Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26 : Kiếm Khí
Vô Danh ngạc nhiên nhìn nhà khọ được phong kín, từ khi hắn có nhận thức nhà kho này vẫn luôn như vậy, khóa kín cửa, dù cho hắn nhiều lần dò hỏi, sư phụ chỉ mỉm cười trả lời.
Sư phụ bước vào, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, lão vốn muốn phong bế nó mãi mãi, vĩnh viễn cùng không để nó xuất hiện trước mặt Vô Dang, lão làm hết thảy đều muốn hướng Vô Danh đi xa khỏi con đường kiếm sĩ, nhưng đáng tiếc có vẻ số mệnh đã gắn liền hai cá thể này với nhau, ngay từ ban đầu.
Đến khi bước vào cổng sân nhỏ trong tay hắn đã đầy quà, chủ yếu đều là các món đơn giản, nào là bánh tự làm, trái cây nhà trồng, giỏ tự đan,...
Vô Danh biết khó lòng từ chối lòng tốt của người khác, đưa tay nhận lấy, trước khi đi bã lão còn nhiệt tình giới thiệu cháu gái làm nghiên cứu sinh trong học viện học giả hoàng gia, bà lão quá nhiệt tình làm Vô danh vốn trầm tính phải bỏ chạy trối c·hết, trên đường về nhà hắn còn đụng không ít người quen, mấy năm không thấy ai nấy đều rất nhiệt tình.
Bà lão thoáng chốc đã nhận ra hắn, Vô Danh cũng rất vui vẻ, mấy năm không gặp cụ bà quả phụ nhà James vẫn không thay đổi nhiều, khác biệt duy nhất chắc có lẽ là tóc đã lơi phơi thêm vào chấm bạc, bà lão rất vui vẻ kéo tay Vô Danh, từ trong túi đồ mang theo lấy ra vài chiếc bánh táo đưa tới.
Vô Danh vội để đống quà xuống tiếp lấy kiếm gỗ bay tới, vừa nhìn lại đã thấy sư phụ đến trước mặt mình, kiếm quang lóe lên, hắn theo phản xa đưa tay đón đỡ, lực đạo chênh lệch đánh bay hắn ra xa, chưa kịp định thần, sư phụ quét kiếm, một đạo kiếm khí hình bán nguyệt đánh ra, Vô Danh vội cúi người né tránh, kiếm khí trảm lên đá to phía sau để lại một vết kiếm hằn thật sâu trên phiến đá, Vô Danh quay đầu, miệng không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.
Vừa bước chân vào phòng ngủ của bản thân, trên giường đã để sẳn một bộ y phục tập võ, Vô Danh thoáng cảm động, không thể để sư phụ chờ lâu, hắn mặc vội y phục, tùy ý sắp xếp quà tặng trong góc phòng, không kịp chờ đợi cầm kiếm gỗ bước ra sân. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Con có biết kiếm khí là gì không"
Vô Danh nghe được hai mắt tỏa sáng, vui mừng chạy vào phòng trong, sư phụ cuối cùng cũng chịu dạy hắn, trước đây cầu rất lâu sư phụ đều nói chưa đến lúc, vả lại lúc đó hắn còn ước mơ làm Ma Kiếm sĩ, việc có hay không học được kiếm khí cũng không trọng yếu, nay ma pháp vô vọng, con đường trở thành kiếm sĩ dường như lựa chọn duy nhất của hắn, trừ khi Vô Danh hắn thật muốn người giống như tên là một tên vô danh an nhàn hết cuộc đời này.
"Kiếm khí từ kiếm sinh ra, một kiếm sư được thanh kiếm của mình công nhận sẽ tự học được kiếm khí, nó không có phương pháp cụ thể, con cứ luyện kiếm, luyện đến một ngày kiếm khí sẽ tự phát ra, càng luyện kiếm khí càng mạnh mẽ, càng sắc bén, đến cuối cùng thậm chí có nó có thể chém đoạn cả thời không"
"Cầm thanh kiếm này diễn luyện Thiên Tằm kiếm quyết đi, hôm nay không luyện trăm lần đừng mơ ăn cơm".
Ánh mắt lão có sự hướng tới, rõ ràng đó chỉ là truyền thuyết, đỉnh cao mà mọi kiếm sư mơ ước nhưng chưa từng có ai chạm tới.
"Vào thay đồ đi, hôm nay ta sẽ dạy con về kiếm khí" (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ ngày Vô Danh cầm lên thanh kiếm gỗ trong phòng hắn khi vừa tròn năm tuổi, ngày hắn biểu thị ra thiên phú kiếm thuật xuất chúng, và ngày này khi hắn là kẻ hiếm hoi không cách nào cảm thụ được ma pháp, đến tận đây lão mới tỉnh ngộ, dù lão có cố ngăn cản, số mệnh sớm muộn gì cũng phải diễn ra, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chương 26 : Kiếm Khí (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đây là".
