Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Thạch Đầu Khỉ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Thạch Đầu Khỉ


"Cái gì vậy"

"Cút ra".

Nhắm mắt hồi tưởng trận chiến vừa qua, lại thoáng hình dung Thiên Tằm kiếm quyết trong đầu, Trần Hải ngạc nhiên phát hiện mình có thể dễ dàng mường tượng ra chiêu kiếm, tay cũng theo phản xa động vài đường kiếm, tất cả đều vô cùng dễ dàng, tựa như một phản xạ đã được trui rèn qua năm tháng, như là bản năng của mình, chỉ cần cầm kiếm trong tay đều có thể thành thục thi triển. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sự lo sợ của hắn là hoàn toàn có lý do, bởi ngay chính lúc này gần như mọi hướng xung quanh người hắn đều vang lên những tiếng "chi chi" inh ỏi, từ vách núi, đỉnh núi, những hang động, hốc núi xung quanh lít nhít vô số Thạch Đầu Khi xuất hiện, chúng nó hai mắt đỏ tươi, há miệng đầy răng nanh hung dữ hướng về phía Trần Hải gầm gừ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy đám khỉ hai mắt rụt rè, Trần Hải bất ngờ hướng về phía chúng hét lớn, đám khỉ vốn thần hồn nát thần tín, nghe tiếng rống lớn liền hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, dẫm đạp lên nhau mà trốn, trên đường đi còn bỏ lại không ít xác khỉ.

Nhìn quanh một rừng mê cung đá vôi hùng vĩ, xen lẫn là những thảm thực vật tươi xanh, những dòng suối nhỏ trong vắt đang chảy xuôi từ vách đá, hắn bước đi quanh những hẻm núi chật hẹp, mùi ẩm mốc của rêu xanh làm Trần Hải hơi nhíu mày, trong lúc đang vất vả tìm kiếm đường ra thì bỗng có một bóng đen lướt qua đỉnh đầu hắn.

Cây khô ở đây tuy không nhiều nhưng vẫn có vài cây mọc đơn lẻ sát núi đá, hắn rất nhanh gom đủ vật dụng cẩn thiết, đốt lên đống lửa cũng vừa lúc mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, từ xa xa đã có vài tiếng hú của dị thú truyền đến, tiếng gầm gừ, tiếng xào sạt vang lên không dứt, ngẫu nhiên sẽ có tiếng đá rơi từ mấy ngọn núi bên cạnh, xem ra lũ Thạch Đầu Khỉ vẫn chưa chịu bỏ qua cho kẻ xâm nhập trái phép như hắn.

"Thoát, thoát rồi".

Hồ nghi quan sát chung quanh không phát hiện ra điều gì dị thường, Trần Hải tiếp tục cất bước, ngay lúc này bỗng nhiên sau lưng hắn vang lên tiếng động, hắn theo ban năng triệu hồi kiếm ra tay, một cách tự nhiên sử dụng thức thứ nhất trong bộ Thiên Tằm kiếm quyết, kiếm chiêu xuất ra, một kiếm đâm xuyên người sinh vật định lao tới hắn.

"Không những chiêu thức, ngay cả phản xạ lẫn kinh nghiệm chiến đấu ta đều kế thừa, duy nhất khiếm khuyết là tốc độ cơ thể không theo kịp".

"Võ công của Vô Danh, dường như mình cũng có thể sử dụng".

"Nếu không nhơ lầm, loài khỉ này thường xuyên hoạt động theo bầy, bây giờ xuất hiện một con không phải là ... "

Tuy da thịt bên ngoài chúng xù xì như những tảng đá nhưng khi lột sạch phần thịt bên trong đỏ hồng tươi ngọn, lột da lóc xương, lại xuyên que gỗ lên giá bếp tự chế, rắc vài hột muối tinh chế lên phần thịt mọng nước, mũi hít hà hương thơm tỏa ra, Trần Hải hai mắt tỏa sáng.

"A, tìm thấy rồi, may mà có chuẩn bị trước, dụng cụ tạo lửa quả là vật cần thiết cho bất kỳ chuyến dã ngoại nào"

"Đói quá, may mà ba lô vẫn còn".

Liếc nhìn lên những ngọn núi đá vôi cao lớn, mặt trăng nhỏ bé không thể mang ánh sáng chiếu rọi quá rõ ràng nhưng những ánh mắt đỏ chót lấp lóe dày đặt trên đó vẫn làm người ta cảm giác ớn lạnh. Mặc kệ lũ khỉ tiếp tục rình mò mình, Trần Hải thần thục lấy ra dao quân dụng Trần Thanh Phong tặng, hắn bắt đầu lột da, sơ chế xác lũ khỉ đáng thương c·hết dưới kiếm mình.

"Kiếm linh tuy đã ngủ say nhưng may sao vẫn còn triệu hổi được thanh kiếm này".

