Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31 : Nguyên Nhân
"Ta lấy danh nghĩa hỏa thần tối cao, ban cho các ngươi năng lực bất tử vĩnh hằng"
"Hỗn mang chỉ quan tâm đến vật sống, bọn chúng muốn hút sạch sinh lực trong phiến vũ trụ này"
Trần Hải phát hiện thâm tâm người hắn nhập vào lần này đang vô cùng phức tạp, sau đó hình ảnh lai lướt đi, giờ đây là trong một quảng trường rộng lớn bên trong một lòng núi, hắn đang đứng trên bệ cao, đưa mắt nhìn hàng dài binh sĩ trăm vạn người bên dưới.
Theo tiếng kêu gào đau đớn lan tràn như địa ngục, những bóng người quằn quại trên mặt đất.
"Muốn tồn tại các ngươi phải đánh đổi một thứ"
Gương mặt khô cốt lóe lên nét an tường hiếm có, ngay cả hai ngọn lửa trong hốc mắt cũng ảm đạm ít nhiều.
Sinh cơ dần dần tan biến, máu huyết dần cạn kiệt, toàn bộ không gian yên tĩnh như nước.
Khung cảnh trước mắt lướt qua như hình ảnh trôi đi khi nhìn qua khung cửa sổ trên một con tàu cao tốc tốc độ cao.
Hắn giơ lên quyển sách, miệng niệm chú ngữ kỳ quái, cùng lúc đó xung quan vách núi, dưới nền đất bỗng xuất hiện vô số ký tự huyền ảo, trong lúc mọi người còn chưa hiểu ra sao, một ngọn lửa màu lam theo đại địa bốc lên, thiêu đốt toàn bộ không gian.
"Nàng hãy cố chịu đựng"
Mắt khô cốt lóe lên vẻ không nỡ, nhưng rất nhanh sau đó hiện lên sự quyết tâm.
Hình ảnh lại thay đổi, lần này hắn ở trong một tòa thành to lớn vô ngần, vẫn là một bộ xương khô mặc bộ pháp bào cũ kỹ, trên tay không biết khi nào có một ngọn nến đang đốt cháy, hắn giơ cao ngọn nến, đại địa trăm vạn dặm xuất hiện một ngọn lam hỏa thiêu đốt hết thảy, những sinh vật dị dạng kêu gào trong đau đớn, xung quanh người chúng hắc khí tuôn trào hình thành vô số bóng đen hình thù quái lạ điên cuồng lao tới.
"Ba ba con muốn đi a" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chàng đi đi" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỗng nhiên lúc này, nó ngẩng đầu, nhìn xuyên qua vách núi như nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Trần Hải đi tới, hắn cũng vươn tay chạm vào, ngăn cách một bức tường kết giới, hòa vào một cùng tay của nàng.
Hắc khí chạm vào khô cốt như viên băng rơi xuống hồ nước nóng, bốc lên khói đen cuồng cuộn rồi tan thành hư vô.
"Ta không muốn chàng nhìn thấy" (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói từ hư vô vang lên, con mèo vẫn như cũ không có sức sống nằm ở trên nền điện thờ, phía sau là bức tượng của chính nó.
"Mau tỉnh dậy"
Từ bên trong lam hỏa càng cuồng bạo, ngay cả với cơ thể bất diệt thân cận lam hỏa như hắn cũng cảm giác muốn tan chảy.
Theo tiếng hô lớn văng khắp lòng núi, những bộ xương khô dưới mặt đất bắt đầu động đậy, hai ngọn lửa màu lam b·ốc c·háy trong hốc mắt, rồi từng bộ xương một đứng người lên, bên trong lam hỏa thiêu đốt, bốc lên ngọn lửa phẫn nộ của thù hận.
"Tại sao, tại sao có thể như vậy".
Âm thanh huyền ảo vang lên cũng là lúc mèo to biến mất, đám đông bên dưới khẩn trương xôn xao. Trên đài, Trần Hải cũng không thể kéo dài, hắn cảm giác cơ thể này mang theo sự tức giận cùng hoang mang tột cùng, do dự một lúc hắn mở quyển sách, bên trong là các ký tự huyền bí khó hiểu.
Xa xa trên đường phố, những bộ khô cốt vô hồn đang lượn lờ, trong một ngõ hẻm một khô cốt đang ôm chồm cả người bao lấy một t·hi t·hể đã bị đốt khô, cách đó không xa trong một ngôi nhà nhỏ, một khô cốt khác c·hết lặng nhìn gia đình ba người của mình bị thiêu c·hết, hắn ngửa mặt lên trời hét dài lại chẳng thể phát ra âm thanh gì, t·hảm k·ịch đáng sợ nhất không phải là bị lũ hỗn mang rút hết sinh lực mà c·hết, có lẽ chính là bất lực nhìn gia đình mình từ từ c·hết đi ngay trước mặt mình.
