Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Trở Về
"Ta lại thấy hắn đang liều mạng, mấy đối thủ của hắn đều không dám lấy thương đổi thương nên mới có thể cho hắn vào tận đây"
Trần Hải lần đầu trông thấy tình huống này, hắn hoang man lại gần một gốc cây, may mà cây nay bình thường, kiểm tra một lúc mới thở phào ngồi dựa vào. Mắt nhìn lên bầu trời, từ xa có một chấm đen nhỏ.
Trên đài cao, cùng lúc băng hàn kiếm vào vỏ nhiệt độ không khí cũng dần trở lại ban đầu, Vô danh thầm thở phào nhẹ nhõm, trọng tài thấy trận đấu có thể bắt đầu liền ra hiệu hai bên chuẩn bị.
"Để xem, lần này là sư tỷ Anna, cô ấy khác biệt hoàn toàn so với những người trước đó"
"Này nhân loại ngươi làm xước da ta rồi".
"Cho ta mượn thanh kiếm"
"Ta không ngờ có thể gặp em trên lôi đài này, em quả làm cho ta bất ngờ"
"Tuy nhiên, hắn chưa thức tỉnh năng lượng nguyên tố, vẫn chưa phải là đối thủ của nàng, về lâu dài vẫn sẽ bị ta mài c·hết". (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên tằm kiếm quyết gần như đạt tới cảnh giới thuần thục nhất, mỗi chiêu đều hung mãnh dị thường, đâm, chém, quét có thứ tự liên tiếp xuất ra gần như phong tỏa mọi đường lui của đối phương, thiếu nữ càng đánh càng kinh ngạc. Tuy nàng cũng sử dụng cùng loại kiếm pháp, biết rõ biến chiêu tiếp theo nhưng lại ngạc nhiên phát hiện mình vô pháp né tránh, nếu không nhờ gia trì phong hệ pháp thuật cũng sẽ không thể dễ dàng tránh thoát được, mà kiếm chiêu của nàng lại dễ dàng bị đối phương bắt bài, nhưng tốc độ nàng nhanh hơn đối phương dù kiếm chiêu của nàng đều bị Vô Danh đoán trước mà tránh đi các v·ết t·hương trí mạng, dù thế vẫn để lại vài vết sướt trên da thịt hắn.
"Không ổn".
Dù biết khoảng cách giữa hai người là quá lớn, Vô Danh vẫn bình thản đối mặt, dù sao trên lôi đài không thể hạ tử thủ, thiếu nữ thiên tài trước mắt là người bồi luyện vô cùng tốt.
"Ta sẽ không đầu hàng"
"Này, hình như nó ngày càng to ra thì phải"
"AAAAAAAAA" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không thú vị".
"Dù sao hắn cũng là con nuôi của sư phụ, được chỉ một vài bí quyết cũng dễ hiểu"
Người bên dưới còn như thế nói chi Vô Danh đứng đối diện, hắn rút ra trường kiếm, mặt mày xanh xao, miễn cưỡng lắm mới đứng vũng, quanh người vụn băng đang dần xuất hiện, trên mặt đất cùng hình thành một tầng băng mỏng, cả không gian tràn ngập khí tức băng hàn.
"Có nên chạy không nhỉ ?".
Dưới khán đài, khán giả nhìn riết cũng quen, dù phần lớn trận đấu Vô Danh đều thể hiện ra năng lực kiếm kỹ rất mạnh nhưng đều hầu như luôn bị áp chế gắt gao bởi những người đã thức tỉnh nguyên tố lực, thứ khiến hắn có thể tới trận chung kết bây giờ.
"Lại là cái quái gì nữa đây"
"Đúng vậy, nam nhân phải như vậy mới tốt".
"kệ đi, hắn không có thiên phú ma pháp cả đời chỉ là một võ phu thôi"
Nhìn biển hoa xinh đẹp, cảm giác mặt đất thô ráp, Trần Hải chống người đứng lên, một cơn choáng váng ập tới khiến hắn phải dựa vào gốc cây bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.
"C·hết tiệt". (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đậu phộng nó, không xem nữa, còn xem tiếp ta chắc c·hết cóng trong này mất"
"Cái cái gì, đây là đâu"
"Vẫn còn đứng vững sao, ta đúng là phải nhìn em bằng con mắt khác rồi"
kiếm đưa tới, hai mũi kiếm chạm nhau, trong không gian vẩy đầy máu tươi, hai mắt Vô Danh cũng đầy tơ máu, cặp mắt hung tàn kh·iếp người, kiếm chiêu biến hóa vi diệu, theo từng tia máu vẩy ra giữa không trung hình thành một bức tranh tuyệt mỹ thê lương, giữa màn mưa máu rối mắt, thiếu nữ hơi nhíu mày, nàng cảm giác bóng dáng Trần Hải hơi mờ đi, hắn như ngụy trang giữa không gian máu tanh này, thân hình biến ảo càng khó nắm bắt.
Phát giác mình sử dụng ma thuật, thiếu nữ giật mình, muốn thu tay đã quá muộn, thần hô không ổn vừa quay đầu lại đã thấy Vô Danh ngã ra trên đất, cùng lúc đó trong cơ thể Vô Danh Trần Hải cũng bị cơn đau làm méo mó cả linh hồn, theo Vô Danh hôn mê hắn cũng bị chấn cho tối xầm hai mắt, linh hồn bị kéo ra khỏi mớ ký ức hỗn loạn quay trở về thế giới thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trận chung kết rồi à".
