Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 45: Bái kiến thành chủ

Chương 45: Bái kiến thành chủ


Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa xuyên qua ô cửa sổ, Khương Thiên đã đứng trước cửa phòng của Ngọc Lan, gõ nhẹ vài cái. Cánh cửa nhanh chóng mở ra, như thể nàng đã chờ sẵn từ trước.

Ngọc Lan đứng đó, thần sắc tươi tỉnh, khác hẳn vẻ tiều tụy hôm qua. Nhưng trang phục trên người nàng vẫn là bộ y phục nô tỳ giản dị, có chút cũ kỹ. Khương Thiên nhìn nàng, khẽ nhíu mày rồi cười nhẹ:

“Thế này không được. Không thể để cô mặc bộ y phục nô tì này mãi được. Đi thôi, tìm một nhà may để thay bộ khác.”

Ngọc Lan hơi ngạc nhiên, vội nói:

“Như vậy sẽ tốn ngân lượng của công tử”

“Ha ha, cô quên ta là ai rồi sao” Khương Thiên nháy mắt, trong tay đã xuất hiện một túi bạc lớn.

Ngọc Lan nhìn túi bạc, đôi mắt mở to kinh ngạc, miệng lắp bắp:

“Đây… đây… công tử biến ra từ không khí sao?”

Khương Thiên nhướng mày, vẻ mặt đắc ý:

“Hiểu như vậy cũng không sai. Chính xác hơn thì, ta đã chuyển hóa không khí thành bạc.”

Ngọc Lan đưa tay lên trán, giọng đầy kinh hãi lẫn thán phục:

“Vậy chẳng phải là người tu tiên có thể biến ra vô số bạc trắng, thậm chí lũng đoạn tài chính cả một vùng”

Khương Thiên bật cười, giọng điệu thong dong:

“Thứ nhất, người tu tiên khác phàm nhân, chúng ta không coi trọng bạc mà chỉ quý giá linh thạch, pháp bảo, và đan dược. Thứ hai, không phải tu sĩ nào cũng có khả năng hóa mục nát thành thần kì như ta.”

Ngọc Lan vừa nghe vừa gật gù, dường như đang cố gắng tiêu hóa lời giải thích kỳ lạ này.

Hai người cùng nhau dùng bữa sáng trong khách điếm, sau đó hỏi thăm chưởng quỹ rồi đi đến một nhà may lớn trong thành.

Cửa tiệm náo nhiệt với tiếng nói cười của khách hàng và thợ may. Những cuộn vải gấm thượng hạng xếp thành hàng, cuộn nào cuộn nấy đều được may thêu tinh xảo.

Khương Thiên và Ngọc Lan vừa bước vào thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:

“Khương huynh đệ, thật là trùng hợp!”

Khương Thiên quay lại, nhìn thấy Đường Sùng Tiến đang mỉm cười bước tới, bên cạnh còn có hai bóng dáng quen thuộc – huynh muội Vương Phúc Kiến và Vương Tiểu Uyển.

“Mọi người cũng đi chọn y phục à?” Khương Thiên chắp tay chào.

“Ngày mốt phủ thành chủ sẽ tổ chức triều hội khai niên, ta và đại ca cũng phải tham gia. Hôm nay bọn ta đến đây để lấy y phục đã đặt trước” Vương Tiểu Uyển vui vẻ giải thích.

Khương Thiên gật đầu, ánh mắt chuyển sang Đường Sùng Tiến:

“Vậy còn Đường huynh, cũng đến lấy y phục sao?”

Đường Sùng Tiến lắc đầu, cười khổ:

“Ta? Rảnh rỗi quá không có việc gì làm, đi theo góp vui thôi.”

Khương Thiên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay sang bảo Lan Ngọc:

“Cô vào trong chọn y phục trước đi”

Đoạn hắn chắp tay với đôi huynh muội Vương thị:

“Vương Tiểu Thư, Vương Công Tử. Tại hạ có việc cần nhờ hai người giúp”

“Có việc cần nhờ? Nói nghe thử xem nào?” Vương Phúc Kiến hờ hững đáp.

“Tại hạ muốn cầu kiến thành chủ đại nhân. Không biết hai vị có thể giúp ta dẫn tiến không?”

“Ngươi nằm mơ” Vương Phúc Kiến khịt mũi khinh thường, “Thành chủ là người ai muốn gặp thì gặp sao”

Vương Tiểu Uyển liếc nhìn ca ca một cái, quay sang ôn nhu đáp:

“Nếu là về chuyện xuất nhập hàng hóa thì ta cũng có thể giúp huynh, không cần thông qua phụ thân”

Khương Thiên lắc đầu:

“Không phải, thật ra ta có một vụ án liên quan đến người quen cần hướng thành chủ giải thích”

“Là về Lưu gia sao?” Đường Sùng Tiến không nhịn được chen mồm.

