Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27 : Vùng Đất C·h·ế·t ?
"Nó dường như rất rõ ràng địa hình ở đây"
"Meo".
Trần Hải dung nhập vào Vô Danh quan s·át n·hân sinh của một người dường như là một kiếp nào đó của mình, hắn như dần dung nhập vào thế giới này, liệu có một ngày nào đó hắn sẽ vĩnh viễn lưu lại không bao giờ trở về được nữa, vĩnh viễn là một kẻ quan sát cô độc.
Ngửa mặt nhìn lên là bầu trời đêm, mặt trăng to vô cùng gần như lúc nào cũng có thể đâm vào hành tinh này, xa xa những vì sao vẫn chiếu sáng đẹp đẽ nhưng các chòm sao Trần Hải quen thuộc trên trái đất đã hoàn toàn biến mất, dù muốn hay không hắn cũng phải thừa nhận một thực tại.
Cảm giác ngứa ngáy trên mắt khiến Trần Hải tỉnh giấc, hắn đưa tay đẩy mèo nhỏ trên người xuống, vừa ngồi dậy Trần Hải liền mở to mắt, miệng cũng theo phản ứng mà há ra, mãi lâu không khép lại được.
Đây có vẻ như là năng lực của hắn, thứ năng lực mà Vô danh từng đề cập trước đây, khởi đầu dường như là khi hắn ngủ, cơ thể yên bình, tâm trí chìm vào giấc mơ, đó là lúc hắn sẽ xuất hiện ở nơi đó, đại lộ giao giới quá khứ và cả tương lai chăng ? hắn có thể quan sát vố số trải nghiệm nhân sinh của mình ở các kiếp khác nhau trong các thế giới hoàn toàn khác biệt.
"Meo, meo" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ước ao dừng lại khi Vô Danh mệt mỏi ngã ra đất, nét mặt bơ phờ đầy mồ hôi không thể lấn át hai mắt đầy vẻ vui mừng,.
Nhìn thanh kiếm quen thuộc trong tay Vô Danh bay múa giữa không trung, mắt Trần Hải lóe sáng, có phải thanh kiếm này là vật dẫn, dẫn hắn tiến vào giấc mơ này, nó chứa đựng mảnh vỡ ký ức của Vô Danh, thứ đã dung nhập vào cơ thể hắn, nếu trong vô số hành tinh khắp vũ trụ này, liệu sẽ có những vật dụng khác của những kiếp khác của hắn đang rải rác khắp nơi.
Chẵng lẽ hang động mình ở có vết nứt xuyên đến không gian này, Trần Hải vội vàng xoay người, mắt đảo bốn phía, nhưng điều làm hắn tuyệt vọng lại chẳng có bất cứ khe nứt không gian nào.
"Ta không con ở trái đất nữa"
Cứ thế cả hai người trước kẻ sau di chuyển trên phiến địa vực hoang vu cằn cỗi này suốt mấy tiếng đồng hồ, Trần Hải cũng sơ bộ nắm được địa hình ở đây, chỉ có ba chữ .
Bây giờ là Vô Danh, liệu sau đó còn có thể là ai khác nữa, lại một kiếp khác của hắn chăng ? có vô vàn hình chiếu mà Trần Hải đã quan sát được, điều đó nói lên trong quãng thời gian dài đằng đẵng của vũ trụ này, hắn đã trải qua vô số cuộc đời khác nhau, trải nghiệm vô số cách sống khác nhau.
Ngay lúc nãy, vào thời khắc đó, Vô Danh cảm giác có một nguồn sức mạnh kỳ lạ theo thân kiếm tràn vào cơ thể hắn, cùng lúc đó lại có một luồn năng lượng theo cơ thể hắn trở lại lưỡi kiếm, nó phóng ra khỏi thanh kiếm hình thành một luồng sức mạnh vô hình, lá cây cách xa Vô Danh năm mét trước mặt dễ dàng bị hắn chém đứt, tuy không chuẩn xác làm đôi như sư phụ từng sử dụng, nhưng đó chắc chắn là kiếm khí, cuối cùng thì sau bao nỗ lực, hắn đã nắm giữ sơ bộ kiếm khí, chính thức trở thành một kiếm sư nhập môn.
Tiếng mèo bên dưới lần nữa đánh thức hắn, Trần Hải dụi dụi hai mắt, lại lấy tay cáu vào đùi mình, cảm giác đau đớn chân thật nói rõ ràng hắn đã thoát khỏi giấc mơ.