"Thần minh, chúng ta phải làm như thế sao"
Bất chấp tất cả, hắn lao vào, sâu trong lòng đất lại có một phòng ngầm vô cùng lớn, bên dưới hoàn toàn trống trơn, chính giữa phòng có xác một con mèo to không lồ, nó bất động nằm ở đó, cả người b·ốc c·háy lam hỏa dữ dội, thuần khiết vô cùng, quanh phòng có rất nhiều ký tự đã vụn vỡ, những dải tinh thanh xen kẽ bất quy tắc, đó dường như là một kết giới được lập nên một cách vội vàng.
Trên tay hắn cầm theo một quyển sách cũ xưa, những dòng chữ như giun phát ra ánh sáng mờ ảo, bên cạnh hắn, mèo to cả người gần như bao phủ trong hắc khí, nó như mất hết sức lực nằm nhoài một bên.
Trần Hải phía trên quan sát, cơ thể hắn vẫn bị lam hỏa bao phủ, da thịt dần bong tróc để lộ xương cốt bên trong, hai mắt có một ngọn lửa như ẩn như hiện, hắn nâng lên quyền sách hô to.
Khi hình ảnh trước mắt dừng lại, hắn phát hiện mình đang trong một tòa điện thờ xa xưa, một chân quỳ xuống nền đại điện, trước mặt là một con mèo to, nó uể oải nằm ở đó, khắp người có hắc khí toát ra, cùng lam hỏa giằng co cùng một chỗ.
"Ba, ba không phải hôm nay sẽ đi công viên tinh thể sao, chừng nào thì có thể đi ạ"
"Nhanh, rất nhanh thôi" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Hải hai mắt vô thần tự lẩm bẩm, rồi như thông suốt mọi chuyện, hắn ngửa mặt lên trời thở dài, nếu đã biết nguyên nhân tất cả thì không thể ngồi yên mặc kệ.
"Tỉnh dậy" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên đời này nghịch lý buồn cười nhất không khác việc chúng ta không bị hỗn mang hủy diệt lại bị chính sức mạnh mà chúng ta tôn thờ tiêu hủy, Trần Hải chạy vội, hắn bước vào tòa kiến trúc to lớn nhất thành phố, kích hoạt cơ quan bên trên bức tượng thần, một thông đạo ẩn được mở ra.
"Thần Minh đ·ã c·hết, làm sao có thể".
"Ta nhất định sẽ tìm ra cách"
Bên dưới chân phụ nhân, hai bóng dáng nhỏ bé xuất hiện, hai bé gái đáng yêu giống nhau như đúc đang ôm lấy chân người phụ nữ, chúng mở đôi mắt to hồn nhiên nhìn chằm chằm Trần Hải, miệng nở nụ cười thật tươi.
"Vô ích thôi, ta đ·ã c·hết từ lâu, đặc dị của các ngươi không thể làm gì ta"
Hình ảnh lần nữa thay đổi, lần này Trần Hải hai mắt vô thần đang đứng trên một tòa cung điện lộng lẫy, hai mắt mang theo hoang mang, sợ hãi nhìn xuống toàn bộ thành phố xinh đẹp, giờ phút này tất cả mọi thứ đang bị nhấn chìm trong lam hỏa hủy diệt, không có tiếng kêu gào, khóc lóc, chỉ có những công trình dần tan chảy, những cư dân đáng thương đang tan biến dưới sức nóng của ngọn lửa. Lam hỏa đáng sợ dường như bao phủ toàn bộ không gian, nuốt chửng hết thảy mọi thứ trên hành tinh này.
Người phụ nữ bỗng nhiên nói, nàng dịu dàng mỉm cười đưa tay như muốn nằm lấy bàn tay khô cốt nhưng lại không thể.
Bên trong phòng ngủ xa hoa nhất của cung điện, Trần Hải xoay người, pháp bào đã đổi thành một bộ hoàng bào lộng lẫy, trên giường ngủ sang trọng, trong một vòng kết giới hư ảo, một phụ nhân quý phái bước tới, đưa tay chạm vào thành kết giới.
"Ba, ba"
Xương khô trong hốc mắt hai ngọn hỏa diễm càng cháy càng hăng, hắn đưa mắt nhìn quanh, binh đoàn khô cốt của hắn đang đẩy lùi toàn bộ đợt t·ấn c·ông của hỗn mang, những sinh vật bất tử không s·ợ c·hết, mang theo ngọn lửa căm phẫn điên cuồng hủy diệt.
"Đành phải như vậy thôi"
Chương 31 : Nguyên Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.