Nhìn đám khỉ kéo nhau leo lên núi đá hai bên chạy trốn, Trần Hải thở phào nhẹ nhõm ngã ngồi ra đất, xung quanh ngoại trừ mấy chục xác khỉ chồng chất lên nhau đã không còn sinh vật nào khác, không gian thoáng chốc khôi phục bình yên vốn có.

Thầm cảm thấy may mắn mình có v·ũ k·hí trong tay, lại là thần binh chém sắt như chém bùn, nếu không với độ cứng rắn có thể so với cả sắt thép cùng độ dày thái quá của lớp da bên ngoài, dùng tay không Trần Hải cảm giác cho dù tay hắn nát nhừ cũng đừng mong xuyên thủng lớp da chúng.

Xoay người quét kiếm chém phăng đám khỉ đang lao xuống. Trần Hải vội vàng vận lực, một kiếm chém ngang, đánh tan lũ khỉ chặn đường rồi nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa đề phòng đám khỉ hai bên không ngừng xuất hiện, số lượng nhiều không kể siết, Trần Hải không nhớ mình đã đánh g·iết bao nhiêu, nhưng dù thế lũ khỉ không chỉ không sợ hãi, máu tươi dường như kích phát huyết tính của bọn nó mà càng truy đuổi điên cuồng.

Chân đạp mạnh xuống đất bổ ra một hố nhỏ, hắn tung người nhảy qua suối nhỏ, tứ dưới suối vài con cá nhỏ bất ngờ nhảy lên khỏi mặt suối, há miệng đầy răng nhọn muốn cắn liền bị Trần Hải đạp xuống, mượn lực tiếp tục đạp vài con rồi phóng người lên cao, kiếm chiêu sắt bén bổ xuống chém đôi một con Thạch Đầu khỉ phía dưới, tiếp tục quét ngang chân gạt ngã con bên cạnh, thuận thế kiếm đâm về trước xuyên thủng cổ một con bên trái, nghe thấy sau lưng có động tĩnh, hắn cứ thế xoay ngang kiếm mang theo cả cái đầu khỉ chém bay đầu một con đang tính đánh lén, sau đó Trần Hải tiếp tục xoay vòng chém phăng năm sáu đầu khỉ chúng theo lực ly tâm văng ra xa xa. máu tươi phút chốc nhuộm đỏ mặt rêu phía dưới, chảy tràn xuống suối, đám cả dưới suối bị máu tươi kích động không ngừng nhảy ra khỏi mặt nước, làm nước suối bắn tung tóe khắp nơi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đã bao lâu rồi chưa được ăn thịt tươi thế này, nay phải khai tiệc một bữa".

Đến tận lúc này, dường như đám khỉ đã bị sự hung tàn của Trần Hải chấn nh·iếp, chúng có chút e dè nhìn hắn, Trần Hải bước một bước, chúng sợ hãi lại lui một đoạn, Trần Hải cuối cùng cũng hiểu, đối với đám dã thú khát máu chỉ cần ngươi còn khát máu hơn cả bọn chúng, thì bọn chúng sẽ sợ hãi mà tự động rút lụi.

"Khốn kh·iếp thật, sao lại xui xẻo như vậy".

Chương 20: Thạch Đầu Khỉ

Tự giễu chính mình cơ thể quá yếu ớt, dù sao cũng là học sinh vừa tốt nghiệp mấy năm, suốt vài năm qua thời gian luyện tập của hắn còn không bằng thời gian mài đít trên quầy thu ngân của siêu thị, đi so sánh bản thân với tên cuồng tu luyện như Vô Danh đúng là so sánh chim sẻ với phượng hoàng.

"Là Thạch Đầu Khỉ sao".

"Thật là nguy hiểm". (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn bóng đen to lớn đang lượn vòng trên bầu trời, Trần Hải kh·iếp vía nép mình sát vào gò đá, đây là một khu vực đá vôi với nhiều đỉnh núi nhọn như bàn thạch, chúng phân bổ trên một diện tích rộng lớn, trong lúc chạy trốn con chim kia đuổi g·iết, Trần Hải vô tình chạy lạc vào đây, may mắn cho hắn có vùng núi đá che chắn mới miễn cưỡng trốn thoát một mạng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lười đi tìm chỗ cắm trại, theo quan sát bị rượt gần cả ngày của hắn thì nơi này chẳng có chỗ nào hợp lý cắm trại, tìm vào các hang núi có khi còn nguy hiểm hơn, dựng lều ngay nơi thoáng đãng này có khi là lựa chọn tốt nhất, tầm nhìn dễ quan sát, mặt nam giáp suối, tuy suối nhỏ nhưng bọn khỉ ghét nước ắt tránh được một đường bị tập kích, các mặt khác tuy đều là núi đã nhọn hoắt lại có bốn năm con đường có thể chạy trốn, dù sao địa thế hắn xem ra vẫn rất tốt, tiến có thể công, lùi có thể thủ, không lại thì có thể chạy.

"Cút đi"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Thạch Đầu Khỉ