"Này cậu biết tin gì chưa, tòa cứ điểm ở phương bắc vừa thất thủ nghe nói hơn năm mươi triệu cư dân trong đó đều c·hết cả rồi".
"Thật sao, tôi cũng nghe nói hiện giờ cả một bán kính mấy trăm cây số quanh cứ điểm số 2 đều bị một tầng khói xám bao phủ. Hội đồng liên bang đã phái nhiều đội do thám tiến vào điều tra nhưng tám chín phần là c·hết cả rồi".
"Hài, có tin đồn rằng toàn thành thất thủ là do có một vết nứt bỗng nhiên xuất hiện ngay trong nội thành, phán đoán là cấp S trở lên nên mới luân hãm nhanh như vậy"
"Cái này là thật sao, không phải toàn thành đều có kết giới, còn có các thiết bị cố hóa không gian, chưa từng có vết nứt nào xuất hiện trong thanh, nếu là thật thì chúng ta há chẳng phải ... "
"Bé cái mồm thôi, đây là tin mật, không nên nói lung tung".
"Biết biết".
Trần Hải để xuống tờ báo lá cải trên mặt bàn, tai nghe mọi người trong quán trà tán dóc, mắt như cũ vẫn dán vào bảng tin đầu tiên trên mặt báo.
Kể từ hơn trăm năm trước khi c·hiến t·ranh thế giới thứ 3 bùng nổ, một vụ n·ổ b·om siêu phân rã không chỉ hủy diệt gần nửa nền văn minh nhân loại mà còn mang theo một tai họa ngầm vô cùng to lớn, một tai hoạ có nguy cơ xóa sổ phân nửa nhân loại còn sót lại.
Sau v·ụ n·ổ, không gian trái đất trở nên vô cùng bất ổn, từ đó bắt đầu xuất hiện các vết nứt, các không gian đứt gãy loạn lưu, các không gian này thông thường đều là các thời không hỗn loạn tác động tạo thành một khu vực cực đoan trên bề mặt địa cầu, tuy nhiên ngẫu nhiên các vết nứt cũng sẽ liên kết với một thế giới khác, một thực thể độc lập, hoặc các thời không bất ổn, tất cả đều có một đặc điểm chung, các sinh vật bản địa vô cùng nguy hiểm.
Các mối đe dọa có khi đến từ các thực thể sống từ phương thế giới khác, các mầm bệnh, hiểm họa không lường được, sự ô nhiễm thực thể là đáng báo động, chỉ trong thời gian ngắn nhân loại vốn còn hơn 4 tỷ người bị rút ngắn chỉ còn chưa đầy năm trăm triệu người, phần lớn đều sống chui rúc trong các thành trấn tự lập, nằm trong vùng vành đai trắng, một vùng đất tương đối an toàn với ít mối đe dọa nhất trên trái đất.
"Đến giờ rồi sao".
Liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tường, Trần Hải móc từ trong túi ra một tấm thẻ đen, hắn bóp chặt tấm thẻ, mắt lóe lên vẻ quyết tâm.
"Lần này nhất định sẽ thành công"
Bước ra khỏi tiệm trà quen thuộc, quảng trường rộng lớn đập vào mắt Trần Hải, vô số người qua qua lại lại, ăn mặt trang phục đủ loại hình dáng, lại có một số sủng thú kỳ lạ vờn quanh, trên bầu trời hàng dài xe bay nối tiếp nhau, lẫn vào trong đó có không ít hoặc người hoặc thú phi hành tới lui xen kẽ giữa những chiếc đèn giao thông lơ lửng giữa không trung chớp tắt ba màu sáng tối.
Trần Hải bước đi trên con đường lát gạch xám ngả vàng uốn lượn quanh hàng cây phong chập chờn trong gió, mỗi lần gió đổi chiều màu lá cũng theo đó mà thay đổi, gió cuốn vài chiếc lá xanh bay tán loạn trên không trung lả tả rơi xuống mặt đất, lại nhẹ đậu trên ngọn cây, có thì dừng trên vài bức tượng điêu khắc trên quảng trường.
Trần Hải theo dòng một chiếc lá đỏ bay múa giữa không trung, bay mệt rồi dừng chân trong tay một bức tượng khổng lồ giữa quảng trường. Tượng đồng cao hơn chục mét, vẻ ngoài bóng bảy sáng chói, hình dáng người đàn ông chân đạp một đầu xà ba đầu kỳ lạ, tay bắt lấy một đoàn kỳ quái không rõ hình dáng, miệng nở nụ cười tự tin, ánh mắt nhìn xa xăm vô định giữa không gian.
Con người luôn là giống loài kỳ lạ, c·hiến t·ranh bệnh tật đều không thể làm con người suy vong, ngay cả trong thảm cảnh tuyệt vọng nhất luôn có những người đặc biệt có thể sáng tạo ra kỳ tích, nếu trong c·hiến t·ranh có vị anh hùng cứu quốc thì trong tuyệt cảnh sinh tồn có Thần Vương Anh Minh vĩ đại, người sáng tạo ra hệ thống thức tỉnh giả, giúp nhân loại từ tình cảnh nằm ở tầng chót của chuỗi thức ăn vươn lên có thể tự bảo vệ mình, tranh thủ một không gian sinh tồn nhỏ nhoi cho giống loài.
