Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22 : Kế Hoạch
Đã đạt được mục đích Trần Hải cũng không tiếp tục ở lâu, tung người nhảy xuống vạch đá, đạp vài cái đã tới mặt đất, bước chân nhẹ nhàng trở về hang động. Ngay khi Trần Hải rời đi, một tiếng động lớn truyền tới, một con khỉ to lớn tung người từ núi đá bên cạnh nhảy qua, lực đạo to lớn khiến cả núi đá chấn động, đất đá từng tảng to nhỏ rơi xuống, khỉ kia nhíu đôi mắt to, ngon cái to bè chấm chút máu còn chưa khô trên vách đá đưa lên mũi hít hít, sau đó nó ngó nghiêng nhìn quanh không phát giác bóng dáng dịch nhân nào liền tức giận ngửa mặt lên trời gầm to, âm thanh chấn động khắp vùng, những con khỉ còn lại nghe vậy đều sợ hãi co ro một góc.
"Éc, éc".
"Chưa được, ngay khi mình đột phá cấp 2". (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sẽ là ngày c·hết của nó"
Ánh mắt Trần Hải lóe lên sát khí
***
"Thanh Tuyết, con ở đó sao, ngày mai phải đi Cứ Điểm số 1 rồi, con về ngủ sớm đi".
Từ ban công bên ngoài có giọng nói vang lên, bóng người lúc này mới sực tỉnh, hô lớn ra ngoài.
"Cuối cùng cũng cắt đuôi được con khỉ này"
Bước ra cửa động, Trần Hải ngước mặt nhìn trăng sáng trên bầu trời, trăng không quá sáng cũng không quá tối, đúng là thời điểm lý tưởng cho việc đi săn, nói rồi nhún chân đạp lên núi đá phóng người qua lại, thân hình như quỷ mị len lỏi trong màn đêm.
Bên này chân trước vừa bước vào cửa động, tai sau đã nghe thấy âm thanh giận dữ truyền tới, hắn nhếch mép cười gằn.
"Lại đói bụng rồi".
Nàng đặt tấm hình trở lại vị trí ban đầu, một giọt nước mắt bất giác rơi xuống, tấm kính thấm nước nhòe đi chốc lát rồi lại khôi phục như thường, nàng bước đến ban công, chần chờ chốc lát, thân hình hơi méo mó dã xuất hiện chỗ cũ, đưa tay cầm lên khung ảnh, tháo ra mặt kiếng, mang theo tấm hình rồi lần nữa biến mất, phòng trong phút chốc trở lại không gian yên tĩnh như ban đầu, chỉ là trên giá sách đã thiếu đi một bức ảnh không hề bắt mắt.
"Đến bao giờ mới có thể trở về nhà đây".
"Lại tăng bốn điểm"
Thời gian có thể làm con người thay đổi, những biến cố ập đến có thể gia tốc quá trình đó, trải qua biết bao nhiêu chuyện, trên gương mặt non nớt của Trần Hải đã ít đi mấy phần ngây thơ, nhiều thêm mấy phần thành thục lão luyện, hắn ngẩng đầu xuyên qua lỗ trời nhìn ánh trăng trên cao, lòng phiền muộn vô cớ kéo tới.
Khu nhà trọ của Trần Hải trong cứ điểm của hắn vẫn như cũ vắng lặng bóng người, trong căn phòng tồi tàn, một bóng hình xinh đẹp đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng, nàng cầm lên tấm hình trên kệ sách, ngoại trừ một tấm hình gia đình bốn người đang cười vô cùng vui vẻ, chỉ còn lại một tấm khác có hai người đang dựa sát vào nhau, tuy không nắm tay thân mật nhưng cảm giác ấm áp vẫn hiện rõ trên hai gương mặt non nớt.
Nhìn bóng dáng khỉ to lớn giận dữ vung nắm đấm đập loạn khắp nơi, theo khói bụi kéo hình bóng nó đi xa, Trần Hải thở phào nhẹ nhõm, dù không chiến thắng nhưng thành tích một thức tỉnh giả cấp 1 có thể từ trong tay dị thú đột biến cấp 2 thoát thân cũng đủ làm hắn tự hào.
Trên một núi đá lưng chừng, Trần Hải một tay bám vách đá, một tay cầm lấy xác khỉ không trọn vẹn vác lên vai, không tới một giờ đi săn, hắn đã chém được bốn con, vừa đủ cho một ngày sử dụng. Không thể không nói lũ Thạch Đầu Khỉ trong đây dù bị hắn chém g·iết không ít vần còn dư lại số lượng khá nhiều.