“Lưu gia?” Vương Tiểu Uyển nhíu mày.

“Đúng vậy. Ta rất cần được gặp thành chủ để nghe cách nhìn của ngài ấy về vụ việc này” Khương Thiên cười khổ.

“Ta sẽ thu xếp cho huynh gặp mặt phụ thân. Nhưng nói thật, tám chín phần mười là kết quả sẽ không như huynh mong muốn đâu”

“Không sao, ta cũng chỉ cần có vậy. Làm phiền Vương tiểu thư rồi”


Vương Tiểu Uyển dẫn Khương Thiên bước qua cánh cổng lớn của phủ thành chủ. Cánh cửa được chạm khắc hoa văn rồng phượng tinh xảo, lớp sơn đỏ bóng loáng phản chiếu ánh nắng. Hai bên cổng, lính canh mặc giáp sáng loáng, tay nắm chắc trường thương, ánh mắt nghiêm nghị.

Khuôn viên bên trong được chia thành nhiều khu vực, với những dãy hành lang uốn lượn kết nối các tòa nhà mái ngói cong v·út. Một hồ sen lớn chiếm trọn góc phía đông, nơi những bông sen trắng muốt nổi bật trên mặt nước tĩnh lặng. Những lối đi lát đá dẫn qua vườn cây được cắt tỉa công phu, tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng róc rách của dòng suối nhân tạo mang đến cảm giác vừa trang nghiêm vừa thanh bình.

Người ra vào phủ thành chủ tấp nập, đa phần là quan lại và các thương gia giàu có. Những người hầu vận áo dài gọn gàng, bước chân nhanh nhẹn, cẩn thận không để gây ra tiếng động. Mỗi người đều sắc mặt cứng nhắc như thể phải chịu sự giá·m s·át từ một đôi mắt vô hình.

“Phụ thân đang tiếp khách trong đại sảnh,” Vương Tiểu Uyển quay đầu nói nhỏ, “Xin mời huynh chờ một lát, để ta vào thông báo.”

Không lâu sau, Khương Thiên được dẫn vào đại sảnh. Trần nhà cao v·út, những cây cột lớn chạm khắc hình rồng vàng ôm lấy cột, tạo cảm giác vừa cao quý vừa quyền uy. Bức hoành phi treo trên tường đề bốn chữ lớn “Nhân Chính Võ Uy”*.

Ở trung tâm sảnh đặt một chiếc bàn dài phủ khăn lụa đỏ, trên đó bày biện một bộ ấm trà và các vật dụng văn phòng tứ bảo. Vương Khang – thành chủ thành Bá Lăng – ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ lim khảm ngọc, phong thái uy nghiêm như núi. Ông là một người trung niên khoảng hơn năm mươi, mày râu nhẵn nhụi, ánh mắt sáng quắc như đại bàng, sâu thẳm mà khó dò. Mặc dù thân hình hơi gầy, nhưng từng cử chỉ đều toát lên khí chất bá đạo, không giận mà uy.

Vương Khang khẽ nâng chén trà sứ men xanh, ánh mắt sâu thẳm nhìn Khương Thiên, giọng nói trầm ổn nhưng ẩn chứa uy lực:

“Nghe Tiểu Uyển nói ngươi là thương nhân từ ngoài thành vào, không biết hôm nay đến tìm ta vì việc gì?”

“Là như thế này” Khương Thiên chắp tay thi lễ, “mấy ngày trước ta tình cờ gặp một người tự xưng là hậu nhân của Lưu gia. Người ấy quả quyết rằng Lưu gia đã bị k·ẻ g·ian hãm hại, vu oan dẫn đến tai họa diệt môn. Sau đó người này nhờ ta làm cầu nối, mong được ngài minh xét, trả lại công đạo cho gia tộc May thay nhờ quen biết Tiểu Uyển cô nương, ta mới có cơ hội diện kiến ngài hôm nay”

Nghe đến đây, Vương Khang khẽ nhếch môi, đặt chén trà xuống bàn, cất giọng hờ hững:

“Vụ án đó đã khép lại. Không cần phải tiếp tục điều tra.”

“Hơn nữa, ta đã ra lệnh xử trảm toàn bộ Lưu gia. Làm sao lại có hậu nhân sống sót? Rất có thể ngươi đã bị k·ẻ g·ian lợi dụng, hoặc bị yêu ngôn hoặc chúng. Tốt nhất là giao kẻ đó cho Đô Sát Viện xử trí.”

Lời nói như đinh đóng cột vang vọng trong đại sảnh. Khương Thiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mày nhướng lên, ánh mắt trở nên sắc lạnh:

“Tất nhiên n·gười c·hết không thể sống lại, nhưng tiếng xấu của Lưu gia sẽ còn mãi trong sách sử. Thành chủ đại nhân, dù sao Lưu gia trước đây cũng từng là trợ thủ đắc lực của ngài. Hẳn là ngài cũng không muốn để sự oan uổng phủ lên danh tiếng của họ mãi mãi chứ?”

