống nền, tạo nên âm thanh lạnh lẽo vang vọng.
“Con mẹ nó các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, định để lão gia ta tự ra tay à?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người cứ một trước một sau đi được chốc lát, bỗng Khương Thiên quay đầu lại nghiêm túc nhìn nàng, khiến tiểu cô nương lúng túng cọ hai bàn chân vào nhau.
“Không quan trọng,” giọng người kia bình thản, như không hề để tâm đến thái độ đối diện. “Ta đến để cứu người.”
“Ồ? Chiếc bút ấy có công dụng thần kỳ gì sao?”
“Trần gia chúng ta đã từng gặp tiên nhân. Khi ấy, tổ phụ chỉ là một người bán chiếu tầm thường ở chợ. Một lần may mắn được tiên nhân ban cho cây bút lông này, từ đó gia tộc mới dần dần quật khởi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ông chủ, cho hai bát mì Dương Xuân”
“Trước tiên, tiểu nữ muốn hỏi ngài một việc”
Khương Thiên không đáp. Hắn chỉ khẽ nghiêng đầu, nói với thiếu nữ: “Mang theo chiếc hộp đó, đi cùng ta.”
“Làm sao ngài biết được vật trong hộp này là một chiếc bút? Rõ ràng tiểu nữ chưa từng nhắc tới điều đó”
Hứa Bá cười phá lên, tiếng cười gằn như cố át đi sự run rẩy trong lòng. “Không mang theo một binh một tốt mà cũng dám lớn lối! Được, để ta xem ngươi cứu người kiểu gì!”
Trời mưa rả rích, con đường ven sông Tô Hoài lầy lội bùn đất. Thiếu nữ lặng lẽ đi theo sau Khương Thiên, mỗi bước chân đều cẩn trọng như sợ làm phiền hắn.
“Nhìn xuyên vật?” Nàng tròn mắt kinh ngạc, vẻ mặt bán tín bán nghi.
Không nói thêm lời nào, Khương Thiên chỉ nhẹ nâng ngón tay, lập tức chiếc hộp gỗ trên bàn từ từ bay lên, lơ lửng giữa không trung.
Khương Thiên khẽ nhếch môi cười, không nói thêm, cất bước rời đi. Bên ngoài trời vẫn mưa, nhưng trong lòng thiếu nữ, một tia sáng vừa lóe lên, như tia hy vọng trong đêm tối.
Chương 43: Cứu người
----------------------
(1) Tam Cương: Quân Thần - Phụ Tử - Phu Thê
Sau đó, hắn đưa nàng tới một khách điếm, thuê một gian phòng kín đáo. Cửa vừa khép lại, ánh sáng từ chiếc đèn lồng bên trong khiến căn phòng ấm áp hơn giữa tiết trời lạnh giá.
“Này”
“Chuyện này, ta e rằng đã lún sâu không thoát được. Bây giờ cô có thể yên tâm kể hết mọi thứ cho ta rồi chứ?”
“Ngươi là ai?” Hứa Bá gằn giọng hỏi.
Thiếu nữ do dự một chút, nhưng rồi như gom hết can đảm, nàng cúi đầu đáp:
“Có ngay… hả?”
Nàng cúi đầu, giọng yếu ớt: “Đa tạ công tử… cứu giúp.”
Khương Thiên khẽ lắc đầu: “Không phải tiên thuật, mà là đạo pháp. Ta cũng chẳng phải tiên nhân, chỉ là một người phàm trần dốc lòng cầu đạo.”
Khương Thiên trầm mặc, ánh mắt tối lại. “Còn chiếc bút? Tại sao lại rơi vào tay Hứa Bá?”
Sắc mặt Hứa Bá tức thì tái nhợt. Thiếu nữ quỳ dưới đất cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc pha lẫn hoang mang.
Thiếu nữ ngẩng lên, ánh mắt ngấn lệ nhưng ánh lên tia kiên định. “Được”
“Nói đi, mọi chuyện là thế nào?”