Nghĩ thông suốt, Trần Hải quyết định nằm xuống nghỉ ngơi, sau một khi nghỉ một lúc hắn bắt đầu lấy kiếm ra luyện vài đường Thiên Tằm kiếm quyết, kiếm chiêu xé gió mà ra, trên vách đá rạch ra vài đạo vết kiếm thật dài, ánh sáng từ ngoài rọi vào phản chiếu hình bóng Trần Hải trên vách động, bóng người biến hóa chập trờn như ảo như thật.
Nhìn bảng thông tin trước mặt, Trần Hải thỏa mãn nhấm nháp thịt khỉ còn sót lại, hắn đã hình dung ra cách sống tiếp theo của mình, ban ngày lũ khỉ lẫn vào núi đá xung quanh, với khả năng ngụy trang bẩm sinh của mình, dù là Trần Hải căng mắt tìm kiếm vẫn rất khó tìm thấy, nhưng nếu đi vào ban đêm hắn có thể thông qua cặp mặt đỏ của chúng để xác định vị trí.
Mặt Trời trên cao chiếu rọi xuống, phản chiếu trên bề mặt đá lấp lánh ánh sáng mĩ miều, bị chặn bởi những núi đá hùng vĩ, ánh sáng yếu ớt còn sót lại chiếu lên gương mặt nhễ nhại mồ hôi của Trần Hải. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mẹ, con trở về ngay"
Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng chốc màn đêm đã phủ xuống.
Nhớ lại tình cảnh bị đuổi g·iết suốt mấy tiếng đồng hồ, dù là người hiền lành như Trần Hải cũng cảm thấy tức giận, và sự tức giận cần được giải tỏa, hắn đưa mắt tìm kiếm mục tiêu, khu vực núi đá này là địa bàn lũ Thạch Đầu Khỉ nên hắn không cần mất quá nhiều thời gian đã trông thấy ba con Thạch Đầu Khỉ đang bám người trên vách đá cách chỗ hắn không cao hơn năm mét.
Chương 22 : Kế Hoạch
Xác định được mục tiêu, Trần Hải nép mình sau chỏm đá, ba con khỉ nhỏ vẫn hồn nhiên không biết nguy hiểm đang rình rập, chúng nó cứ theo lộ trình leo xuống, lúc vừa chạm chân xuống đất, một bóng người từ cách đó không xa lao v·út tới, kiếm quang sáng loáng, ba cái đầu khỉ nhảy múa trên cao, theo ba cột máu phun ra, thân thể chúng ngã quỵ xuống, kề bên là ba cái đầu còn trừng to mắt, hiển nhiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Nói rồi thoải mái hát một điệu dân ca, nhảy chân sáo bước vào trong động, để tránh ánh lửa có thể tỏa ra ngoài thu hút con khỉ kia, trong động hắn không đốt lửa to, chỉ có trần động có một cổng trời tự nhiên, một lỗ to hình thù bất quy tắc mang ánh trăng sáng chiếu vào bên trong, ngay cạnh bếp lò hiu hắt ánh lửa nhỏ chập chờn lay động trong gió.
"Hừ cho ngươi sống thêm mấy hôm nữa" (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ khuya hôm qua cho đến khi mặt trời mọc, Trần Hải bị con khỉ đầu đàn truy đuổi, sau một vài phen thử sức, hắn không thể không thừa nhận, lấy tốc độ hiện giờ của hắn hoàn toàn không theo kịp dị thú cấp 2, và mặc dù có lợi khí dễ dàng xuyên qua tầng phòng thủ của nó nhưng sức mạnh không đủ, hắn chỉ đâm vào chưa tới một tất, không cách nào tạo thành v·ết t·hương rõ ràng trên cơ thể da dày thịt béo kia.
"Tới giờ đi săn rồi".
Suy đi tính lại, Trần Hải quyết định rút lui chiến thuật, dựa vào ưu thế vốn cũng không tính là ưu điểm, cơ thể nhân loại nhỏ bé dễ dàng lẩn khuất trong các phiến núi đá lõm chỏm, trong các hốc đá nhỏ hẹp rải rác khắp vùng núi bất tận này. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hẳn bây giờ Thanh Tuyết đang rất lo lắng". (đọc tại Qidian-VP.com)
Trăng tròn trên cao phút chốc biến thành một gương mặt quen thuộc, Trần Hải thất thần giây lát, vừa chợp mắt hình ảnh kia đã tan biến, hắn nuối tiếc thì thào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.