Nghe đến đây, một tia lửa giận thoáng qua đáy mắt Vương Khang. Ông ta đứng dậy, đôi mắt nhìn thẳng vào Khương Thiên như muốn nghiền nát sự cứng đầu của hắn:

“Ta nói, chuyện của Lưu gia kết thúc ở đây. Không ai được phép nhắc lại!”

Sau đó, ông ta ngồi xuống ghế, hạ lệnh trục khách:

“Hiện tại vừa qua kì nghỉ xuân, phủ thành chủ còn vô số việc tồn đọng cần giải quyết. Nếu Khương hiền chất không còn chuyện gì khác, xin mời lui ra. Tiểu Uyển, giúp cha tiễn khách.”

“Vâng.” Vương Tiểu Uyển cúi đầu, bước tới cạnh Khương Thiên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo vẻ áy náy:

“Công tử, mời.”

Khương Thiên thở dài một hơi, ánh mắt thoáng qua chút thất vọng. Hắn chắp tay hành lễ, rời khỏi đại sảnh.

Đúng như suy đoán của hắn, chẳng ai sẽ nguyện ý vì một gia tộc đã tàn lụi mà tự đi bôi tro trát trấu lên mặt mình, hơn nữa còn đắc tội với hai thế gia khác.

Lần bái phỏng này, nếu nói là thay Lưu Gia đòi một cái công đạo, thì càng giống như là hắn muốn kiểm tra vị thành chủ này hơn.

Trong căn phòng nhỏ tại khách điếm, ánh nắng héo hắt chiếu lên khuôn mặt lo lắng của Ngọc Lan. Nàng bước lên phía trước khi thấy Khương Thiên trở về:

“Thế nào rồi, công tử?”

Khương Thiên chậm rãi ngồi xuống, rót một chén trà, làn khói nóng lan tỏa trong không gian. Hắn thản nhiên cất giọng:

“Tình hình không mấy khả quan. Thành chủ đại nhân hoàn toàn không có ý định nhắc lại chuyện này.”

Ngọc Lan nghe vậy, sắc mặt tái nhợt trong chớp mắt, tựa như máu toàn thân đã đông cứng lại. Cô run giọng hỏi:

“Không thể nào… Làm sao lại như thế được?”

Khương Thiên phất tay, ngăn cô tiếp tục kích động, giọng điệu mang theo vẻ bình thản nhưng ẩn giấu một tia lạnh lùng:

“Không cần lo lắng. Thật ra ta đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra.”

Hắn nhấc chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm:

“Nếu ngươi nuôi một bầy c·h·ó, và một ngày nọ, con c·h·ó mà ngươi tin tưởng nhất lại phản chủ, ngươi sẽ tức giận mà xử lý nó. Nhưng rồi, nếu sau đó ngươi phát hiện ra có lẽ nó bị vu oan bởi chính bầy c·h·ó kia, ngươi sẽ làm gì?”

Ngọc Lan im lặng, không đáp.

Khương Thiên cười nhạt:

“Ngươi sẽ chẳng làm gì cả. Chỉ cần không có con nào phản bội ngươi, thì bầy c·h·ó vẫn còn hữu dụng. Nhiệm vụ của chúng chỉ là trung thành, không hơn không kém.”

Hắn trầm mặc một hồi, ánh mắt thoáng vẻ ưu tư. Có lẽ lúc này, đạo lý đã không còn ý nghĩa gì. Hắn đặt chén trà xuống, thong dong nói:

“Không cần chờ đợi thêm nữa. Ngày mốt là triều hội khai niên, ta sẽ đích thân dẫn cô đi đòi lại công đạo.”

(1) Nhân Chính Võ Uy:

- "Nhân" nhấn mạnh rằng người lãnh đạo cần lấy tình thương và sự quan tâm đến dân làm nền tảng để cai trị.

- "Chính" có nghĩa là quản lý, cai trị, và thực hiện chính sách. Theo nghĩa rộng hơn, nó đề cập đến việc lãnh đạo và tổ chức xã hội một cách minh bạch, công bằng.

- "Võ" liên quan đến sức mạnh quân sự, khả năng phòng thủ và bảo vệ đất nước. Đây là biểu tượng của quyền uy, sức mạnh và sự bảo vệ trật tự.

- "Uy" là uy quyền, sức mạnh khiến người khác kính nể và tuân phục. Uy quyền này xuất phát từ sự kết hợp giữa đức độ (nhân) sự minh bạch (chính) và sức mạnh (võ).

Nhân Chính Võ Uy là sự kết hợp giữa đức độ, cách cai trị đúng đắn, và sức mạnh quân sự uy nghiêm để tạo nên một phong cách lãnh đạo hoàn thiện.

Chương 45: Bái kiến thành chủ