Bò lăn ra đất mới trốn thoát, nghe tiếng động lớn sau lưng, hắn quay đầu lại nhìn, trong khói bụi mịt mù một sinh vật dạng chim to bằng cả tòa nhà đang nỗ lực rút chiếc mỏ sắc nhọn của mình từ gốc cây to lớn, Trần Hải nuốt một ngụm nước miếng nhìn cây to đã đổ sập, lại nhìn chim lớn, lòng cảm thấy bất an.
Chương 19: Trở Về
"Phong nguyên tố sao, cố ấy mới 16 tuổi như chúng ta không ngờ thức tỉnh cả hai nguyên tố phong, băng, còn luyện thành cả pháp thuật cấp thấp, đúng là thiên tài ngàn năm có một suốt lịch sử đế quốc".
Giờ phút này, trên đài cao, Vô danh cả người đẫm máu đứng lặng trên lôi đài, hai mắt bình thản, hắn nhìn thiếu nữ đang lao tới, tay phải cầm kiếm rạch một vết thật sâu trên tay trái, máu tươi dọc theo lưỡi kiếm chảy xuôi xuống mặt đất.
"Con mẹ nó, là ưng sao, ưng gì to như vậy"
Đám người bên dưới phấn khởi rút bảo kiếm của mình ném lên, ai nấy đều tranh công lấy lòng mỹ nhân, thiếu nữ tiếp được thanh kiếm đầu tiên, số còn lại nàng không động, tự có một luồng gió mát đẩy chúng trở về bên chủ nhân.
Nàng tự nói, nhìn Vô Danh mang nhiều hứng thú.
Theo tiếng trọng tài hô lên, hai người cùng lúc lao tới, thân hình thiếu nữ nhẹ nhàng như gió, linh hoạt né tránh mọi đường kiếm Vô Danh đánh tới, mà mỗi lần né tránh thành công nàng ngay lập tức sẽ phản công để lại vài vết chém trên người Vô Danh, hàn khí từ vết chém thấm vào khí huyết khiến cả người hắn lạnh như băng, dù thế hắn vẫn cắn răng chống đỡ, xuất kiếm càng hung bạo.
Trên lôi đài, mặc cho những lời bàn tán về mình, Vô Danh toàn bộ tinh thần tập trung cao độ, ánh mắt ngưng trọng nhìn thiếu nữ đối diện mình, nàng ta vô cùng xinh đẹp, cặp mắt hoa đào câu hồn đoạt nhân nhìn hắn, miệng nở nụ cười thật tươi
Võ trường thoáng chốc ít đi chín thành, phần lớn người còn ở lại đều đã sơ bộ thức tỉnh năng lượng nguyên tố, miễn cưỡng chống lại hàn khí nhập thể, dù thế tám phần trong đó đều quá sức mà mặt trắng bệch, môi tím tái.
Thiếu nữ buồn chán thu kiếm vào vỏ, đưa mắt nhìn khán giả bên dưới nhàn nhạt nói (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vô Danh thế mà có thể đến tận đây, là ta đang mơ sao".
Trần Hải giật mình từ dưới đất ngồi bật dậy, quanh hắn là một khu rừng xanh thẳm tươi tốt, trên vai còn có một chú sóc hai đuôi đang mở đôi mắt to lúng liếng nhìn hắn đầy hiếu kỳ, xa xa hoa nở đỏ rực, từng khóm hoa màu máu rực rỡ lay động dưới ánh mặt trời, hoa cũng dị biến mà sinh cánh hoa kỳ dị, mỗi cánh lại chia nhiều cánh nhỏ, cứ thể chia ra thành một chùm hoa nhỏ đỏ chót.
"Không thể không nói, về phương diện kiếm thuật hắn đúng là thiên tài"
"Đau quá"
"Lạnh thật là băng hàn kiếm, kiếm kia là vật gia truyền của gia đình công tước xứ York, nghe nói là một trong thất vũ kiếm của thiên hạ, bên trong có phong ấn một con Chim Băng cổ đại"
Cảm giác mũi kiếm mát lạnh sau lưng, nàng vô thức vận lực quanh người, hàn băng tụ tập, bọt máu khắp lôi đài phút chốc đông cứng thành băng, hai cây băng thứ bất ngờ từ không gian hình thành, Vô Danh đang lao tới bị biến cố đột ngột không kịp né tránh, dù phản ứng nhanh nhạy tránh thoát một thanh, thanh còn lại vẫn như cũ từ bụng hắn xuyên thấu mà ra.
"Đừng luôn nói như thế, kiếm pháp hắn đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh rồi, trước 16 tuổi như vậy đã được xem là thiên tài nha"
Một giọng nói già nua bỗng nhiên xuất hiện, Trần Hải giật nảy mình lui ra xa, cây hắn từng dựa lúc này đung đưa cành lá, rễ cây từ dưới đất mọc lên, nó bắt đầu đi trên đất bằng di chuyển ra xa Trần Hải, làm như sợ tên nhân loại phiền phức này sẽ làm hỏng bộ vỏ quý báu của mình.
"Đến rồi, hắn sắp xài chiêu đó"
Trần Hải híp mắt quan sát, bắt đầu cảm thấy không ổn lắm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.