"Mèo con, ngươi đi đâu vậy, mau quay lại"
Vẻ mê mang trên mặt Trần Hải ngày càng đậm, trước mặt hắn là một vùng đất hoang vu khô cằn kéo dài hết tầm mắt, mặt đất màu xám trắng cứng rắn ngoài cát chỉ còn lại đá, đá to đá nhỏ rải rác khắp nơi, à ngẫu nhiên xen lẫn trong đó còn có vài tinh thể pha lê đẹp mắt mọc nổi lên trên bề mặt
Chương 27 : Vùng Đất C·h·ế·t ?
"Thế quái nào ta đến được đây"
"Nhột, nhột, dừng lại mau".
Nhìn méo nhỏ phía trước di chuyển vô cùng phức tạp, lúc thì đi thẳng, lúc quẹo trái, có đôi khi sẽ dừng lại, mũi nhíu nhíu lại như đang ngửi mùi rồi kêu một tiếng vui vẻ nhanh chân chạy đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chuyện quái gì xảy ra, sao ta lại ở đây". (đọc tại Qidian-VP.com)
Tự nói rồi tự cười chính mình, một con mèo yếu ớt lại còn trọng thương chưa khỏi có thể mở cổng không gian dịch chuyển hắn sang đây sao.
Đúng lúc Trần Hải còn đang đau đầu, mèo nhỏ bỗng chốc nhảy xuống khỏi người hắn, hướng về phía hắn kêu lên hai tiếng sau đó nhắm một hướng phóng đi, Trần Hải giật mình lúc này mới sực tỉnh.
Không gian chưa biết tiềm ẩn những de dọa không lường trước được, Trần Hải lòng bất an nhưng vẫn quyết tâm đuổi theo, trong không gian cô độc này nếu chỉ có mình hắn thật sự sẽ bị bức đến phát điên, có một con vật làm bạn không phải là lựa chọn tồi, nếu có thể hắn thật không muốn mèo con c·hết đi.
"Chẳng lẽ do nó"
Bây giờ tiếp tục tuyệt vọng cũng không ít gì, Trần Hải dự định đi thám hiểm vùng đất này, biết đâu sẽ có khe nứt khác dẫn về trái đất, thức ăn còn đủ mấy ngày, cộng với cơ thể thức tỉnh giả bền bỉ nhịn ăn nửa năm cũng không phải vấn đề gì, chỉ là nước uống đã gần hết, hi vọng trong vòng một tháng hắn tìm ra biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt.
"Meo, meo, meo"
Mèo con dừng lại bên một núi đá hình vòm có nhiều lỗ nhỏ như tổ ong, nó quay đầu nhìn về Trần Hải kêu lên vui vẻ, dẫn đầu nhảy vào một lỗ trong đó, Trần Hải thấy vậy cũng đuổi theo, hắn vừa chui đầu vào, cảnh tượng bên trong làm Trần Hải sửng sốt, một biển tinh thể hình trụ lớn nhỏ như pha lê chiếu sáng cả không gian thoáng đạt bên trong, pha lê mọc khắp nơi trên mặt đất, cả trên vách tường bao trùm kéo dài lên hết mài vòm rỗng của ngọn núi làm cả không gian sáng bừng lên ánh sáng màu xanh lam huyền bí.
Có được chúng Trần Hải liệu có thể bước vào những hình chiếu đang chạy trốn khỏi hắn, tìm về những ký ức đã lãng quên của quá khứ xa xôi, tiếp nhận nhân quả bản thân phải gánh chịu, là tốt, là xấu không thể nói rõ ràng được, nhưng những kiến thức, năng lực của kiếp trước có thể lần nữa thuộc về hắn, nếu Trần Hải có thể tổng hợp toàn bộ sức mạnh của vô số những quá khứ đã bị lãng quên, chỉ cần bọn họ mang sức mạnh như Vô danh, chẳng phải khi đó hắn sẽ có một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn.
"Meo, meo"
"Vùng đất c·hết" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là nghĩa đen đúng nghĩa, không một ngọn cây cọng cỏ, không một sinh vật sống, chỉ có đá và cát bao trùm toàn bộ không gian, ngạc nhiên là ở đây Trần Hải vẫn hít thở được, rõ ràng là có oxi tồn tại, sao lại không có chút dấu hiệu sự sống nào.
Tưởng chừng rất nhanh sẽ đuổi kịp, đáng tiếc hắn đã đánh giá thấp tốc độ mèo nhỏ, nó di chuyển vô cùng linh hoạt, tốc độ dường như vượt hơn cả Trần Hải, nó đi một đoạn rồi dừng lại quay đầu nhìn hắn, sau đó tiếp tục di chuyển, dường như không phải Trần Hải đang đuổi theo bắt mèo nhỏ mà chính nó đang dẫn Trần Hải đi.
"Kiếm khí, cuối cùng cũng nắm được sơ bộ một chút rồi"
Hồ nghi nhìn mèo nhỏ đang cọ sát vào chân mình, ánh mắt Trần Hải hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Meo, meo". (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.