"Thần Vương vĩ đại mong ngài cầu phúc cho ta".
Trần Hải thành kính chắp tay trước bức tượng, mắt nhìn bầu trời nơi có vô số bóng đen đang bay lượn, hắn như nhìn thấy tương lai của chính bản thân mình.
"Sớm thôi, có một ngày ta cũng có thể được như thế".
Hiệp hội thức tỉnh giả là một tòa nhà ba tầng chiếm diện tích vô cùng to lớn, khác hẳn với các kiến trúc hình khối xung quanh, tòa nhà xây theo dạng kiến trúc cổ điển với mái vòm, tượng điêu khắc chạm trổ công phu, nó giống như một biểu tượng cho quyền lực của các thức tỉnh giả. Nghe nói nơi này được xây dựng trên một di tích của một nền văn minh xa xưa có niên kỷ thuộc về thời đại bị mất, còn tính chân thật không ai biết rõ.
"Cậu muốn tham gia thức tỉnh".
Trong sảnh chờ lộng lẫy, trước quầy tiếp đón, nữ tiếp viên xinh đẹp nhíu mày nhìn thẻ thông tin trong tay Trần Hải, chân thành khuyên nhủ.
"Câu hẳn phải biết sau khi tốt nghiệp đều có một nghi thức thức tỉnh, nếu lúc đó không thức tỉnh được thì lần sau muốn thức tỉnh càng khó hơn, hi vọng không cao lại còn có nguy cơ để lại tác dụng phụ rất lớn".
"Cảm ơn chị, em đã nghĩ kỹ rồi".
Trần Hải nghe xong lời khuyên vẫn như cũ kiên định với quyết tâm của mình, ba năm trước hắn đã thức tỉnh thất bại một lần, không thể vào các trường đào tạo thức tỉnh giả, con đường trước mắt chỉ có 2 con đường để chọn, một là vào trường đại học bình thường trở thành một người bình thường vĩnh viễn cũng không thể tự quyết định số mạng của mình. Hai là tiếp tục thức tỉnh ở các chi nhành thức tỉnh giả trong các cứ điểm.
Hắn đã chọn con đường số 2, vì đạt được mục tiêu, Trần Hải đã đi làm thêm tích lũy tiền hòng có thể vào hiệp hội thức tỉnh thêm lần nữa, đây là ván cược của số phận, nếu lần này vẫn thất bại, cơ hội lần tiếp theo càng thấp, còn nếu từ bỏ hắn ngay cả tư cách trở thành nhân viên bình thường cũng không thể, chỉ có thể làm các công việc bẩn thiểu với mức lương bèo bọt.
"Nếu cậu đã quyết định vậy thì nộp tiền rồi ra kia ngồi đợi đi".
Trả lại thẻ cho Trần Hải, nàng dẫn hắn tiến vào khu vực ghế chờ rồi lắc eo thon rời đi, Trần Hải cứ thế hoà chung vào hàng người ngồi đợi cùng cảm xúc, lo lắng, hồi hợp, mong đợi. Dù sao trở thành thức tỉnh giả không chỉ có thể có được sức mạnh tự bảo vệ bản thân, còn có thể nâng cao địa vị xã hội của chính mình, kể từ sau thời kỳ đại t·hảm h·ọa, sự bình đẳng đã chỉ còn là dĩ vãng, mà cho dù là thời kỳ hòa binh trong sách đã đề cập thì thật có sự bình đẳng sao, đã là con người thì làm sao có công bằng, mỗi người đều có tính cách tâm tính khác nhau, mỗi người theo đuổi đam mê khác nhau, mỗi người có một sức khỏe khác nhau, có người siêng năng có người lười biếng, có người thông minh lại có người chậm chạp, năng suất mỗi người khác nhau làm sao có thể có sự công bằng như nhau.
Lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ lung tung, Trần Hải yên lặng ngồi trên ghế bông đưa mắt nhìn cách đó không xa là một phòng kín có hai thức tỉnh giả đang canh giữ, bên trong đó ngẫu nhiên sẽ có người đi ra, lại sẽ có người đi vào, người đi vào cơ bản đều như nhau, lo lắng bất an, còn người đi ra thì cảm xúc trái ngược, có người vui, có người buồn, có người cười như điên lại có người quỳ sụp xuống khóc ròng, hắn thậm chí thấy một người sau khi đi ra thì hai mắt vô thần, sau mấy bước thì cười như điên rồi lao vào cột nhà t·ự s·át, may mà các thức tỉnh giả kịp thời cứu được, nhưng cho dù như thế nếu không có bất ngờ xảy ra tâm tính hơn phân nữa là bị phế rồi.
Cảnh tượng như thế cũng có tác động nhất định làm không gian xung quanh ngột ngạt không ít, Trần Hải cũng cảm giác rất áp lực, đúng lúc này có một bàn tay đặt trên vai hắn, giọng nói bình tĩnh từ sau lưng vang lên.
"Cậu nhóc lần đầu tới sao".
0