"Đúng vậy, nó sinh ra là dành cho con"
"Quả nhiên là thế, ma kiếm chỉ có mình Vô Danh có thể sử dụng".
Sư phụ ra hiệu cho Vô Danh rồi tự mình bước đi.
Nghe không hiểu lời nói của sư phụ mình, Vô Danh bước tới, tay cầm vào chuôi kiếm, cảm giác quen thuộc xuất hiện, tay dùng lực nhẹ nhàng rút thanh kiếm từ tảng đá lớn, Robert nhìn thanh kiếm trong tay Vô Danh mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Vô Danh nhìn thanh kiếm lại nhìn sư phụ mình, ông ta khẽ gật đầu.
"Cầm lấy ăn đi, mang cho cả sư phụ cậu nữa, là bánh ta tự làm, ăn rất ngon"
"Nơi đó giam giữ một con ác quỷ" (đọc tại Qidian-VP.com)
Vô Danh đi tới quan tâm hỏi, Robert quay đầu bước đi không dừng lại.
Phòng trong có giọng nói của sư phụ truyền ra, hiển nhiên ông đã nhận được tin tức, Vô Danh đang vui vẻ, lòng thoáng chốc trầm xuống, muốn bước vào thì cửa đã mở ra, sư phụ cầm hai thanh kiếm gỗ bước tới, ném một thanh cho hắn.
"Đi theo ta".
Lão ngửa mặt lên trời, hốc mắt hơi ướt, như hoài niệm điều gì đó.
"Rút nó ra đi".
Nhưng có lẽ đó đều là lời nói lừa gạt trẻ em mà thôi, theo ổ khóa được mở ra, không gian bên ngoài mang theo chút không khí tươi mát tràn vào nhà kho đã đóng bụi từ lâu, xuyên qua ánh nắng buổi sáng, Vô Danh có thể trông thấy cuối nhà kho có một thanh kiếm bình thường đang cắm vào một tảng đá lớn. Mắt hắn lộ vẻ ngạc nhiên, nhà kho này thế mà để cất chứa một thanh kiếm sao.
Sư phụ quay đầu nhìn hắn, kiếm khí tiêu tan, cảm giác khó thở biến mất, Vô danh thở phào cầm kiếm bước nhanh tới (đọc tại Qidian-VP.com)
"Kiếm khí sao".
Trong sân tập, sư phụ tuy đã già, tóc đã điểm bạc nhưng cả người đứng lặng trong sân, áo bào không gió tự bay, thân hình thẳng tắp như một thanh lợi kiếm, kiếm khí xông thẳng lên trời, mặt không giận tự uy, áp bách không phát tự lộ, kiếm khí không nhắm vào người hắn vẫn làm Vô Danh cảm giác da thịt đau rát như có nghìn thanh kiếm nhỏ đang cứa vào da thịt.
"Đúng vậy".
"Đến đây đi"
"Sư phụ"
"Cảm ơn bà bà"
"A, là nhóc con Vô Danh đây mà, mấy năm không gặp cao lớn không ít rồi nha"
"A, không phải chứ sư phụ".
"Ma pháp sư có ma pháp, vu thuật sư có vu pháp, quyền sư có ý lực, chúng ta kiếm sư cũng có kiếm khí, trên một nguyên tắc cơ bản nào đó đều là một, chỉ là hình thức biểu hiện khác nhau, chúng ta không cần phải minh tưởng hòa hợp nguyên tố như ma pháp sư, cũng không cần phải hiến tế quỷ thần đổi lấy lực lượng như vu sư, càng không rèn luyện cơ bắp nâng cao ý lực như quyền sư"
Vô Danh mờ mịt lắc đầu, sư phụ cũng không giận, ông từ tốn nói
Nói rồi ông vung kiếm, kiếm khí xẹt qua giữa không trung, nhẹ nhàng chém đoạn một phiến lá rơi xuống đất phân thành hai nửa.
Từ sau lưng vang lên tiếng kêu rên khổ sở của Vô Danh.
"Thanh kiếm này rất đặc biệt".
Khác với võ trường rộng lớn, khu nhà nhỏ của sư phụ nằm khuất trong góc phố 28 thơ mộng, khu phố bình dân yên bình, từ đầu ngõ hàng dài cây xanh thoáng đãng làm lòng người sao xuyến, Trần Hải bước tời, đi vài bước đã bị một bà lão chặn lại.
"Sự phụ người làm sao vậy".
"Về rồi sao, ta đợi con nãy giờ"
Sư phụ nhìn hắn thản nhiên nói
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.