Hắn tiến tới bên bàn, ngồi đối diện nàng, nhẹ giọng hỏi:
Đám gia đinh lực lưỡng cầm trường đao ùn ùn xông lên. Nhưng chỉ trong chớp mắt, một luồng khí lạnh buốt tỏa ra từ Khương Thiên, như sóng triều quét qua gian phòng. Chiếc ô trên tay hắn xoay nhẹ, phát ra một tiếng "keng" nhỏ, nhưng âm thanh ấy như chấn động cả không gian.
Khương Thiên nhếch môi cười nhạt, một tay khẽ gõ nhẹ lên bàn. “Cứ coi như ta có khả năng nhìn xuyên vật đi.”
Ra khỏi cổng lớn, Khương Thiên giũ nhẹ chiếc ô, che lấy đầu rồi cất bước đi trước. Thiếu nữ bước theo sau, tay ôm chặt chiếc hộp gỗ như thể nó là tấm bùa hộ mệnh duy nhất của nàng.
“Ban đầu sự việc chưa đến mức nghiêm trọng như vậy. Trong Tam Cương Ngũ Thường cũng không chỉ có Quân Thần, cùng lắm thì gia phụ mang tiếng thất Đức không giữ được mũ quan trên đầu.” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt ẩn chứa sự phẫn uất. “Nhưng bọn chúng làm giả thư tín giữa gia phụ và trấn phủ tướng quân, thuê tử sĩ nhận tội là bị cha ta mua chuộc. Cha ta không kịp xoay sở, cuối cùng cả gia tộc bị liên lụy.”
Hứa Bá loạng choạng lùi lại, đôi mắt đảo quanh tìm đường thoát. Nhưng trước khí thế của Khương Thiên, hắn chẳng khác gì con thú bị dồn vào góc tường.
“Một chiếc bút pháp bảo loại ba thôi,” hắn nhếch môi cười nhạt, giọng nói nhẹ tênh “Có cần tranh đoạt đến mức máu chảy đầu rơi không?”
Nghe vậy, ánh mắt nàng thoáng qua một tia sáng kỳ vọng, nhưng rồi lại rụt rè.
“Đây là… tiên thuật sao? Ngài là tiên nhân?”
“Không hẳn. Nếu người tuân thủ Tam Cương Ngũ Thường* nhỏ máu lên bút, thân bút sẽ phát sáng. Sử dụng lâu ngày còn có thể dưỡng ra hạo nhiên chi khí, giúp an thần tĩnh tâm. Nhờ vậy, gia phụ được thành chủ trọng dụng, quan lộ rộng mở.”
“Trần gia chúng ta nhờ vào một món pháp bảo mà quật khởi, tất nhiên khiến không ít người ganh ghét đến đỏ mắt. Hai thế gia quyền thế trong triều là Lan Gia và Mặc Gia đã liên thủ. Không rõ bọn chúng dùng cách nào, nhưng chiếc bút đột nhiên không phát sáng nữa. Chúng vu khống rằng cha ta có lòng phản nghịch, mới khiến pháp bảo mất linh.”
Lão bản lộ vẻ mặt kinh nghi. Vị công tử này không phải là muốn phá quán đấy chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Thiên dẫn nàng quay lại tiệm mì Tô Ký lúc nãy. Theo hắn thấy người thường nếu cả ngày chạy Đông chạy Tây như vậy, chắc hẳn lúc này cái bụng đã đói meo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Thiên bước lên một bước, khí thế như núi đè.
Ánh mắt hắn lướt qua căn phòng, dừng lại trên thân hình thiếu nữ đang gục xuống, khuôn mặt in hằn dấu đỏ của cú tát. Nàng, dù mệt mỏi kiệt quệ, vẫn cố ngẩng đầu nhìn kẻ vừa đến. Trong ánh mắt nhòe nước ấy, tia hy vọng mong manh lóe lên như ngọn đèn sắp tàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.